Editor: Táo đỏ phố núi
Vẻ mặt Tống Mạc không chút thay đổi ngồi xuống bên cạnh Tần Ngu, "Đêm khuya mà tôi còn bị người phụ nữ điên kia mắng chửi cho một trận , cô đã hài lòng chưa?"
Tần Ngu trợn to hai mắt nhìn Tống Mạc, ngân ngấn nước mắt, bộ dạng giống như muốn khóc, muốn có bao nhiêu uỷ khuất thì có bấy nhiêu, khiến cho mọi nhìn vào đều muốn thương xót. dii@een*dyan(lee^qu.donnn)
Cô sợ hãi lôi kéo áo choàng tắm của Tống Mạc, "Anh Giang Nam, em sai rồi, anh tha thứ cho em có được hay không? Anh đừng giận em nữa có được hay không?"
Tống Mạc liếc mắt nhìn Tần Ngu, mặc dù giọng nói vẫn lạnh như băng giống trước, nhưng vẻ mặt đã hoà hoãn đi không ít, "Tôi không phải là anh Giang Nam của cô." dii@een*dyan(lee^qu.donnn)
Tần Ngu chớp chớp mắt lo lắng, miệng méo xệch, nước mắt lại một lần nữa chực trào ra, nhào vào trong lòng Tống Mạc, ôm chặt lấy cánh tay của anh, "Anh Giang Nam, anh không cần Tiểu Ngu Nhi nữa sao? huhu..."
Toàn bộ nước mắt, nước mũi của cô dính hết lên áo choàng tắm của Tống Mạc, mà Tống Mạc là một người có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ trơ mắt nhìn người phụ nữ này hết một lần lại một lần cọ nước mắt nước mũi lên trên áo choàng của anh, lại còn không ngừng động tác lau nước mắt nước mũi, sắc mặt của anh đã không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung nữa rồi.
Nhìn người phụ nữ ở trong lòng càng ngày càng khóc lớn hơn, anh thực sự muốn đem cô ném qua cửa sổ ra ngoài.
Nhất định là anh đã bị điên, nên khuya hôm nay mới suy nghĩ mà đưa cô về nhà, người phụ nữ này, quả thực là ông trời phái tới để hành hạ anh.
Vú Trương nhìn không được nữa, đẩy Tống Mạc, "Thiếu gia, cậu hãy nói vài lời ngon ngọt để dỗ dành cô ấy đi."
Nói lời ngon ngọt? Chân mày của Tống Mạc nhíu lại, anh lớn như vậy rồi mà còn chưa có nói lời ngon tiếng ngọt với ai đâu, lời nói ngon ngọt? Đó là cái gì vậy anh sẽ không nói.
"Thiếu gia, nếu cậu không nói, vậy thì đêm nay chúng ta cũng đừng nghĩ mà ngủ được." Dđienn damn leie quyýdon
Tống Mạc rủ con mắt xuống suy tư một lát, có chút khó chịu giơ tay lên cao, giơ lên giữa không trung, rồi chần chừ một lúc mới hạ xuống đỉnh đầu Tần Ngu, nâng mặt cô từ trong ngực của mình lên, nhìn khuôn mặt cô nước mắt nước mũi tèm lem, khoé môi kéo căng, khó khăn nở ra nụ cười có thể gọi là dịu dàng, "Bảo bối, đừng khóc nữa, ngoan, việc đó... ." Tống Mạc nghiêng đầu, giống như là đang tìm một từ ngữ thích hợp để diễn đạt, "Tắm một cái rồi đi ngủ đi."
Tần Ngu mở to hai mắt, anh Giang Nam hình như rất lạ, nhưng mà thấy thái độ của anh đã dịu dàng hơn, không còn hung dữ như vậy nữa, nên cô mới gạt nước mắt đi, nín khóc mỉm cười.
Nụ cười trên mặt của Tống Mạc trong tích tắc liền biến mất, khôi phục lại vẻ mặt như cũ, vỗ tay một cái nói với vú Trương, "Được rồi, vú Trương, sự việc đã giải quyết xong, bây giờ vú có thể đưa cô ấy đi tắm rửa đi."
------
Khách sạn sang trọng. Dđienn damn leie quyýdon
Mới vừa vào cửa phòng, mới vừa rồi còn nằm giả làm người chết trong lòng Cố Thành, xác chết Cố Uyển Uyển đột nhiên vùng dậy, từ trên người Cố Thành nhảy xuống, một chân nhanh nhẹn đạp vào cửa, một tay thì mạnh mẽ thô lỗ đem người đàn ông dựa vào tường, đến đây áp sát vào vách tường hoàn mỹ.
Trong phòng tối thui, ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh trăng ngoài cửa sổ, mờ nhạt chiếu lên trên mặt Cố Uyển Uyển, Cố Thành rủ mắt xuống, người phụ nữ đang ngước cái cằm nhọn lên trong tầm mắt, ánh mắt của cô mê ly lại chói mắt, giống như một chấm nhỏ giữa đêm khuya, mà cô khẽ ưỡn cao bộ ngực lên, lộ ra cảnh xuân trí mạng như vậy trong bóng đêm u tối, làm cho người ta điên cuồng.
Trong lòng Cố Uyển Uyển tràn đầy vui vẻ nhìn bóng dáng có chút mơ hồ ở trước mắt, vui sướng trong lòng quả thực là cuồn cuộn như nước sông, cũng không thể ngăn cản được, cô đã thầm mến học trưởng nhiều năm như vậy, giờ phút này đã ở trong vòng tay cô. Trên thế giới này quả thực không có chuyện gì khiến cô vui vẻ hơn chuyện này.
Một giây sau, đem niềm vui trong lòng biến thành hành động thực tế, nhón chân lên, hung hãn phủ lên môi mỏng của Cố Thành.