Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 57: Tôi bắt nạt cô ?




Editor: Trà sữa trà xanh

Người phụ nữ ngồi chồm hổm trên mặt đất gào khóc, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm của đàn ông, thấy thế nào, giống như cảnh người phụ nữ bị người nam cưỡng bức nhưng thà chết không theo.

Vú Trương phẫn nộ mở miệng, nhìn về phía Tống Mạc trong ánh mắt lộ ra một dòng khinh bỉ nói không nên lời, "Thiếu gia, sao cậu lại khi dễ một cô gái nhỏ nhắn như vậy?"

Vú Trương như là trưởng bối của Tống gia, có thể nói Tống Mạc là do bà một tay nuôi lớn, ở chỗ này, bà vẫn có quyền phát biểu.

Bất quá, trong lời chỉ trích của bà, hình như là... Hiểu lầm chút gì đó.

Tống Mạc quả thực là hết đường chối cãi, mặt than vạn năm không có biểu cảm gì lại trở nên kinh ngạc, chỉ chính mình, vừa chỉ Tần Ngu ngồi chồm hổm trên mặt đất, "Tôi, bắt nạt cô ta?"

Nói đùa gì vậy, rõ ràng là cả đêm người phụ nữ này lăn anh qua lại làm anh sắp điên mất.

"Thiếu gia, cậu mau dỗ cô gái nhỏ này." Vú Trương ý tứ nhìn Tống Mạc.

Thần sắc Tống Mạc khẽ biến đổi một chút, vẻ mặt kiêu căng lườm Tần Ngu một cái, "Dụ dỗ như thế nào?"

"Cậu..." Vú Trương còn chưa nói hết, lại bị một trận tiếng chuông cửa vang dội cắt đứt.

Tống Mạc nhìn hai người một cái, tiện tay bọc áo choàng tắm, đi ra mở cửa.

Vú Trương nhìn cô gái nhỏ d;d;lqd khóc thút tha thút thít, rất đáng thương, nâng cô dậy, đi ra khỏi phòng tắm.

Đứng ngoài cửa là một quý phụ xinh đẹp, hơn ba mươi, sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy, trên mắt có một quầng thâm khổng lồ, bọng mắt che khuất đi con mắt, vừa nhìn là biết do hàng đêm tịch mịch như tuyết, lăn lộn khó ngủ, một thiếu phụ trong phòng ghen tị.

Khắp người cô đều là lệ khí, khí thế hung hăng, bất quá mới vừa mở cửa, liền hai tay vòng ngực nói năng lỗ mãng, "Tôi là hàng xóm cách vách nhà anh, nhà anh bị cướp của giết người à, đêm khuya gào khóc thảm thiết, có cho người khác ngủ hay không?"

Ánh mắt Tống Mạc xa cách mà khinh thường quét mắt nhìn quý phụ từ trên xuống dưới, chốc lát sau, lạnh nhạt phun ra một câu, "Cô không cần vì những đè nén thiếu hụt trong cuộc sống của bản thân mình mà nộ khí giống như con chó điên đi khắp nơi phát tiết."

Quý phụ bị lời nói của Tống Mạc toàn thân phát run, sắc mặt thoắt đỏ, thoắt trắng, giống như là đổ thuốc màu trên d'dlqd bàn, sơn móng tay đỏ tươi sít sao chụp ở trên ván cửa, con mắt trừng giống như cái chuông đồng, "Anh nói lại lần nữa, anh nói ai không có sinh hoạt tình dục, anh nói ai!"

Ánh mắt Tống Mạc rơi vào trên mặt người đối diện, ánh mắt phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng mà lạnh lùng, "Cô muốn tự rước lấy nhục một lần nữa à?" Chẳng mấy chốc, ánh mắt rơi vào trên tay của quý phụ, "A, tha thứ tôi không có hứng thú làm nhục cô một lần nữa, mặt khác, để tay của cô xuống đi, lập tức."

Giọng nói không nhanh không chậm, lại làm cho lòng người căng thẳng, không hiểu áp lực từ đâu.

Quý phụ hung hăng trừng Tống Mạc một cái, cũng không dám tiếp tục lỗ mãng, để tay trên ván cửa xuống, nghiêm nghị phun ra một câu, "Anh chờ đó, ngày mai tôi sẽ đi cáo anh nhiễu dân, coi anh sống như thế nào ở đây!"

Tống Mạc khinh thường, "Tùy cô."

Dứt lời, "Bùm" một tiếng đóng cửa lại, ngăn quý phụ mặt trắng bệch ở ngoài cửa.

Trên ghế sa lon, tiếng khóc của Tần Ngu đã nhỏ không ít, vú Trương liên tục ngồi ở bên người của cô trấn an cô.

Tống Mạc mặt không chút thay ngồi xuống bên cạnh Tần Ngu, "Đêm khuya mà tôi còn bị một người điên mắng một trận, cô hài lòng chưa?"