Editor: Trà sữa trà xanh
Cuối tuần ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất tốt.
Tần Ngu trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc, trong lòng so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn muốn sáng rỡ hơn, quả thực là vui sướng như tiếng chiêng trống vang động trời, trời không phụ người có lòng, gái ế cuối cùng đã trở thành con dâu, bốn năm mang theo con trai bôn ba mệt mỏi, mùa xuân thứ hai của cô lại nở rộ giữa mùa đông khắc nghiệt này, trong nháy mắt, cô cũng là vợ của tổng giám đốc nha d;;dlq.d, về sau không cần sống những ngày khổ sở, Tần Ngu cô đã tiến thân vào xã hội thượng lưu nha.
Hứa Giang Nam đẩy cửa phòng ngủ ra, thân thể cao lớn, ánh mặt trời bao phủ khuôn mặt cường tráng mà không thô lỗ, thanh tú mà không âm nhu, quả thực anh tuấn quá đi, nhàn nhạt mở miệng, giữa lông mày ôn nhu như nước, "Thu thập xong chưa?"
Tần Ngu nhét bộ đồ ngủ cuối cùng vào rương hành lý, giương lên khuôn mặt tươi cười sáng rỡ, "Đều thu thập xong, có thể xuất phát."
Hứa Giang Nam đi đến xách hành lý của Tần Ngu, ngoài ba rương hành lý, còn có vô số bao lớn nhỏ, thoáng nhíu mày, buồn cười nhìn đồ đạc của Tần Ngu, "Tiểu Ngu Nhi, chúng ta chỉ là dọn nhà, không phải là chuyển phòng ở, em cầm nhiều đồ như vậy làm gì?"
Tần Ngu ôm hai cái bao đóng gói ra ngoài trước, trên lưng còn đeo một cái balo, giống như cái mai rùa, bóng lưng có chút tức cười, "Có tiền cũng không thể tùy tiện lãng phí, những vật này không lấy đi sẽ cho chủ nhà hưởng lợi, rất đáng tiếc nha."
Hứa Giang Nam sau lưng Tần Ngu bất đắc dĩ cười đi ra khỏi gian phòng.
Đồ cũng không nhiều, bất quá là chút ít đồ dùng hàng ngày, đồ dùng gì đó đều cố định ở bên trong phòng, không thể mang đi, nếu không Tần d.d.lq.d Ngu nhất định phá hủy cả phòng.
Công ty chuyển nhà sớm đã chờ bên ngoài, có mấy nhân viên đến khiêng đồ vào xe, Tần Ngu đi tìm chủ nhà trả phòng, Tần Lãng bị Hứa Giang Nam đưa lên xe, bị dây an toàn buộc chặt.
Chủ cho thuê nhà là một dì khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thấy Tần Ngu đến, híp mắt lại, "Cô gái đến trả phòng à."
"Sao dì biết?"
"Sáng sớm đã có công ty chuyển nhà dừng ở nhà trọ, mắt dì tốt lắm."
Tần Ngu nhét chìa khóa vào trong tay dì, khanh khách cười, con mắt cong thành vầng trăng nhỏ sáng ngời, biểu cảm vui sướng không nói nên lời.
"Đó là bạn trai mới của cháu sao? Thành phần tri thức nha." Mắt dì xác thực rất tốt, liếc mắt liền thấy được Hứa Giang Nam đứng ở dưới lầu chỉ huy vận chuyển.
Tần Ngu càng cười mừng hơn, lộ ra một hàm răng trắng, khóe môi muốn cong đến bầu trời, tiến đến trước mặt dì, trong ánh mắt chứa một tia ánh sáng, "Dì, nói nhỏ cho dì biết, không phải là thành phần tri thức, là tổng giám đốc."
"Khó trách." Dì một bộ dáng hiểu rõ.
Mấy giây sau, đồ đạc đã đưa hết lên xe, Hứa Giang Nam đẩy cửa nhà ra đi đến, lễ phép chào hỏi, "Dì tốt."
Dứt lời, chuyển con mắt nhìn về phía Tần Ngu, "Đồ đều thu thập xong, có thể đi ."
Tần Ngu khoát tay với dì, "Dì, có thời gian cháu sẽ trở lại, tạm biệt."
Ánh mắt dì còn rơi vào trên người Hứa Giang Nam, không ngừng gật đầu, đáy mắt tràn đầy tán thành.
Tần Ngu tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), trong lòng đã bắt đầu mặc áo đỏ thẫm cầm lấy cây quạt tiểu lục khởi ương ca, cô có một hôn phu nha, vị hôn phu nha vị hôn phu, thật rất soái nha, chỗ nào cũng không chê được... .