Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 18: Con gái đầu cơ trục lợi




Trước cửa phòng riêng, đoàn người giám đốc Phó cung kính ra đón.

Tống Mạc mặc áo trắng quần đen, đơn giản như vậy nhưng khi đứng chung trong một đám người cũng là hạc giữa bầy gà.

Trong lúc trò chuyện vui vẻ, thoạt nhìn khuôn mặt của Tống Mạc cũng hiền hoà, bắt tay với giám đốc Phó, thản nhiên nói một câu, "Trên đường vì có một số việc nên đến trễ, hy vọng giám đốc Phó thứ lỗi." Mặc dù lời nói khiêm tốn, trên mặt lại không có một chút ý muốn xin lỗi, một câu không kiêu không nịnh.

Giám đốc Phó cười sáng rỡ, "Đâu có đâu có, Tống tổng có thể tới chính là vinh hạnh của Phó Tiển tôi."

Không nói đến thế lực của Tống thị ở thành phố A, cho dù là một cái tên Tống Mạc, cũng đủ để cho người ta kính sợ, bốn năm trước, nhà họ Tống vẫn chỉ là người dẫn đầu trong ngành bất động sản, bốn năm sau, Tống Mạc phát triển sản nghiệp của gia tộc qua nhiều lĩnh vực khác, kể cả ngành trang phục, ngành mỹ phẩm, ngành đá quý, thậm chí là giới giải trí, không sót ngành nào, có thể nói như vậy, bởi vì ở thành phố A này Tống thị đã chiếm một nữa, bởi vậy Tống Mạc một bước liền trở thành nhân vật truyện kỳ của thành phố A, lời đồn đãi không ai biết thế lực của anh đến đâu.

Đương nhiên đồn đãi có thể có chút phô trương, nhưng ở lĩnh vực kinh doanh, thiên phú và thủ đoạn của Tống Mạc đã quá rõ ràng.

Cho nên bây giờ tuy Tống Mạc còn rất trẻ, nhưng người người đều kính sợ cậu ta.

Nhóm người chào xã giao xong liền đi vào.

Có mặt ở đây thì không ai là không phải người quyền thế trong thành phố A, nhìn ai cũng ăn diện quyền quý, vô cùng xa hoa.

Nhân viên phục vụ bưng khai rượu đi đến, Tống Mạc thuận thế cầm lấy một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, khẽ nhấp một ngụm, mùi rượu lan tỏa trong miệng, là RomanneeConti, loại rượu đỏ này rất khó mua được trên thị trường, chắc là vận chuyển hàng không từ nước Pháp đến.

Có người đi tới trước mặt, là Phó Tiển, bên cạnh ông ta còn có một cô gái nét mặt tinh xảo đi theo, mặc lễ phục dạ hội màu trắng, thuần khiết như nữ thần Athena, ý cười trên mặt dịu dàng như nước, rõ ràng khuôn mặt chỉ vừa mới hơn hai mươi, cơ thể lại thành thục không tương xứng với tuổi.

Ánh mắt của Tống Mạc có chút không đếm xỉa tới nhìn Phó Tiển, vẻ mặt người đàn ông cười khôn khéo.

Trường hợp như vậy Tống Mạc đã nhìn quen lắm rồi, người muốn làm thông gia với nhà họ Tống nhiều như cá ở sông, mấy năm này, chưa bao giờ dừng lại.

Cô gái kia tiến lên vài bước, vươn tay với Tống Mạc, "Tống tổng, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu."

Tống Mạc cũng vươn tay bắt lấy, cái bắt tay vô cùng ngắn ngủi, "Thật vinh hạnh."

Phó Tiển đi lên phía trước, "Tống tổng, đây là Phó Cẩn, năm vừa mới hai mươi, mới vừa trở về từ nước ngoài, học quản lý kinh doanh, bây giờ đang phụ làm việc ở trong công ty của tôi, hôm nay dẫn nó đến là để làm quen với nơi đây."

Tống Mạc cười như không cười, "Phó tiểu thư thông minh hơn người, sau này nhất định có thể trở thành trợ thủ của giám đốc Phó."

Phó Tiển cười đến vui vẻ, hai ba câu liền dời cuộc nói chuyện đến bán con gái, "Đứa nhỏ Cẩn Cẩn này rất thông minh, nhưng có chút tùy hứng, thật không biết sau này ai dám cưới nó đây."

Phó Cẩn ở bên cạnh hờn dỗi một câu, "Cha."

Tống Mạc cười cười, đáp lại một câu, "Phó tiểu thư ưu tú như thế, nhất định người theo đuổi nối liền không dứt, Phó đổng phải lo lắng nhiều rồi."

"Người theo đuổi thì nhiều, nhưng chưa chắc ai cũng ưu tú, nếu có thể ưu tú như Tống tổng, đương nhiên tôi không cần phải lo lắng nhiều rồi."

"Tôi tin rằng trong nhóm người theo đuổi Phó tiểu thư không thiếu người ưu tú hơn tôi."

Phó Tiển khẽ ngẩn ra, rõ ràng chính là không đoán được Tống Mạc sẽ trực tiếp từ chối như thế.

Rất nhanh, phục hồi tinh thần lại, cười to, "Được rồi, thanh niên các người nói chuyện với nhau đi, ông già tôi đây liền không cản trở."

Thái độ của ông ta rất rõ ràng, mặc kệ Tống Mạc có để ý đến con gái của ông ta hay không, ông ta cũng muốn mặt dày mày dạn nhét Phó Cẩn vào trong tay Tống Mạc.

Mà con gái của ông ta, giống như cũng rất thích ý liền kề sát lại người Tống Mạc.

Phó Tiển đi khỏi, Phó Cẩn tiến lên, cũng mặc kệ Tống Mạc có hứng thú với cô ta hay không, tự nhiên bắt chuyện.

Đơn giản là mượn lý do kinh doanh nghĩ cách tiếp cận Tống Mạc.

Từ đầu đến cuối Tống Mạc xa cách nhìn cô, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa hai câu.

Buổi tiệc còn chưa kết thúc, Tống Mạc lại không còn kiên nhẫn, rõ ràng ánh mắt nhìn vào Phó Cẩn, nhưng trong đầu lại nghĩ tới Tần Ngu có bị ướt mưa hay không, có thể bị cảm hay không.

Rất lâu, lấy lại tinh thần, lại bị ý nghĩ của mình làm kinh ngạc, mấy ngày gần đây, giống như anh đã suy nghĩ quá nhiều về cô gái Tần Ngu này.

Ngửa đầu uống ngụm rượu cuối cùng, yết hầu lên xuống, khi tay đặt ly rượu xuống, không đếm xỉa tới cô ta, lên tiếng, "Phó tiểu thư, Tống mỗ không thể uống thêm nữa, thứ cho tôi không thể tiếp tục cùng cô trò chuyện."

Dứt lời, xoay người, không để ý tới Phó Cẩn ở sau lưng có bất mãn hay không.

Phó Cẩn ngẩn người, một lát sau, nhìn bóng lưng cao lớn của anh đã đi xa, cánh môi khẽ nhếch, đáy mắt phát sáng lên