Editor: Trà sữa trà xanh
"Bất quá việc này là trùng hợp ngoài d[d[lqd ý muốn, khó tránh các người sẽ chuyện bé xé ra to quá mức." Hắn nhàn nhã trả lời, thái dương lại rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
"Rất tốt, chúng ta tiếp tục, Chương Trình, nói đi, tại sao anh phải mang Tần Ngu đi?" Cố Viêm Chi thờ ơ hé mắt hỏi.
"Tôi rất thích cô ấy, cô ấy mê người như vậy, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy tôi liền thích mình thích cô ấy, thích đến nổi điên. Đó là vào một năm trước, khi đó cô ấy mới vào giới giải trí, vẫn là nhân vật mới không có danh tiếng gì. Tôi cũng không phải là đạo diễn, chỉ là một người trợ thủ trong tổ kịch. Ngày đó quay phim tới rất khuya, gió rất to, còn có mưa, tất cả mọi người chuẩn bị ra về, tôi thì phải bất chấp mưa thu thập đạo cụ, trên người rất lạnh, tay chân tôi đều run, tôi làm hư đạo cụ kịch của tổ kịch, đạo diễn tức giận đánh tôi rất nhiều, nhưng không người nào để ý tới tôi, chỉ có cô ấy, cầm một cái dù đi qua, đưa cho tôi một cái áo mưa, cô ấy thiện lương như vậy, từ khoảnh khắc kia, tôi liền thích cô ấy. Tôi nghĩ muốn có được cô, hoàn toàn chiếm lấy cô ấy." Ánh mắt của Chương Trình rơi vào trong không khí mờ ảo hư vô, giống như đang hồi tưởng lại, khóe mắt đuôi mày đều ấm áp vui vẻ, chỉ là, bên trong nụ cười kia mang theo một chút bi thương, giống như là đang cười khổ.
"Anh đã thích cô ấy như vậy, vì sao lại muốn giết cô ấy?" Ngày đó khi thăm dò hiện trường, cảnh sát hình sự phát hiện ở trong biệt thự đất rắc đầy xăng, trong phòng rửa tay, còn dư lại nửa thùng xăng, trên đó lưu lại vân tay của Chương Trình, trên mặt đất, cũng có vết cắt khi Chương Trình kéo thùng xăng vào biệt thự. Nếu như không phải là muốn giết người, vì sao hắn lại phải phí khí lực lớn như vậy kéo thùng xăng vào trong phòng, ở trong phòng lại rải đầy xăng? Cho nên, cảnh sát hình sự kết luận đây là mưu sát, Chương Trình chuẩn bị cưỡng bức xong sẽ diệt khẩu!
"Vì cái gì sao?" Khóe môi của Chương Trình đột nhiên nâng lên một nụ cười lạnh, quả thực khác một trời một vực với vẻ ngoài nho nhã của hắn. Giọng nói của hắn là lạ, giống như đây là một cái vấn đề rất buồn cười.
"Sau khi đóng xong bộ phim kia cô ấy liền trở nên nổi tiếng, sau khi cô ấy rời khỏi đoàn phim, tôi cũng dần dần trở thành một đạo diễn. Trong một lần gặp lại, tôi mời cô ấy làm nữ chính cho bộ phim của tôi, cô ấy tùy ý liếc mắt kịch bản một cái, không chút lưu tình cự tuyệt, cô nói, cô muốn kịch bản tốt nhất, không phải là một đống giấy vụn vô giá trị, mà đống giấy vụn đó chính là kịch bản tôi hao tốn nửa năm viết ra, cô lại nói là giấy vụn. Tôi trong cơn nóng giận, lôi cô ấy đến toilet, ai ngờ, còn chưa làm gì, liền có một đám hắc y nhân xông tới hung hăng đánh tôi một trận, bọn họ nói, cô là người phụ nữ của Tống tổng. Cô ấy ở trong lòng tôi tốt đẹp như vậy, giống như một mảnh bông tuyết trắng noãn, tôi lại không ngờ tới, cô cũng giống những nữ minh tinh khác, cũng bị người ta bao dưỡng d[d[lqd. Cô ấy phá hủy giấc mộng của tôi, tôi muốn giết cô ấy, như vậy mới có thể tẩy đi vẩn đục cùng dơ bẩn trên người cô, khi đó mọi chuyện mới có thể dừng lại, đây không phải là giết chóc, đây là cứu giúp, rồi cô ấy sẽ cảm ơn tôi thôi!" Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Chương Trình, lộ ra thần sắc điên cuồng, ánh mắt của hắn thành kính nhìn hư vô, một đôi mắt mang theo vui vẻ nhưng lại làm người ta rét run.
Hắn điên rồi, trình độ biến thái tâm lý của hắn, đã vượt xa Thẩm Vi Nhi.
Quá trình thẩm vấn kết thúc, lúc đi ra phòng thẩm vấn, toàn thân Kiều Hi run rẩy, tim đập nhanh một hồi, nhịn không được nhíu mày nói thầm vài câu, "Năm nay có hai tội phạm tâm lý biến thái, mà cô lại xui xẻo gặp phải."
Cố Viêm Chi nhìn bộ dáng của cô, đáy mắt lộ ra thần sắc mỉa mai, "Bải học tâm lý học về tội phạm năm nhất của tân sinh viên đã dọa cô sao?"
Kiều Hi nghiêng đầu, thấy bộ dáng đắc ý của hắn, liền biết là hắn đang châm chọc cô, quả nhiên, một giây sau, Cố Viêm Chi liền nhàn nhạt phun ra một câu, "Oh, thật sự là một bi kịch."
―――
Ánh mặt trời sáng bừng, Tống Mạc nhìn chằm chằm màn hình giám sát trước mắt đã tắt từ bao giờ, khuôn mặt lạnh như băng. Trên thực tế, từ lúc bắt đầu thẩm vấn, khuôn mặt của anh liền không ngừng hóa băng.
Lúc đó anh nhớ tới tình cũ, lưu lại Thẩm Vi Nhi một cái mạng, anh không ngờ rằng, mình đã cho cô ta một cơ hội ăn nói bừa bãi như hôm nay, nếu biết cô ta sẽ ngu xuẩn như vậy, hôm đó, anh nhất định không giữ lại cô!
Xem ra, anh nên thu hồi những thứ nhân từ kia...
―――
Thẩm vấn kết thúc, người trong cục cảnh sát sửa sang án kiện xong, liền triệu tập tất cả nhân viên trong cục cảnh sát.
Án kiện lần này vừa xem liền hiểu ngay, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra chân tướng của sự tình, lời khai của Thẩm Vi Nhi và Chương Trình có rất nhiều sơ hở, nhưng không ai dám nói họ đang nói dối, Chương Trình cố ý che chở cho Thẩm Vi Nhi, tất cả tội trạng đều ôm vào mình, mà mọi chứng cứ được tìm thấy, đều chỉa mũi nhọn về phía Chương Trình.
Cho nên, cuối cùng cảnh sát phải bất đắc dĩ phán quyết Thẩm Vi Nhi bị giam ba tháng, mà Chương Trình, bởi vì lần này chưa làm Tần Ngu tổn thương về thân xác và tinh thần, huống chi hành vi cưỡng trước diệt sau của hắn còn chưa thực hiện được nên chỉ bị phán hai năm tù tội thôi.
Cái kết này tuy ngoài dự đoán của mọi người nhưng lại hợp tình lý. Coi như là còn nhiều điều hoài nghi đi nữa, không có chứng cớ, mọi chuyện đều là lời nói suông.
Kiều Hi đi theo mọi người ra khỏi phòng họp, tức giận bất bình nói, "Vụ án này cứ giải quyết như vậy sao?"
Cố Viêm Chi đi trước cực kỳ lạnh nhạt nói, "Âm mưu giết người còn chưa thực hiện được, người bị hại cũng không bị thương tổn nghiêm trọng, nếu không phải do Tống gia ra mặt, sợ là ngay cả cục diện bây giờ cũng sẽ không có."
"Vụ án lần này còn nhiều khúc mắc như vậy, bọn họ mặc kệ, anh cũng mặc kệ sao?"
Đáy mắt Cố Viêm Chi thoáng qua kiêu căng, mỉm cười nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Hi, "Cô cảm thấy thế nào?"
Thấy Cố Viêm Chi mỉm cười, trên mặt Kiều Hi liền vui mừng, "Vậy anh mang theo tôi được không?"
Anh lặng im mấy giây, "Ừ, vụ án khó khăn cho cô đi theo học tập cũng được, nữ cảnh sát kém cỏi."
"Ai kém cỏi hả, Cố Viêm Chi anh đứng lại đó cho tôi!"
―――
Khách sạn Danh Thắng.
Người đàn ông mặc tây trang đẩy cửa vào, "Giang tổng, đã có kết quả."
"Như thế nào?"
"Cục cảnh sát ra phán quyết-- Thẩm Vi Nhi bị phán xử tù ba tháng, Chương Trình phán tù hai năm."
Hứa Giang Nam trầm mặc, ba tháng sao? Xem ra Thẩm Vi Nhi sẽ nhanh chóng ra tù, đến lúc đó, sợ là cô ta sẽ tìm Tần Ngu trả thù.
Trầm tư mấy giây, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông lúc nãy, "Từ hôm nay trở đi, phái người bảo vệ Tần tiểu thư."
Nhiều ngày trước, anh mới thu người bảo vệ Tần Ngu trong bóng tối lại, không ngờ tới liền phát sinh chuyện như vậy, xem ra, Tống Mạc cũng có lúc sơ sẩy. Lần này, anh sẽ không để ai lợi dụng mình nữa!
―――
Chuyện lần này đưa tới sóng to gió lớn trong giới giải trí, hai nữ minh tinh nổi tiếng của làng giải trí đồng thời biến mất, trong khoảng thời gian ngắn, làm công chúng vô cùng phân vân.
Bất quá, Tống Mạc luôn có biện pháp đè chuyện này xuống, toàn bộ sự thật đều bị che dấu, bất quá mấy ngày nay, vẫn có vài tin tức lá cải nói về việc này. Chuyện lần này cùng với bí ẩn của nó đều biến mất cùng với thời gian.
Hai tháng sau.
Siêu thị, Tần Ngu mua xong nguyên liệu nấu cơm trưa, rẽ ngoặt, đi vòng qua khu đồ dùng hằng ngày, sau lưng, hai người đàn ông cao lớn khôi ngô mặc quần áo màu đen nhắm mắt theo đuôi đi theo cô, bên cạnh thỉnh thoảng có người quái dị liếc mắt nhìn cô, Tần Ngu nhịn không được lần thứ 138 quay đầu lại nhìn về phía hai đại môn thần, "Hai người đừng đi theo tôi nữa?"
Hai người đàn ông kinh hoàng sợ hãi nói, "Thiếu phu nhân, đây là mệnh lệnh của thiếu gia, xin người đừng làm khó chúng tôi."
Là cô làm khó bọn họ hay bọn họ làm khó cô đây, Tần Ngu nhìn kệ hàng bày sản phẩm dành cho phụ nữ trước mặt, trong lòng lặng lẽ lưu lại hai hàng nước mắt, tại sao cô mua đồ riêng tư lại khó khăn như vậy!
Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tống Mạc.
"Ừ."
"Sao vậy?"
"Em muốn mua đồ riêng tư, anh có thể cho hai đại môn thần kia cách xa em một chút được không?"
"Mua cái gì?"
"Ngày nghỉ của em đến, anh nói coi phải mua cái gì."
"Oh, anh biết rồi."
Cuối cùng, Tần Ngu nhận được chính là, hai người hộ vệ cao to khôi ngô đi lên mặt không chút thay đổi đem mỗi một loại băng vệ sinh ném toàn bộ vào xe mua sắm.
―――
Lúc hai hộ vệ xách hai túi đồ lớn đưa cô về nhà, Tống Mạc đang ngồi trên ghế sô pha thoải mái nhàn nhã uống nước. Tần Ngu cầm lấy một bao trong đó đổ ập xuống nện xuống trên người Tống Mạc, "Đây là thứ anh biết sao? Anh có biết hôm nay em ở trong siêu thị mất mặt cỡ nào không!"
Tống Mạc nhàn nhạt lườm đống đồ mất trật tự, "Những thứ này em đều phải dùng tới, sớm mua có cái gì không tốt?"
Tần Ngu há to miệng, phát hiện mình thế nhưng không phản bác được, tức giận ngồi xuống ghế sofa, chộp ly nước trong tay anh uống từng ngụm, sau đó đặt lại trên bàn, "Tống Mạc, anh không thể giam giữ em như vậy."
"Anh là đang bảo vệ em."
"Bây giờ em không cần bảo vệ, em muốn tự do, bây giờ em cảm giác mình hoàn toàn không có chút không gian riêng tư, anh có biết loại cảm giác này thống khổ cỡ nào không!"
"Không biết rõ."
"Tống Mạc!"
"Ừ." Anh lẳng lặng nâng lên một quyển sách, bày ra bộ dáng thờ ơ.
Tần Ngu trừng to mắt, nhìn chằm chằm anh rất lâu, nhụt chí nói, "Như vậy đi, chúng ta mỗi người lui một bước. Em đến công ty anh làm việc, anh thu lại những hộ vệ quanh em."
Anh ở bên cạnh bảo vệ cô, ừ, chủ ý này nghe rất hay.
Tống Mạc dựa lưng vào thành ghế, ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ trên tay vịn của ghế sofa, mấy giây sau, gật đầu nói, "officesex, quá tuyệt vời!"
Tần Ngu thấy anh đang nghĩ tới bộ dáng officesex một cách say mê, nhịn không được đỏ mặt.
Người đàn ông này, càng ngày càng quá trớn mà.
―――
Cửa hàng ăn sáng gần cục cảnh sát.
Kiều Hi cầm một ly sữa đậu nành chau mày lại nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện ưu nhã mà thanh thản Cố Viêm Chi, "Cố Viêm Chi, anh nói xem, tại sao Chương Trình lại nhận hết mọi tội lỗi thay Thẩm Vi Nhi?"
Tại sao Chương Trình lại giúp Thẩm Vi Nhi làm việc, đây mới là nghi điểm lớn nhất của vụ án này, từ lúc thẩm vấn xong, cô vẫn không nghĩ ra lý do.
Cố Viêm Chi gắp một sủi cảo tôm gần như trong suốt ném vào trong miệng, cũng không ngẩng đầu lên, "Thông thường cô giúp người khác làm việc là vì lý do gì?"
"Có hai nguyên nhân, người đó với tôi có quan hệ đặc biệt, tôi nguyện ý vì hắn làm việc, một nguyên nhân khác, chính là tôi d[[dlqd bị người kia uy hiếp." Kiều Hi lẳng lặng nhìn anh, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Mấy giây, cô đột nhiên biến đổi thần sắc, "Ý của anh là Chương Trình bị Thẩm Vi Nhi uy hiếp?"