Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 142: Lúc đó mình và Tống Mạc rất trong sáng




Editor: Táo đỏ phố núi

Hai người đều ngẩn ra, nhưng mà phản ứng của Tống Mạc rõ ràng là nhanh hơn Tần Ngu, anh nhanh chóng cúi người, khéo léo hôn lên vành tai của Tần Ngu, miệng nỉ non khẽ nói, “Đừng quan tâm tới nó, chúng ta hãy tiếp tục.”

"..." Tần Ngu im lặng, đây thật sự là ba ruột sao.

Không biết có phải Tống Lãng ở bên ngoài khe cửa nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người hay không, tóm lại, Tống Mạc vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng khóc tan nát lòng dạ, quả thực là muốn đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự dậy luôn.

Tần Ngu thở gấp liên tục, đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, “Đợi chút.”

"Anh không đợi được." Trên trán của người đàn ông đã đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đen láy đã nhuộm một tầng sương mù, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Tình huống bây giờ là đạn đã lên nòng không bắn không được.

Tần Ngu nhìn chằm chằm vào Tống Mạc mấy giây, rồi dùng sức nhấc chân lên, giãy giụa ngồi dậy, “Không đợi được cũng phải đợi.”

Từ nhỏ Tống Lãng đã sợ sét đánh khi trời mưa, mấy năm qua, đều không thay đổi. Trước kia mỗi lần trời mưa mà có sét đánh, cô đều ngủ cùng với bé, bây giờ ngoài trời đang mưa, lại có sấm sét ầm ầm, mưa gió bão bùng, sao cô cam lòng để cho một mình Tống Lãng ở ngoài cửa được chứ.

Không có cha mẹ nào điên khùng tới mức không thèm quan tâm tới con trai đang gào khóc vì sợ hãi để mây mưa ở trong phòng cả.

Nghĩ như vậy, Tần Ngu mặc lại quần áo rơi lả tả ở bên cạnh, rồi đi xuống giường.

Cửa vừa mới mở ta, một thân hình nho nhỏ liền chạy vọt vào, ôm lấy đùi của cô, Tần Ngu tiện tay bật đèn điện trong phòng sáng lên, cúi đầu xuống nhìn thì thấy Tống Lãng đang khóc thút tha thút thít, nước mắt nước mũi lau hết vào chân của cô.

Cúi người ôm lấy Tống Lãng đặt lên trên giường, lau nước mắt giúp cho bé, sau đó dịu dàng dỗ dành.

Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, chỉ một lúc lâu sau, Tống Lãng đã miễn cưỡng ngừng khóc nức nở.

Tống Mạc thấy Tống Lãng không còn khóc thút thít nữa, cuối cùng cũng nói một câu đầu tiên kể từ khi Tống Lãng vào phòng, "Khi nào thì con đi về phòng?"

Tống Lãng sững sờ một hồi lâu, thật vất vả mới ngừng khóc được, bây giờ nước mắt lại tràn ra đầy hốc mắt, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tần Ngu, “Mẹ, con có thể ngủ cùng với ba mẹ được không?” Mỗi lần trời mưa có sét đánh, sự gan dạ và lý trí của bé đều không còn nữa, rất muốn cố gắng tỏ ra tỉnh táo chui vào trong chăn run rẩy một đêm, sẽ không quấy rầy ba mẹ sinh em gái, nhưng mà chuyện này đều không còn quan trong nữa, điều quan trọng là bé không dám ngủ một mình.

Tần Ngu gật gật đầu.

Tống Lãng lau nước mắt, vui vẻ chui vào giữa hai người rồi nằm xuống, Tần Ngu nhìn về phía Tống Mạc một lần nữa, khuôn mặt của anh còn đen hơn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Cô yên lặng tắt đèn, yên lặng nằm xuống. Người đàn ông chưa thoả mãn dục vọng rất nguy hiểm, cô không nên trêu chọc vào thì hơn.

Dự định là sẽ có một đêm thăng hoa không ngờ bị Tống Lãng chen ngang nên tan thành mây khói, cho tới sáng hôm sau, Tống Mạc vẫn nhìn Tống Lãng với ánh mắt tràn đầy u oán.

Vì vậy Tống Lãng vô cùng tự trách, rất thành khẩn xin lỗi với Tống Mạc, hơn nữa còn đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, vẻ mặt của người đàn ông, mới miễn cưỡng không còn đen như đáy nồi nữa.

―――

Lần đầu tiên không thành công, Tần Ngu muốn chuẩn bị lần thứ hai thật hoàn hảo, để đền bù lại sự canh cánh trong lòng với người đàn ông.

Vừa đúng dịp vào cuối tuần, cô gọi điện thoại cho Cố Uyển Uyển.

Sau khi nói mối quan hệ của cô với Tống Mạc và cũng kể ra chuyện khổ não gần đây của cô với người bạn thân Cố Uyển Uyển xong, Cố Uyển Uyển trực tiếp đưa cô đi siêu thị.

Người bạn thân đơn thuần dễ xấu hổ ngày xưa với vẻ mặt không đỏ, tim không đập mạnh dẫn cô đi xem vô số những sản phẩm tránh mang thai được đóng gói hết sức tinh xảo (là bao cao su đấy ạ), khuôn mặt của Tần Ngu đỏ bừng lên, trong lòng sợ hãi thầm than, đến tột cùng thì Cố Thành đã làm cái gì với Cố Uyển Uyển vậy! Cố Uyển Uyển ngày xưa chỉ cần nhìn thấy những con bọ hung trong thế giới động vật giao phối đã đỏ mặt đi đâu mất rồi!

Cố Uyển Uyển cầm lấy một hộp Okamoto, rất trấn định và tự nhiên nhìn về phía cô, "Cái này cũng không tệ lắm."  

Tần Ngu lén lén lút lút nhanh chóng liếc chiếc hộp đó, vẻ mặt đỏ lựng lên như sắp nhỏ ra máu.

Vẻ mặt Cố Uyển Uyển quái dị liếc cô một cái, "Mặt của cậu giống như được thoa một lớp đại di mụ.”

"..." So sánh ghê tởm như vậy, thật sự là không giống ai mà. Tần Ngu sờ sờ vào mặt của mình, "Tại sao chúng ta phải xem cái này?"

"Chẳng lẽ hai người không dùng cái này? Nói như vậy, tức là cậu muốn sinh khỉ con cho Tống cầm thú rồi sao?”

"Đương nhiên không phải như vậy."

Hậu quả của những lời này chính là, dưới sự hướng dẫn của Cố Uyển Uyển, dường như các cô đã mua nửa giỏ dụng cụ tránh thai, đủ các loại nhãn hiệu, đủ các loại kiểu dáng, đủ các kiểu đóng gói, đủ các loại tươi đẹp ướt át đều nằm ở trong rổ, Tần Ngu nhìn một chút, mua nhiều như vậy chắc đủ cho cô và Tống Mạc dùng trong ba hoặc năm năm.

Lúc đi tới quầy tính tiền, Tần Ngu hận không thể che cả khuôn mặt của mình lại, tại sao cô lại có cảm giác mọi người đều không có ý tốt dùng ánh mắt quái dị và khó hiểu nhìn cô và Cố Uyển Uyển vậy?

Ồ, cũng đúng thôi, hai cô gái, hai cô gái như hoa như ngọc, đi tới siêu mua cái gì không mua, lại đi mua nửa giỏ dụng cụ tránh thai, đủ khiến cho người ta liên tưởng xa vời, bọn họ có thể nghĩ tới cái gì, đương nhiên, bọn họ có nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao hai cô gái vì sao lại dùng tới dụng cụ tránh thai.

Tần Ngu thở dài một hơi, đụng đụng vào Cố Uyển Uyển ở bên cạnh, nhỏ giọng, nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ ở trong tay của Cố Uyển Uyển, "Có phải là đã mua quá nhiều rồi không?”

Cố Uyển Uyển cúi đầu xuống liếc mắt nhìn, mấy giây sau trợn mắt lên hỏi, “Nhiều không?” Dienx  dandf Kê quyu dong.

"Đương nhiên nhiều rồi, cậu xem, cơ bản không có ai mua cái này, cho dù có mua cũng sẽ không mua nhiều như vậy.”

Cố Uyển Uyển đảo đảo đôi mắt, khoé môi khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm vào cô, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên trong lòng Tần Ngu có một dự cảm xấu.

Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ lúc nào cũng chính xác, Cố Uyển Uyển vừa đặt giỏ hàng lên quầy, vừa nghiêng đầu không chút dao động nào mỏ miệng nói, “Tất cả mọi người đền dùng cái này, cậu không cần phải ngại, dọn họ dùng ít, đó là do sinh hoạt tình dục của vợ chồng bọn họ không được hoà thuận lắm thôi.”

Đối với Cố Uyển Uyển mà nói, sinh hoạt tình dục là một danh từ mà cô ấy thường xuyên gặp phải, cũng giống như cải trắng vậy, nhưng đối với đa số người dân thành phố mà nói, khi nghe thấy người trước mặt nói ra mấy chữ này rất đường hoàng, quả thực là bọn họ cảm thấy khiếp sợ.

Không chỉ những người dân thành thị, mà ngay cả những dì bán hàng có kiến thức rộng rãi cũng bị doạ sợ, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Cố Uyển Uyển.

Sắc mặt của Cố Uyển Uyển vẫn bình thường, trả tiền, cầm lấy chiếc túi trên quầy mua hàng, nói một câu cảm ơn, sau đó thân mật khoác tay Tần Ngu, xuyên qua đám người, giữa lúc mọi người đang nhìn chăm chú, ưỡn ngực đi khỏi. Dienx  dandf Kê quyu dong.

Trong lòng của Tần Ngu yên lặng chảy hai hàng nước mắt, cô vừa hối hận vì lúc nãy đã không bịt miệng của Cố Uyển Uyển lại, vừa cố gắng giãy giụa khỏi cánh tay của cô ấy.

Không biết tại sao Cố Uyển Uyển lại dùng sức lớn như vậy, cô giãy giụa một lúc, cuối cùng cô ấy mới buông tha cho, theo Cố Uyển Uyển đi tới chỗ tiếp theo.

Nếu như biết chỗ kế tiếp là cửa hàng bán đồ lót tình thú, thì có chết Tần Ngu cũng nhất định không tới. Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để mặc bộ đồ lót con thỏ để xuất hiện trước mặt của Tống Mạc đâu. 

Nhưng mà Cố Uyển Uyển cơ bản không để cho cô có cơ hội chạy trốn. Cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của cô, nhìn tới nhìn lui trong một đống voan mỏng không che nổi miếng thịt nào, nhìn trúng đúng một món, liền bảo nhân viên cửa hàng gói lại cái theo số đo của cô.

Tần Ngu không hề có quyền lên tiếng, ngay cả chút sức lực che mặt lại rơi nước mắt cũng không có, chỉ có thể yên lặng cúi thấp đầu, nghe Cố Uyển Uyển dùng những lời thấm thía để dạy bảo mình.

Cuối cùng thời gian giày vò này cũng qua đi, Tần Ngu chui vào trong xe như chạy trốn, Cố Uyển Uyển ngồi vào trong ghế lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn cô, "Một năm qua cậu đã làm như thế nào? Sao mà da mặt vẫn mỏng như vậy?”

"Một năm qua mình và Tống Mạc vẫn rất trong sáng!” Tần Ngu cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình.

"Chuẩn bị một năm mà vẫn không hạ gục được Tống Mạc, Tiểu Ngu Tử, cậu làm mất mặt mình quá.”

Tần Ngu mấp máy môi, nhận ra mình không biết phải phản bác lại như thế nào.

Chiếc xe lướt nhanh trên con đường rộng lớn, Tần Ngu lo lắng nhìn mấy cái túi được để ở ghế ngồi phía sau, thở dài một hơi, “Chúng ta lại đi đâu nữa?”

“Vườn hoa đào.”

“Đó là cái gì? Có đồ ăn ngon à?” Nghe tên rất giống, rất lịch sự và tao nhã, cuối cùng đáy mắt của Tần Ngu cũng hiện ra một nụ cười.

Cố Uyển Uyển nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, vô cùng chán nản lắc đầu, “Sao cậu suốt ngày chỉ biết mỗi ăn thôi vậy! Cái kia là cửa hàng bán những dụng cụ dành cho người lớn.”

Nghe tên không sai, hết sức lịch sự và tao nhã... Cả khuôn mặt của Tần Ngu cũng cứng ngắc lại, trên đời này còn có cô gái nào ngu ngốc hơn cô nữa không?

Sững sờ khoảng chừng một phút, đột nhiên Tần Ngu giống như nổi điên nhào về phía Cố Uyển Uyển, “Mình không đi, Cố Uyển Uyển, nếu cậu dám đi tiếp, mình sẽ nhảy xuống xe!”

Cố Uyển Uyển bị hoảng tới mức hoa mắt chóng mặt, nắm lấy tay của cô vuốt ve, liếc mắt xem thường một cái, "Được, được, được, không đi thì không đi, làm sao mà lại làm rối lên như đòi mạng người ta vậy.”

Tần Ngu dựa lưng vào thành ghế, lau mồ hôi, thở phì phò, "Hôm nay thật sự là một ngày sỉ nhục nhất trong đời của mình.”

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy một năm qua mới là thời gian sỉ nhục nhất trong đời của cậu sao?”

"Không cảm thấy."

"Tiểu Ngu Tử, cậu hết cách chữa rồi.” Ngón tay của Cố Uyển Uyển khẽ đập đập vào tay lái, vẻ mặt thương tiếc nhìn cô.

Tần Ngu nhếch miệng, "Người hết cách chữa chính là cậu, chuyện thân mật giữa hai vợ chồng, cứ từ từ rồi tính, từ từ rồi tính, cậu có hiểu không?”

"Cho nên cậu đã từ từ rồi tính suốt một năm rồi mà đồ vẫn chưa đến tay?”

"Cái này gọi là chất lượng quan trọng hơn.”

"Chất lượng cái rắm, chẳng qua là cậu sợ mà thôi!"

"..." Tần Ngu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Cố Uyển Uyển nói không sai, cô thật sự sợ, kể từ sau khi gặp Tống Mạc, dường như cô giống như cái bánh bao vậy.

Xe dừng lại trước cửa ở một cửa hàng món ăn Quảng Đông.

Tần Ngu nhìn vẻ bề ngoài được trang hoàng xanh vàng rực rỡ, khẽ lắc đầu một cái, rồi mới nhớ tới bây giờ Cố Uyển Uyển đã bước chân vào hàng ngũ nhà giàu, cảnh tượng chen lấn ở quán nhỏ ăn bát cháo gà ngày xưa đã một đi không trở lại.

Hai người lững thững đi cào, tìm một gian phòng, yên lặng lại tao nhã.

Mới vừa gọi đồ ăn xong, trong lúc chờ đợi đồ ăn mang lên, điện thoại di động của Tần Ngu liền vang lên.

Là Tống Mạc.

Mặt của cô đỏ lên, ấn nút nhận.

Ai ngờ, bên kia đầu điện thoại vừa mới mở ra đã nói một câu, “Đột nhiên công ty có chút việc gấp, anh phải đi công tác, bây giờ đi luôn, khuya hôm nay đừng chờ cơm anh.”