Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 122: Cho nên bây giờ cô đang ghen tị sao?




Edotor: Táo đỏ phố núi.

“Tống tổng, xe đã tới rồi.” Đầu bên kia điện thoại vẫn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, bỗng vang lên một giọng nữ rất cẩn trọng.

Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, anh đang ngồi xe? Đi nơi nào? Gặp người phụ nữ kia sao?

Trong đầu lập tức liên tiếp xuất hiện những suy đoán, hơn nữa những suy đoán này ở trong đầu cô lập tức trở thành vô số hình ảnh sống động, vì vậy cô ngẩn người, quên mất chính mình đang nói chuyện điện thoại với Tống Mạc.

Tống Mạc cúi người ngồi vào trong xe, điện thoại ở bên tai, mãi không nghe thấy nói gì, chỉ có tiếng hít thở truyền tới, hơi có chút không kiên nhẫn, nhíu mày, “A lô?”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe giống như đàn violoncello vậy, giọng nói như tiếng nước chảy róc rách lướt qua bên tai của Tần Ngu, trước sau như một rất quen thuộc, dường như là theo bản năng, Tần Ngu giật mình một cái, mới hoàn hồn lại, bàn tay để trên đầu gối nắm chặt lại thành quyền, nói to lên một tiếng, “Là tôi!” Khí thế rất hùng hồn. Die nd da nl e q uuydo n.

Tống Mạc bị bất ngờ, hơi nhíu mày lại, gương mặt tuấn tú mới vừa nãy còn lạnh lùng và khó chịu, giờ đã trở nên dịu dàng hơn một chút, “Ừ, tôi biết rồi, không cần phải nói lớn lên như vậy.”

“... Anh biết tôi là ai?” Bên trong giọng nói của Tần Ngu mang theo chút vui vẻ, cô không ngờ là anh lại nghe và nhận ra giọng nói của cô.

“Tôi không ngốc.”

“. . . . . Ồ.” Tần Ngu đưa tay gãi gãi chân mày, ngây ngô cười khan hai tiếng.

Cô cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, trước khi gọi điện cô đã chuẩn bị trước những lời muốn nói, nhưng giờ không biết phải mở miệng như thế nào, cô cụp mắt xuống, vò vò vạt áo của mình, “Cái kia, cái kia…”

Một tay của Tống Mạc cầm điện thoại di động, một tay để trên đùi gõ từng nhịp, từng nhịp, bộ dạng thản nhiên và bình thản: “Cái gì?”

Tần Ngu mím môi, cô phải làm sao để mở miệng một cách khéo léo, nói với anh về chuyện anh và nữ minh tinh nổi tiếng ân ái, thật sự đã khiến cô bị tổn thương rất nghiêm trọng đây?

Vẻ mặt Tống Mạc thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im mấy giây, cũng không đợi cô mở miệng, khẽ nhướn mày, trong đôi mắt dài đen nhánh hiện lên chút vui vẻ, “Như thế nào, nhớ tôi nên ngại ngùng sao?” Nhẹ nhàng kéo dài âm cuối, lộ ra vẻ trêu ghẹo. Die nd da nl e q uuydo n.

Mấy ngày không gặp, không nhịn được, lại muốn trêu chọc cô.

“Hả? Mới không phải!” Tần Ngu hơi ngẩn ra, khuôn mặt ngay lập tức ửng hồng lên, người người đàn ông này, tại sao lại hư hỏng như vậy chứ, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, nên ngay cả trong giọng nói, cũng không tự chủ mà mang theo chút hờn dỗi.

“Vậy thì cái gì?”

“Khụ khụ, tôi muốn nói với anh là con trai nhớ anh.” Tần Ngu hắng giọng một cái, lập tức đẩy Tống Lãng ra làm cái cớ.

“Vú Trương cũng nhớ anh.”

“...” Người đàn ông lẳng lặng lắng nghe, không nói một lời.

“Tối ngày hôm qua, trước khi đi ngủ Tống Lãng còn ầm ĩ muốn anh đọc chuyện cổ tích con sói xám và nàng công chúa Bạch Tuyết, vú Trương cũng hỏi tôi khi nào thì anh trở lại.”

“Không có chuyện cổ tích con sói xám và nàng công chúa Bạch Tuyết.” Cuối cùng thì vẻ mặt của Tống Mạc cũng có một tí xúc động.

“...” Tần Ngu xem như đã hiểu, lời nói của người đàn ông này có ngụ ý chính là -- đừng viện cớ, có lời thì cứ nói thẳng.

Tần Ngu nhìn chằm chằm sàn nhà mấy giây, rồi lại trầm mặc mấy giây, sau đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại nói: “Tôi nhìn thấy tin tức anh và nữ minh tinh kia.”

“Vòng tới vòng lui, kỳ thật đây mới là lời nói thật sự cô muốn nói sao.”

“Tôi chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện này mà thôi, anh có thể chọn cách giải thích, hoặc lựa chọn im lặng không cần nói lời nào hết.”

“Cho nên bây giờ cô đang ghen sao?” Trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên người đàn ông nói bằng giọng trầm thấp.

“Yên tâm, tôi sẽ không có suy nghĩ không an phận đối với anh, cũng sẽ không ăn dấm chua, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, đừng đi quá xa, tôi không muốn để cho Tống Lãng nhìn thấy anh ở trên ti vi chàng chàng thiếp thiếp, liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác.” Tần Ngu đè nén giọng nói, cố làm ra vẻ không quan tâm, nhưng trên thực tế, trong lòng của cô đã muốn cầm lấy bả vai của Tống Mạc, lắc mạnh mấy cái, điên cuồng hét lên: Đúng là tôi đang ghen đó, tôi đang ghen thì có làm sao! Chẳng lẽ người làm vợ như tôi nhìn thấy anh và người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình với nhau thì không nên tức giận, không nên lên cơn ghen sao! Là một người đàn ông đã có vợ, chẳng lẽ anh không biết mình nên giữ mình trong sạch, từ chối tất cả những người phụ nữ, ngoại trừ tôi sao! Tổng giám đốc bá đạo không nên quá kiêu ngạo mà phải trung trinh một lòng, chỉ yêu mỗi người vợ xinh đẹp của mình thôi, hơn nữa phải yêu tới mức không thể kiềm chế được!

Tống Mạc ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn ra phía trước, ánh mặt trời