Editor: Táo đỏ phố núi
Căn biệt thự to lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ có cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo đến thế.
Những chỗ cô và Hứa Giang Nam cùng nhau sắp xếp như chiếc ghế sofa màu vàng nhạt, chiếc giường nhỏ màu trắng, cái ti vi dọc theo bức tường được trạm trổ bằng gỗ, đủ các loại cây xanh trên sân thượng, mỗi một thứ, đều quen thuộc như vậy, nhưng không tìm được sự ấm áp như trước kia nữa.
Tần Ngu quấn chăn nằm trên ghế sa lon, nghiêng người, đầu gác lên trên tay vịn mềm mại, mái tóc màu đen như tảo biển rối tung xoã xuống dưới.
Cô kinh ngạc nhìn sang bàn trà, ánh mặt trời mỏng manh phản chiếu lên tờ giấy khiến nó trở nên gần như trong suốt, tạo thành một đường thẳng cứng cáp, giống như được điêu khắc, lơ lửng trên đầu của cô.
"Tiểu Ngu Nhi, anh đi, đừng tìm anh, căn nhà này em cứ tiếp tục ở lại, anh đã sang tên lại cho em rồi." Dđienn damn leie quyýdon.
Hứa Giang Nam nói, căn nhà này, là của cô.
Nhưng cô, sao có thể nhận được.
Lúc anh bị người ta hãm hại sa cơ lỡ bước, thứ cô trao cho anh, không phải là tín nhiệm, không phải là sự thông cảm, mà là thất vọng, là chất vấn. Từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ tin tưởng anh, cô chỉ tin vào mắt mình, lại không tin người bạn ngày đêm ở bên cạnh mình. Cô và Hứa Giang Nam cùng nhau lớn lên từ bé, anh là một thiếu niên hiền lành chất phác, cô phải hiểu được anh là người như thế nào chứ, vậy mà trong giây phút đó, cô lại có thể hoài nghi anh.
Cô như vậy, thì có tư cách gì, để xứng với sự thâm tình của anh đây.
Chuyện này, nói cho cùng, thì cũng đâu phải lỗi của anh.
Hiện nay, khách sạn Danh Thắng kinh doanh gặp nguy cơ, anh không nói tiếng nào mà bỏ đi, thứ duy nhất đáng giá anh lại chuyển sang tên của cô, trong thành phố rộng lớn như vậy, không biết anh đi nơi nào, đặt chân tới nơi nào?
Hứa Giang Nam ơi là Hứa Giang Nam, anh làm như vậy, sao có thể khiến cho em yên tâm được đây. Dđienn damn leie quy ýdon.
―――
Lần đầu tiên, không quan tâm tới lời nói của Hứa Giang Nam, cứ như vậy mà tìm tới công ty của anh.
Chỉ còn lại khoảng cách một con đường nữa, là tới khách sạn Danh Thắng, vừa đúng lúc đèn đỏ, chiếc cằm hơi nhọn của Tần Ngu ẩn giấu trong chiếc khăn quàng cổ, cô lo lắng nhìn làn xe đông nghịt ở trước mắt.
Cô phải tìm được Hứa Giang Nam, cho dù chỉ nói một lời xin lỗi với anh cũng được.
Nhưng mà đèn đường vừa mới chuyển sang màu xanh, dòng xe trước mặt vẫn chưa dừng hẳn, Tần Ngu đã suốt ruột cất bước đi về phía trước, có lẽ là trong lòng có chút vội vàng xao động, cho nên không chú ý thấy chiếc xe hơi cố gắng tranh thủ một hai giây đang trờ tới, cho tới khi có một tiếng phanh chói tai vang lên, Tần Ngu mới hoảng hốt ngoảng đầu nhìn lại, thì phát hiện ra không ngờ chiếc xe kia đã đi tới gần mình rồi. Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Nhất thời có chút kinh hoảng nên quên mất phải phản ứng như thế nào.
Một giây sau, lại có cảm giác thân thể chợt nhẹ đi, có một sức mạnh khổng lồ, dẫn dắt cô xoay vòng tròn, cô chỉ cảm thấy có một luồng gió gào thét bên tai mình, lúc cô hoàn hồn lại, chiếc xe hơi kia, chợt lướt qua chỗ cô vừa đứng một khoảng cách mấy centimet, mà bên cạnh cô, có một người đàn ông mặc áo gió màu đen đang đứng thẳng tắp, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm lộ ra ở dưới vành nón, một cánh tay rắn chắc của người đàn ông, vẫn còn giữ chặt lấy cánh tay của cô.
Thấy cô không có việc gì, người đàn ông nhanh chóng buông cánh tay của cô ra.
Trong lòng Tần Ngu chưa hoàn hồn lại từ từ bình phục lại, cảm kích nhìn về phía cái cằm của người đàn ông, cô còn chưa kịp mở miệng nói lời cám ơn, người đàn ông kia đã vội vã xoay người rời đi, ẩn náu vào đám người đang huyên náo.
Tần Ngu nhìn theo bóng lưng của anh ta, đã thấy anh ta rời đi một cách nhanh chóng và thần tốc, một bộ dạng vô cùng thần bí.
Đây là cô đã gặp người làm việc tốt mà không để lại tên trong truyền thuyết sao?
Đột nhiên trong lòng của Tần Ngu nảy sinh cảm giác là lạ sao sao đó, không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, suy nghĩ mấy giây, lại không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao, nhớ tới mình cũng còn có việc phải làm, cô liền không suy nghĩ tiếp nữa, sải bước đi tới khách sạn Danh Thắng.
―――
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Hứa Giang Nam lẳng lặng ngồi ở trước bàn làm việc, khuôn mặt vẫn giống như trước sáng sủa đẹp trai, như một bức tranh thuỷ mặc được phác hoạ nên vậy, nhàn nhạt, lịch sự và tao nhã, chỉ mặc một bộ quần đen áo trắng, cũng đã tạo thành một người cao quý thanh thoát trên thế gian, nhưng mà, giữa đôi mày đen nhánh của người đàn ông này, hiện lên chút cô đơn hiu quạnh, đôi mắt vốn đang trong suốt không biết từ lúc nào đã nhuốm lên một tầng hơi nước, khuôn mặt nhợt nhạt, lại khiến cho người ta có chút đau lòng. Die~nn ddan leê Quy idonn.
Có người gõ cửa bước vào.
"Tổng giám đốc Giang, Tần tiểu thư muốn gặp ngài, hiện giờ đang ở dưới lầu.
Trong đôi mắt đen của Hứa Giang Nam chợt loé lên một chút đau đớn, cố nén chịu đựng nhưng lại không cam lòng. Mấy giây sau, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bình tĩnh dịu dàng nhìn về phía người đàn ông, rồi mở miệng, lúc giọng nói vang lên có lộ ra một chút đè nén: "Cho người nói cho cô ấy biết, tôi đã rời khỏi thành phố S rồi."
"Vâng ạ."
Người đàn ông nhận lệnh đi ra, trong văn phòng rộng lớn, lại trở nên yên tĩnh như là một nơi yên bình bị lãng quên.
Hứa Giang Nam đứng dậy, đi lại đứng bên cửa sổ, nhìn xuyên qua tấm cửa kính sát đất khổng lồ nhìn ra ngoài, nhìn tất cả những cảnh sắc dưới lần, nhìn không sót một thứ gì, kể cả cái bóng dáng nho nhỏ kia, mờ mờ sắp không nhìn thấy rõ, nhưng anh lại có thể nhận ra bóng dáng đó, đó là người mà anh trân trọng nhất, đó là hình bóng xinh đẹp chiếm giữ tất cả linh hồn anh, đó là người mà khiến cho anh cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thấy đau đớn.
Rốt cuộc cô cũng biết rồi đúng không? SSdi enng dànlew quy9on
Cho nên cô mới tìm tới, tức là vẫn còn để ý tới anh sao?
Tim, mơ hồ đau nhói lên, nhưng anh lại chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô, cũng không thể làm gì khác được.
Bóng dáng nho nhỏ kia cuối cùng cũng biến mất trong tầm mắt của anh.
Cô đi vào rồi.
Lúc đó đi vào dưới lầu, mang theo tâm trạng vô cùng lo lắng, trong lòng chờ đợi muốn gặp anh.
Thiếu chút nữa không nhịn được, không nhịn được muốn chạy xuống ngay lập tức, đem cô ôm vào trong ngực mình, nhịn không được muốn cô ngọt ngào gọi anh một tiếng “Anh Giang Nam”, cho dù không có những thứ đó cũng được, cho dù là đứng từ đằng xa, nhìn cô thôi cũng tốt rồi.
Cuối cùng cũng không được.
Đi sai một bước, thua cả ván cờ, anh đã thua triệt để.
Vì Tiểu Ngu Nhi của anh, anh phải cố gắng nhẫn nhịn.
Lặng im mấy giây, đưa bàn tay có chút run run ra đốt một điếu thuốc, hít sâu một cái, những cảm xúc trong lòng, mới kìm nén xuống được một chút.
Mấy ngày ngắn ngủi, nhưng vô cùng giày vò, mỗi một giây một phút, trong lòng anh đều giãy giụa rất nhiều, ánh mắt nhìn về nơi xa, trong đầu lại hiện lên từng cái nhăn mày và nụ cười của cô, rất rõ ràng giống như đã khắc sâu trong đầu của anh, không xoá đi được. SSdienng dànlew quy9on
Một tay buông thỏng xuống bên người, tay kia đang cầm điếu thuốc, đã cháy hơn phân nửa, những lớp khói bụi yên lặng rơi xuống, cửa phía sau, có người đẩy ra.
Vẫn là người đàn ông lúc trước.
"Tổng giám đốc Giang, Tần tiểu thư đã đi rồi."
Hứa Giang Nam không quay đầu lại, rất lâu sau, mời hừ ra một tiếng giọng mũi không rõ là ý gì, “Ừ.” Nghe không biết là đang buồn hay vui.
Người đàn ông xoay người rời đi, Hứa Giang Nam hình như vẫn chưa hết ngẩn người, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xuống chỗ nào đó ở dưới lầu.
Là Tần Ngu. Taoo do leê quíy dđono.
Cô đứng ở dưới lầu, ngước đầu, kinh ngạc nhìn lên toà cao ốc này, cố chấp như vậy, cố chấp khiến cho anh đau lòng, giống như nhiều năm trước khi anh bỏ ra đi vào đêm mưa đó, cô cứ đội mưa đứng trong đêm tối, cứ cố chấp đứng đó nhìn anh, không chịu rời đi.
Anh không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, nhưng lại có thể đoán ra được cô đang rất đau khổ.
Lúc này đây, chắc là, cô đã hết hy vọng một cách triệt để rồi.
Giống như cách đây tám năm, một lần nữa anh lại dứt khoát ra đi, lúc này đây, nhất định cô sẽ không tha thứ cho anh.
Cách nhau hai mươi tám tầng, bọn họ lẳng lẳng nhìn nhau, nhưng rốt cuộc không có cách nào tới gần được.
Cái gì gọi là thân bất do kỷ, cái gì gọi là duyên tới duyên đi, cả đời này nhất định bọn họ không có cách nào ở gần nhau được.
Không biết qua bao lâu, cho tới khi điếu thuốc ở trên tay cháy hết, chỉ còn lại mỗi đốm lửa đỏ đốt vào tay anh đau nhói, Hứa Giang Nam mới hoàn hồn, tàn thuốc lá từ ngón tay rơi xuống, anh cụp đôi mắt xuống, nhìn đốm lửa sáng như sao kia, đốm lửa kia làm tổn thương không chỉ là ngón tay, mà còn thêm cả trăm ngàn lỗ thủng trong tim anh.
Nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, thoáng lộ ra nụ cười thê lương, một lần nữa ngước mắt nhìn xuống dưới lầu, lúc này mới phát hiện ra, Tần Ngu đã xoay người, hồn bay phách lạc rời đi.
Từng bước từng bước, càng ngày càng xa, giống như từng bước từng bước rời khỏi thế giới của anh.
Chỉ một lát sau, bóng dáng của cô cuối cùng cũng biến mất trong ánh nắng mặt trời chói chang, trong đám người hối hả ngoài kia, rốt cuộc anh không tìm được cô nữa. Taoo do leê quíydđono.
Đôi tay đút trong túi quần cuối cùng cũng không thể nào nhịn được nữa trở nên run rẩy, Hứa Giang Nam cúi đầu, đưa tay lên, chậm rãi che mặt, nước mắt từ từ chảy ra khỏi hốc mắt, rơi ra ngoài.
(còn tiếp)