Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Chương 3: Có chuyện xảy ra




Lúc Tần Ngu phục hồi tinh thần lại, người tài tuấn đối diện đã chuyển từ đề tài chủ nghĩa triết học Mác tới Mao Trạch Đông, hơn nữa nhìn bộ dáng của anh ta rất có thể sẽ chuyển đến đề tài hai vạn hồng quân hành quân trên năm ngàn dặm.

Tần Ngu chán đến chết, ngồi đếm đường chỉ áo sơmi dưới bàn, người thanh niên khởi xướng đề tài có chiều sâu quá mức, cô ngược lại muốn chen miệng vào, lại bất đắc dĩ đề tài này quá phức tạp quanh co chín cong mười quẹo, nhưng cuối cùng tin tức chuyển sang sau lưng Phạm Băng Băng đến tột cùng là người đàn ông nào, loại đề tài này cô có chút am hiểu.

Cố Uyển Uyển đã uống ba tách cà phê liền, ngồi ở bàn bên cạnh chống cằm, vẻ mặt nhìn Tần Ngu có chút hả hê.

Người tài tuấn nói chuyện xong có chút miệng đắng lưỡi khô, uống nửa ly cà phê, chuyển đề tài qua hỏi Tần Ngu, "Tần tiểu thư, cô biết Owen - La Bá Đặc không?"

Tần Ngu bị điểm tên, giật mình trong chốc lát mới phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn về phía người tài tuấn bụng lớn béo phệ kia, "Là cầu thủ bống đá của nước Anh sao?"

Sắc mặt người tài tuấn nhất thời trở nên có chút khó coi, một hồi lâu, mới có hơi lúng túng phun ra một câu, "Tần tiểu thư, ta nói Owen - La Bá Đặc chính là doanh nhân đề ra cơ quan xí nghiệp từ thiện chủ nghĩa xã hội không tưởng trong thế kỷ mười chín."

Tần Ngu gật đầu nhẹ, như có điều suy nghĩ nói một câu, "A, không nghĩ tới thế kỷ mười chín còn có cơ quan xí nghiệp từ thiện."

Nụ cười trên mặt ngưới đối diện rốt cuộc cứng lại.

Bầu không khí có chút trở nên ngưng trọng, gió thổi ngoài cửa sổ, Tần Ngu thấy rõ ràng mấy sợi tóc trên đỉnh đầu trọc, lung lay sắp ngã lộ vẻ tinh tế, chúng nó nhảy múa trong gió, cảnh tượng này làm cho Tần Ngu nhớ tới mới một bộ phim hoạt hình mà trước đây đã từng xem, gọi là “Nhật ký lang thang của Tam Mao”, trong lòng nhịn không được cảm khái một chút, vị tài tuấn này thực sự đủ chuẩn thanh niên nha.

Trong bầu không khí lúng túng, người tài tuấn lại mở miệng một lần nữa, hắn tựa hồ là không hài lòng lắm về danh hiệu tài nữ của Tần Ngu, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chủ nghĩa xã hội không tưởng với Tần Ngu.

Tần Ngu gọi thêm một tách cà phê, mùi thơm của cà phê Lam Sơn nồng đậm thuần khiết bốc lên được người phục vụ cẩn thận bày ở trước mặt cô, Tần Ngu rủ mắt xuống khuấy khuấy cà phê, nếu không phải có loại cà phê nâng cao tinh thần tỉnh não gì đó, chắc bây giờ cô nhất định đã gục xuống bàn ngủ, hôm nay cô gánh vác sứ mạng trọng đại là đoạt người tài tuấn vào tay, cô không thể ngủ, cho nên chỉ có thể liên tục uống cà phê, cũng may, cà phê hôm nay cô không phải trả tiền.

Có lẽ là động tác hơi lớn, lại có lẽ là tinh thần của Tần Ngu có chút hoảng hốt, tóm lại, cà phê nóng hổi không cẩn thận văng lên cánh tay cô, theo bản năng Tần Ngu né tránh, sau đó tay chân luống cuống, lại vô cùng không trùng hợp làm đổ tách cà phê trên bàn, cà phê lập tức tràn ra, không chỉ văng lên chiếc áo màu xanh mà cô mượn Cố Uyển Uyển, còn văng đến trên mặt cùng áo sơ mi trắng của người đối diện, sắc mặt người đối diện đen thùi, ánh mắt nhìn về phía Tần Ngu trong nháy mắt mang theo một tia kinh hãi cùng ghét bỏ.

Tần Ngu cuống quít cầm lấy khăn giấy lau, kết quả cũng làm đổ tách cà phê của người đó, cũng may trong tách cà phê không có cà phê, thân thể của người tài tuấn mới thoát khỏi vận rủi bị phỏng, bất quá không may, chén cà phê vỡ , mảnh sứ vụn chia năm xẻ bảy tung tóe đầy đất, trong tiệm cà phê yên tĩnh trong đột nhiên vang một tiếng vỡ thanh thúy.

Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía trên người Tần Ngu và người kia, tất cả mọi người ở đây, cũng kể cả Tống Mạc.