"Nương nương, người cẩn thận đừng để bị thương." Cung nữ và nội thị đều đã lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ba người Đào Châu, Linh Đang và Linh Nhi, bọn họ đành phải tự mình làm xử lý.
Linh Đang và Linh Nhi vốn theo hầu Diệp Di Nguyệt, mà Đào Châu trước kia là người đi theo Diệp lão phu nhân, sau Diệp Di Nguyệt tiến cung, Diệp lão phu nhân không yên tâm nên thưởng nàng ta cho Diệp Di Nguyệt, vì thế ba người cùng Diệp Di Nguyệt tiến cung, đương nhiên được nàng ta tín nhiệm và nể trọng hơn những kẻ khác.
"Không chết được!" Diệp Di Nguyệt hừ một tiếng, có điều vẫn nhấc chân để ba người thu dọn.
Bọn họ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, Diệp Di Nguyệt cười lạnh đứng dậy: "Thay y phục!"
"Vâng, nương nương." Ba người đáp.
Diệp Di Nguyệt phân phó Linh Đang: "Sương Hà chơi ở thiên điện đúng không? Ngươi đi nói với bà vú một tiếng, thay y phục cho Tương Hà, lát nữa cùng qua Nhân Thọ Cung."
"Vâng." Linh Đang nhận lệnh.
Trong lòng ba người không khỏi buồn bực.
Vừa rồi còn tức giận đập chén trà, sao đột nhiên lại muốn qua Nhân Thọ Cung?
Tuy không thoải mái nhưng bọn họ cũng không dám nhiều lời, Linh Đang qua thiên điện, Đào Châu và Linh Nhi ở lại hầu hạ Diệp Di Nguyệt thay xiêm y.
Mọi thứ thỏa đáng, bà vú cũng dẫn Sương Hà công chúa một bộ váy áo hồng nhạt đi vào.
"Sương Hà cùng mẫu phi đi thỉnh an hoàng tổ mẫu được không?" Diệp Di Nguyệt khom người, xoa xoa gương mặt phấn nộn của hài tử, cười hỏi.
"Được." Sương Hà công chúa giòn thanh đáp.
"Được, đi thôi." Diệp Di Nguyệt được Đào Châu dìu ra ngoài, vú nuôi ôm Sương Hà công chúa theo sau.
Bình thường Diệp Di Nguyệt hay cùng Sương Hà công chúa qua Nhân Thọ Cung, vì thế Lâm Thái Hậu cũng không nghĩ nhiều, ôm Sương Hà công chúa chơi đùa một hồi, sau đó cho cung nữ dẫn nó xuống thiên điện dùng điểm tâm.
"Trời nóng như vậy, buổi chiều đừng tới đây, Sương Hà còn nhỏ nếu sinh bệnh thì không tốt." Lâm Thái Hậu cười dặn dò Diệp Di Nguyệt.
"Đi đường đã có hành lang và bóng cây, không nóng." Diệp Di Nguyệt ôn nhu đáp, "Thời tiết nóng hơn, thần thiếp sẽ không dẫn Sương Hà theo nữa, một mình thần thiếp vẫn sẽ tới thỉnh an người."
"Nếu quá nóng, ngươi cũng không cần tới." Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Lâm Thái Hậu vô cùng hài lòng.
"Đúng vậy, nương nương, có thần nữ ở cùng cô mẫu, người yên tâm." Lâm Nhược ngồi một bên cười nói.
"Người ở cùng Thái Hậu là hiếu tâm của ngươi, bổn cung tới là hiếu tâm của bổn cung."
Cả hai người đều ngoan ngoãn hiếu thuận, Lâm Thái Hậu nhất thời cười tới không khép miệng được.
Diệp Di Nguyệt trộm nhìn Lâm Nhược, sau đó dò hỏi Lâm Thái Hậu: "Đúng rồi, Thái Hậu nghe nói chuyện của Tây Ninh Hầu chưa?"
Sự tình vừa truyền ra, người của Nhân Thọ Cung tuy biết Lâm Thái Hậu đang chọn chồng cho Lâm Nhược, nhưng họ lại không biết Kiều Vũ Đình cũng trong suy nghĩ của bà, vì thế chưa kể lại.
Chuyện này Lâm Thái Hậu thật sự không biết, lập tức lắc đầu: "Chưa nghe."
Chỉ riêng con người Kiều Vũ Đình, Lâm Thái Hậu vô cùng vừa lòng, chỉ là trái phải bà ta vẫn lo Kiều kia, hơn nữa Lâm Nhược còn đang ngồi đây, một chút bà cũng không có ý tiếp tục.
"Nghe nói hôm qua hắn ở ngoài đường anh hùng cứu mỹ nhân cứu được cô nương Giang gia, hôm nay nhắc với bệ hạ, nói là muốn cưới nàng ấy làm thê." Diệp Di Nguyệt ôn nhu cười nói.
Sắc mặt Lâm Thái Hậu thoáng chốc trầm xuống, chau mày: "Hoàng đế nói gì không?"
Tuy bà không định gả Lâm Nhược đến Kiều gia, nhưng Kiều Vũ Đình này bà cũng từng xem xét, hơn nữa đúng là nhân tài trăm dặm mới có một!
Trong kinh thành này có thế gia công tử nào sánh bằng hắn? Cũng tại những chuyện kia của Kiều gia, bằng không với tuổi này, Kiều Vũ Đình sớm đã thành thân, hài tử cũng có thể chạy nhảy!
Vốn không muốn nhưng hiện tại nghe nói Kiều Vũ Đình muốn cưới khuê nữ Giang gia, Lâm Thái Hậu liền khó chịu, như thể ai nấy vừa cướp đồ của bà ta.
"Giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, bệ hạ đương nhiên vui vẻ tác thành." Diệp Di Nguyệt ngọt ngào trả lời.
Trong lòng Lâm Thái Hậu như nghẹn lại: "Giang cô nương kia là con vợ lẽ, sợ là không xứng với Tây ninh Hầu."
Kiều Vũ Đình lại muốn cưới một thứ nữ!
Anh hùng cứu mỹ nhân, một đoạn giai thoại?
Ai biết trong đó có tính kế gì không? Không chừng là chính thứ nữ Giang gia kia lập bẫy, đúng là không biết xấu hổ!
Hiện giờ nghĩ lại, Kiều Vũ Đình thật đúng là ngàn tốt vạn tốt.
Diệp Di Nguyệt gật đầu: "Thân phận của Giang cô nương xác thật có hơi thấp."
Thái Hậu lại hỏi: "Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Nhược đoan trang phe phẩy quạt tròn, trên mặt mỉm cười, bề ngoài như nghe kể chuyện nhưng thực chất lòng sáng như gương.
Nàng tiến cung trên danh nghĩa là làm bạn với Thái Hậu nương nương, kỳ thật là cô mẫu này muốn tìm một mối hôn sự cho nàng.
Có điều, thời gian lâu như vậy vẫn chưa định đoạt.
Hiện tại Diệp Di Nguyệt nhắc tới Kiều Vũ Đình, e rằng cô mẫu cũng từng suy xét tới hắn.
Diệp Di Nguyệt tươi cười miêu tả sinh động một lần, rồi nói: "Tuy thân phận có hơi thấp nhưng nghe nói Giang phu nhân và Giang tướng quân chỉ có một cô nương này, vô cùng yêu thương, mà hầu gia đã bẩm báo với Hoàng Thượng, hẳn đã thương lượng với Kiều lão phu nhân."
Nói dễ nghe là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng rốt cuộc đã có tiếp xúc da thịt, Kiều Vũ Đình không cưới nàng ta, chẳng lẽ là muốn nạp nàng ta làm thiếp?
"Thì ra là vậy." Lâm Thái Hậu bừng tỉnh gật đầu, chỉ là đáy mắt càng thêm tối tăm.
Một cô nương tốt xấu đầu lộ diện ngoài đường, bên cạnh không ai đi theo còn ra thể thống gì! Kiều Vũ Đình cưới một người như vậy, thật đáng tiếc!
Lâm Nhược ngồi một bên cười nói: "Nghe có vẻ giống kịch tài tử giai nhân, cô mẫu, Chiêu Nghi nương nương, ta từng gặp Giang cô nương một lần, kỳ thật là một cô nương rộng rãi hào phóng."
Thấy Lâm Thái Hậu buồn bực, Diệp Di Nguyệt cảm thán một câu: "Cô nương Giang gia này cũng là người mệnh tốt."
"Ừ, đúng là mệnh tốt." Một thứ nữ như nàng ta gả cho hầu gia còn không phải phúc phận hay sao? Lâm Thái Hậu thoáng nhìn Lâm Nhược, đáng thương cho chất nữ của mình, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài năng có tài năng, chỉ tiếc tới nay vẫn chưa tìm được hôn sự hợp tâm ý.
Mục đích đã đạt được, Diệp Di Nguyệt đưa mắt nhìn ra ngoài: "Sắc trời không còn sớm, thần thiếp không quấy rầy Thái Hậu nương nương nữa." Dứt lời, nàng phân phó một cung nữ đi gọi vú nuôi ôm Sương Hà công chúa cáo từ.
Diệp Di Nguyệt đi rồi, Lâm Nhược tới cạnh Lâm Thái Hậu, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Cô mẫu."
Lâm Thái Hậu duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, không nói gì thêm.
Sự tình liên quan tới hôn sự của mình, Lâm Nhược không dám nhiều lời, chỉ cười nói: "Thời tiết đang mát mẻ, Nhược Nhi cùng người ra ngoài tản bộ được không?"
"Ai gia không đi, con đi đi, đừng đi xa, lát nữa còn dùng bữa tối." Lâm Thái Hậu lắc đầu.
"Vâng." Lâm Nhược gật đầu, lui xuống.
Chờ Lâm Nhược rời khỏi điện các, Lâm Thái Hậu phân phó Hứa ma ma: "Ngươi cho người hỏi thăm xem vì sao Giang cô nương kia lại một mình chạy trên phố."
Diệp Di Nguyệt kể lại cũng không đầy đủ, cứ có điểm kỳ quặc.
Kiều Vũ Đình không phải hoàng tử, hoàng thân quốc thích gì, việc cưới thê tại sao lại bẩm báo với hoàng đế? Quá kỳ quái!"
"Vâng." Hứa ma ma đáp.
...........................
Chính Đức Đế đã gật đầu, Kiều Vũ Đình trở về liền nói chuyện với Kiều lão phu nhân, sau đó sang nhà ngoài một chuyến.
Hôn sự của Kiều Vũ Đình có tin tức, nhà ngoại hắn đương nhiên cao hứng, đồng ý cho Đại cữu mẫu của hắn ra mặt hỗ trợ.
Sính lễ của Kiều Vũ Đình sớm đã chuẩn bị.
Hợp bát tự, trao đổi canh dán, hôn sự này là ván đã đóng thuyền.
Trong năm nay chỉ còn vài ngày tốt, một ở tháng tám, một ở tháng mười, bằng không phải chờ tới đầu xuân sang năm.
Kiều lão phu nhân đương nhiên hi vọng tôn tử sớm ngày thành hôn, Giang phu nhân cũng là người thoải mái, hai nhà thương lượng liền định hôn sự vào tháng mười, vừa lúc khi đó đám người Giang tướng quân cũng nên hồi kinh.
Mọi thứ bên Kiều Vũ Đình sớm đã chuẩn bị, tất cả từng bước tiến hành, không cần phải vội, nhưng Giang gia vừa tới kinh thành, đồ vật mang theo tuy nhiều nhưng gã nữ nhi rốt cuộc cũng là đại sự, vì vậy người Giang gia bận tới chân không chạm đất.
Bận rộn khắp nơi, Giang Ngọc Nguyên vẫn cho người chú ý động tĩnh của Chiêu vương phủ, chỉ là liên tiếp mấy ngày, Chiêu vương phủ đều gió êm sóng lặng không có gì khác thường.
Nhưng, bình tĩnh dị thường như vậy lại khiến Giang Ngọc Nguyên thấp thỏm bất an.
Trước đó là bọn họ thông qua công chúa ép Vương gia và Vương phu, hôm ấy Chiêu vương phi ngất xỉu, Vương gia nổi trận lôi đình, cũng may nể mặt công chúa mà tha cho mẫu thân một lần.
Chẳng lẽ chỉ vì Chiêu vương phi có hỉ mạch mà một việc nhịn chín việc lành, hai người không so đo với Giang gia bọn họ hay sao? Cho nên, Giang Ngọc Nguyên không tin trên đời có chuyện tốt như vậy.
Chiêu vương gia và Chiêu vương phi có lẽ cũng biết đây là ý của đế hậu, bọn họ không tiện tính sổ với hai người kia, nhưng giáo huấn Giang gia là điều dư dả.
Chỉ là đã qua mấy ngày, một chút động tĩnh Chiêu vương phủ cũng không có.
Không thích hợp!
Giang Ngọc Nguyên trầm tư hồi lâu, đột nhiên đứng dậy.
"Công tử, ngài làm sao vậy?" Kẻ hầu bên cạnh hoảng sợ.
Giang Ngọc Nguyên hít sâu một hơi: "Mài mực."
Kẻ hầu vội đổ nước vào nghiên, chậm rãi mài mực.
Giang Ngọc Nguyên đề bút viết một phong thư, chờ khô mực liền bỏ vào ống trúc, dùng sáp phong tỏa lại, đưa cho hầu cận: "Tức tốc đưa về Tây Nam."
Bên này an tĩnh không chút gợn sóng, vậy rất có khả năng Chu Hành sẽ ra tay từ chỗ khác.
Tây Nam là căn nguyên của Giang gia, nếu là Chu Hành, hắn cũng sẽ trực tiếp ra tay từ bên đó!
.........................
Tin tức có thai tuy đã truyền ra nhưng thai nhi vẫn chưa được ba tháng, hơn nữa Chu Hành lại hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên dù biết Dung Hoa hoài thai, mọi người cũng rất thức thời không tới cửa, cho dù là Từ Lưu Quang hay Đổng Ngọc Lan cũng chỉ phái nha đầu tới tặng đồ, truyền thư, vì thế, ngày tháng vô cùng an tĩnh.
Chỉ là, thỉnh thoảng Lục hoàng tử có tới tìm Chu Hành uống rượu nói chuyện phiếm.
Tháng sáu, thời tiết ngày càng nóng lên, cũng may tháng không lớn, bụng cũng không lộ ra, so với mấy năm trước Dung Hoa cũng chẳng cảm thấy có gì khác biệt.
Nhưng Chu Hành lại rất lo cho nàng, sợ nàng sinh bệnh, vì thế liền thương lượng: "Chi bằng chúng ta tới Cẩm Tú sơn trang ở mấy ngày được không? Khoan đã, Cẩm Tú sơn trang không ngừng tiếp khách, sẽ quấy rầy nàng, vẫn là tới thôn trang đi? Nếu không, chúng ta đi biệt trang? Ta xin nghỉ, ở cùng nàng một hai tháng." Mỗi năm vào hạ, Chính Đức Đế sẽ tới biệt cung tránh nóng, vì thế hoàng gia bọn họ, huân quý và trọng thần đều có biệt trang của riêng mình ngay cạnh biệt cung.
Dung Hoa nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu chàng có thể xin nghỉ, vậy chúng ta đi thôn trang." Cẩm Tú sơn trang xác thật nhiều người, không đủ an tĩnh.
Biệt trang của Chu Hành lại gần biệt cung, không thể đi.
"Ừ." Chu Hành thấy nàng đồng ý liền cao hứng, đối với y đi đâu cũng không sao cả.
"Nếu xin nghỉ không được, vậy thì quên đi, ở vương phủ cũng rất mát mẻ." Dung Hoa mỉm cười. Với tính tình của Chính Đức Đế, rất có khả năng ông ta sẽ không thuận theo ý Chu Hành.
Chu Hành gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, Túy Đồng tiến vào bẩm báo: "Vương gia, Lâm Hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Chàng tới thư phòng đi, thiếp nằm một lúc." Gần đây Dung Hoa rất thích ngủ, một ngày ngủ mười hai canh giờ, ngoại trừ ăn uống, nàng hận không thể dùng tất cả thời gian còn lại để ngủ.
"Được." Chu Hành gật đầu, phân phó Túy Đồng, "Kêu Lâm Hạ tới ngoại thư phòng chờ đi." Nói rồi, y đỡ nàng nằm xuống, lúc này mới rời đi.
Chờ Chu Hành vào thư phòng, Lâm Hạ khom người nói: "Vương gia, Tây Nam có tin tức."
Chu Hành ngồi sau án thư, gật đầu ý bảo hắn tiếp tục.
"Mấy năm nay Giang tướng quân trị quân nghiêm minh, ở trong quân rất có uy vọng, tam tử Giang gia cũng rất có năng lực." Lâm Hạ duỗi tay rót trà cho Chu Hành, một bên nói.
Đây là điều mọi người đều biết, mà người lĩnh quân đánh giặc như Chu Hành so với dân chúng càng rõ tình hình cụ thể.
Giang Dũng xác thật là một viên mãnh tướng!
"Có điều..." Lâm Hạ lấy ra một túi tiền, "Người của chúng ta phát hiện cái này." Dứt lời, hắn liền đổ bên trong túi tiền ra.
Phiến vàng còn mang theo đất.
Chu Hành vương đầu ngón tay chạm vào, khóe miệng nhếch lên.
Mỏ vàng!