Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 4 - Chương 29: Mời




Trong xe ngựa có đặt bếp lò, bên dưới còn lót thảm ấm áp, ngăn cản tất cả gió lạnh bên ngoài, hơn nữa từ Lâu Ngoại Lâu bước lên xe ngựa chỉ có mấy bước, có điều đã có người sủng, Dung Hoa không lạnh cũng muốn nói lạnh, ở trước mặt y làm nũng một chút.

"Nghịch ngợm, trời lạnh như vậy nếu nàng không muốn ra ngoài, lần sau nếu còn gặp chuyện tương tự cứ kêu Kim chưởng quầy xử lý, nếu không thì để Túy Đồng hoặc Lưu Tô đi một chuyến là được." Chu Hành cười xoa tay cho nàng, tận lực giúp nàng ấm lên.

"Sẽ không có lần sau, hôm nay thiếp tới là cho mọi người biết thân phận của mình." Dung Hoa cười dựa trên vai nam tử, ngón tay cào cào lòng bàn tay của y, "Thiếp không ra, vậy chàng không có cơ hội đón thiếp cùng về rồi."

Chu Hành thật sự rất thích bộ dáng làm nũng của nàng, giống hệt mèo con, y thật hận không thể thời thời khắc khắc ôm nàng vào lòng, không cho rời đi.

Chu Hành cúi đầu thấp giọng bên tai nữ tử: "Ta tới đón nàng, rất vui sao?"

"Đương nhiên." Dung Hoa gật đầu đáp một tiếng, cảm nhận hơi thở nóng rực của y bên tai, theo bản năng rụt cổ lại.

Đôi mắt sáng như sao trời ban đêm, lại thanh triệt như hồ nước, Chu Hành duỗi tay ôm nàng vào lòng, đôi môi đặt xuống.

Túy Đồng và Lưu Tô cưỡi ngựa đi bên ngoài, cho nên trong xe chỉ có hai người bọn họ.

Dung Hoa ban đầu là sửng sốt, ngay sau đó liền đáp lại nụ hôn của y.

Lần này hai người thật sự không thể vãn hồi.

Thời điểm Chu Hành duỗi tay đặt trên cúc áo của nàng, Dung Hoa bỗng nhiên duỗi tay ngăn cản: "Còn đang ở trên xe ngựa, bên ngoài nhiều người như vậy."

Thấy mặt nàng kiều diễm ướt át như hoa đào tháng hai, trong lòng đáy mắt Chu Hành càng trở nên nồng liệt.

Tay đặt trên vạt áo nàng không hề dời đi, Chu Hành cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên tai nàng, lẩm bẩm: "Không sao, ta làm nhẹ một chút là được, sẽ không có ai có gan ngăn cản chúng ta." Đánh xe bên ngoài là Lâm Hạ, hắn biết đúng mực, hơn nữa xe ngựa của vương phủ có dấu hiệu, ai dám mạo phạm?

Hơi thở của y tựa như ngọn lửa nóng bỏng có thể thiêu đốt nàng, nụ hôn của y cứ thế mà từ vành tai chuyển sang cổ.

Cảm giác tê tê dại dại khiến Dung Hoa cũng trầm luân theo y.

Bên tai có tiếng xe ngựa lăn bánh, còn cả tiếng người nói chuyện ngoài đường khiến Chu Hành và Dung Hoa vô cùng kích thích.

Kiều diễm nho nhỏ trong xe, Dung Hoa cắn môi sợ chính mình phát ra tiếng rên rỉ, cùng y chìm nổi rơi vào mộng phù hoa.

Sắp tới vương phủ, động tác trong xe mới hết, xe ngựa trực tiếp tới cửa thùy hoa mới dừng lại, Chu Hành dùng áo choàng của mình bao lấy Dung Hoa, sau đó ôm nàng xuống xe, ai ở ngoài cũng phải cúi đầu.

Mấy người Túy Đồng, Lưu Tô, Lâm Hạ và Lâm Thắng tuy không ở trong xe ngựa, nhưng bọn họ đều là người tập võ, sao có thể không biết động tĩnh bên trong là gì?

Cư nhiên xe chấn! Trên mặt Dung Hoa nóng rát, hận không thể tìm một cái động trốn đi.

Chu Hành khẽ cười, ôm nàng trực tiếp về chủ viện.

Đúng lúc Thạch ma ma cùng mấy nha hoàn Lê Hoa ngồi bên ngoài vừa phơi nắng nói chuyện, vừa làm việc may vá.

Thấy Chu Hành ôm Dung Hoa vào viện, Thạch ma ma hoảng sợ, vội vứt kim chỉ trong tay: "Vương phi sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải bị thương ở đâu không?" Nói rồi, bà quay đầu phân phó Lê Hoa, "Mau đi mời Ánh cô cô tới."

Diệp Cẩm Bạc gây chuyện ở Lâu Ngoại Lâu, chẳng lẽ Vương phi động thủ với hắn?

Nghe Thạch ma ma nói những lời này, mặt Dung Hoa càng nóng lớn.

Chu Hành trầm giọng: "Ma ma, nàng chỉ là ngủ mất thôi." Dứt lời, y lại bình tĩnh ôm nàng vào phòng.

Chỉ là ngủ? Thạch ma ma ngây ngẩn cả người, thấy sắc mặt Chu Hành vẫn như thường, Túy Đồng tươi cười, trên mặt Lưu Tô không hề có vẻ lo lắng, cũng cười nói: "Sắp tới Tết, công việc nhiều, có lẽ mấy ngày nay vương phi quá mệt mỏi." Nói rồi, bà vội vàng xoay người muốn theo vào hầu hạ.

"Không cần, các ngươi không cần theo vào." Chu Hành bỏ lại một câu, sau đó ôm nàng vào cửa, đóng cửa lại.

Vương gia và Vương phi ngọt ngào như thế, Thạch ma ma đương nhiên cao hứng, cười tủm tỉm cho mấy nha đầu lui xuống: "Vương phi ngủ rồi, ngươi dẫn các nàng về phòng đi, đừng làm ồn vương phi."

Mấy tiểu nha đầu nhanh nhẹn thu dọn kim chỉ, lui xuống.

Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, Vương phi mới ra ngoài một chuyến liền ngủ? Chẳng lẽ... Thạch ma ma là người từng trải, ánh mắt lập tức sáng lên, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm, cách mấy ngày Ánh cô cô đều đến bắt mạch cho Vương phi, hôm qua vừa mới bắt mạch bình an, nếu Vương phi có tin tốt, Ánh cô cô nhất nhất định có thể nhìn ra.

Nghĩ tới hai chủ tử gắn bó keo sơn, bọn họ đều đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, trong phủ lại không có trưởng bối trông chừng, nhưng... Phóng túng quá lại không tốt cho thân thể! Thạch ma ma lắc đầu đè ép lo lắng trong lòng, quay đầu nói với Lê hoa: "Ta xuống phòng bếp nhìn xem, buổi tối cho vương gia và vương phi mấy món bổ khí bổ huyết."

"Ta cũng đi." Lê Hoa cười tủm tỉm theo bà xuống bếp.

Chờ Chu Hành đặt mình lên giường, Dung Hoa liền kéo chăn che đậy thân thể, hờn dỗi: "Đều tại chàng, hiện tại thiếp chẳng còn mặt mũi gặp ai." Nói rồi, nàng duỗi tay đấm vào ngực Chu Hành.

Chu Hành khẽ cười, nắm lấy tay nàng: "Anh Anh rất thích."

"Chàng còn nói, chàng còn nói!" Mặt Dung Hoa đỏ như ánh nắng chiều.

"Được được, ta không nói." Chu Hành cười xoa mặt nàng, "Ngủ đi, tới lúc ăn cơm ta gọi nàng."

"Thiếp không buồn ngủ."

"Không buồn ngủ?" Chu Hành duỗi tay ôm lấy vòng eo nữ tử, "Vậy có muốn..."

"Không cần!" Dung Hoa vội cắt ngang, sau đó nhắm hai mắt lại, "Thiếp mệt rồi."

Chu Hành khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán nàng, giúp nàng chỉnh lại chăn, sau đó ngồi ở đầu giường, cầm sách đọc.

..................................

Đứng ở cửa sổ nhìn Chu Hành tuấn mỹ bức người cùng Dung Hoa lên xe ngựa rời đi, có gió lạnh thổi tới, Diệp Cẩm Bạc mới xoay người về chỗ ngồi ngồi xuống, vừa nhấp ngụm trà liền thấy đắng chát, đắng như tim sen.

Hắn lập tức gọi Tư Tiên đi phân phó tiểu nhị mang rượu tới.

Chờ rượu dâng lên, Diệp Cẩm Bạc liền hết ly này tới ly khác rót vào bụng.

Tư Tiên ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, nhưng không dám khuyên.

Trái tim của thiếu gia nhà mình, gã rõ nhất.

Năm đó, Tam thiếu gia và Ngũ tiểu thư là huynh muội, thiếu gia chỉ có thể chôn giấu tâm tư ở đáy lòng, năm kia uống rượu xong lần đầu tiên hắn biểu lộ cõi lòng với Ngũ tiểu thư, quan hệ giữa hai người liền rạn nứt.

Hiện tại, Ngũ tiểu thư trở thành Vương phi, lại có gia thế tốt như vậy, thiếu gia vẫn chưa dập tắt tấm lòng kia của mình.

Tới hoàng hôn, Diệp Cẩm Bạc mới đứng dậy về nhà.

Về tới Diệp gia, Diệp lão phu nhân liền sai người tới mời.

"Tổ mẫu." Diệp Cẩm Bạc thỉnh an Diệp lão phu nhân trước, sau đó lại hành lễ với người bên cạnh, "Gặp qua tẩu tử."

Cổ thị vội đứng dậy đáp lễ: "Tam thúc." Ngửi mùi rượu trên người hắn, nàng liền giận sôi máu.

Hắn là ngại Diệp gia chưa đủ mất mặt sao!

Thế mà còn dám chạy tới chỗ người ta gây chuyện!

Vừa nhận được tin tức, nàng liền hận không thể trực tiếp trói tiểu thúc không có đầu óc này trở về, nhưng nàng rốt cuộc chỉ là tẩu tử, trong nhà còn có trưởng bối, cho nên chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, tới chỗ lão phu nhân bẩm báo sự tình này.

Diệp lão phu nhân nghe xong không hề tức giận, trong lòng còn ngóng trông tôn tử của mình có thể vì Diệp gia mà lập công, cải thiện mối quan hệ giữa Diệp gia và Chiêu Vương phủ.

"Sao lại uống tới cả người đầy mùi rượu thế!" Diệp lão phu nhân nhíu mày, quay đầu phân phó Hỉ Châu, "Mau đi nấu một chén canh giải rượu tới."

Hỉ Châu nhận lệnh lui xuống an bài.

Thấy Diệp lão phu nhân như thế, Cổ thị thầm thở dài.

Nếu lão phu nhân có thể nhìn xa một chút, Diệp gia và Chiêu vương phi đã không nháo tới tình trạng như hiện tại, cho dù những người khác của Diệp gia có ân oán với Chiêu vương phi, chỉ cần lão phu nhân trấn an, lúc này sao có thể như kẻ xa lạ.

"Trời lạnh như vậy, cảm nhiễm phong hàn thì phải làm sao?" Diệp lão phu nhân hiền từ nhìn Diệp Cẩm Bạc ngồi bên cạnh, hỏi, "Có gặp Ngũ muội muội của cháu không?"

Nha đầu kia đối với Diệp Cẩm Cần không tồi, đối với hai vị huynh trưởng còn lại hẳn cũng không quá kém, rốt cuộc chuyện năm đó cũng không liên quan tới huynh đệ họ. Đều tại tiện nhân Kỷ thị kia tạo nghiệt!

Nha đầu kia có thể giúp tiện nhân Nhan thị chiếu cố nhi tử, đáy lòng vẫn là thiện lương, hẳn sẽ không so đo với huynh đệ Bạc Nhi.

Tuy hôm nay Diệp Cẩm Bạc có chút lỗ mãng nhưng trong lòng Diệp lão phu nhân vẫn rất xem trọng.

Bởi vì vừa uống rượu, mặt Diệp Cẩm Bạc ửng hồng: "Gặp rồi, có điều..."

Gặp rồi? Diệp lão phu nhân liền tươi cười như đóa hoa: "Ngũ muội muội cháu đã nói gì? Mấy năm nay nó tốt không? Cháu có mời nó về nhà không?"

Nhắc tới người tuyệt sắc vô song kia, trái tim Diệp Cẩm Bạc trầm xuống, đột nhiên không thể hít thở. Hắn lắc đầu, nói: "Ngũ muội muội không nói gì cả, tổ mẫu, Ngũ muội muội một tiếng là gọi Diệp Tam công tử, tổ mẫu, nàng không nhận chúng ta."

Thần sắc thống khổ như mất đi người mình yêu như thế... Cổ thị ở bên cạnh nhìn Diệp Cẩm Bạc, không khỏi kinh hãi, bất giác nắm chặt hai tay.

Diệp lão phu nhân lại không nhìn ra khác thường, chỉ nghĩ Diệp Cẩm Bạc uống rượu nên khó chịu. Nha hoàn đúng lúc mang canh giải rượu lên, cho nên trước để nha hoàn hầu hạ uống, lại kêu người gọi Tư Tiên vào nói chuyện.

Tư Tiên đem tình hình khi đó kể lại rõ ràng cho Diệp lão phu nhân nghe.

Diệp lão phu nhân đen mặt: "Nha đầu chết..." Nghĩ tới nha đầu kia hiện tại là thân vương phi, bà ta vội nuốt lời định nói trở về.

Uống một ly mật ong, Diệp lão phu nhân nhìn Diệp lão phu nhân, tiếp tục: "Tổ mẫu, Ngũ muội muội có lẽ chỉ nhận một mình Nhị ca, những người còn lại đều không nhận..."

"Nghiệp chướng! Quỳ xuống cho ta!" Diệp Cẩm Bạc còn chưa dứt lời, hai người Diệp Thế Lâm và Diệp Cẩm Hoằng lần lượt tới.

"Lão gia." Tư Tiên run rẩy quỳ xuống.

"Phụ thân." Diệp Cẩm Bạc giật mình một cái, rượu tỉnh hơn nửa liền vội đứng dậy, quỳ xuống.

"Hỗn trướng, sắp tới kỳ thi mùa xuân, ngươi không nỗ lực đọc sách, thế mà có thời gian ra ngoài gây chuyện! Ngươi thấy Diệp gia còn chưa đủ bị chê cười sao? Lại còn cầm dao đi uy hiếp người ta!" Diệp Thế Lâm nhấc chân muốn đạp một cái.

"Con đánh nó làm gì? Nó còn không phải vì Diệp gia chúng ta sao? Muốn cùng nha đầu kia kéo lại quan hệ sao?" Diệp lão phu nhân đứng dậy bảo vệ Diệp Cẩm Bạc vào lòng, "Lúc này nó đang say, có gì muốn nói thì chờ nó tỉnh táo rồi nói là được."

"Mẫu thân." Diệp lão phu nhân che chở trước mặt Diệp Cẩm Bạc, Diệp Thế Lâm đành thu chân về, "Mẫu thân, người không biết kinh thành chê cười Diệp gia chúng ta thế nào đâu? Tên hỗn trướng này hôm nay ra ngoài gây chuyện, không phải sẽ để người ta chế giễu sao? Nó cầm dao nhỏ lấy chết uy hiếp, trong lòng nha đầu kia chỉ sợ sẽ càng hận!"

Đúng vậy, nha đầu kia tâm cao khí ngạo, hiện tại đã là Vương phi, sao có thể chịu để người ta uy hiếp? Diệp lão phu nhân cảm thấy trong lòng như có chậu nước lạnh rót vào.

"Mẫu thân, người tránh ra, hôm nay nhi tử nhất định phải giáo huấn tên nghiệt tử này." Diệp Thế Lâm nói.

"Được rồi, nó đã uống say, con nói cái gì nó cũng không nghe thấy, có gì thì chờ nó tỉnh rượu rồi nói." Diệp lão phu nhân lại nói với Diệp Cẩm Bạc, "Bạc Nhi mau đứng lên, dưới đất lạnh rét, đừng để cảm nhiễm phong hàn."

Diệp Cẩm Bạc nhìn Diệp Thế Lâm, không dám đứng lên.

"Lâm Nhi, con cũng nói sắp tới kỳ thi mùa xuân, nếu nó sinh bệnh, mà mùa đông này, cảm nhiễm phong hàn qua một hai ngày sao có thể khỏi? Bạc Nhi thân mình không tốt, tới lúc đó sao có thể tham khoa khảo?"

Diệp Thế Lâm trừng mắt nhìn Diệp Cẩm Bạc, lạnh giọng: "Đứng lên đi."

"Tạ phụ thân, tạ tổ mẫu." Diệp Cẩm Bạc đứng dậy.

"Đáng thương." Diệp lão phu nhân nhìn Diệp Thế  Lâm, "Có gì ngày mai hãy nói, trước để nó về phòng nghỉ ngơi đi."

Diệp Thế Lâm đành phải gật đầu theo ý lão phu nhân.

Diệp lão phu nhân vội phân phó nha đầu giúp Tư Tiên đưa Diệp Cẩm Bạc lui xuống.

"Được rồi, Bạc Nhi tuổi còn nhỏ, hành sự khó tránh có chút lỗ mãng, có điều nó rốt cuộc cũng có ý tốt, tất cả đều vì Diệp gia, hi vọng chúng ta và Chiêu vương phi có thể xóa bỏ hận thù." Đợi đám người rời đi, Diệp lão phu nhân lại nói.

"Nó đã không còn nhỏ." Diệp Thế Lâm lắc đầu, "Cũng nên hiểu chuyện rồi."

"Thời điểm nên hiểu chuyện sẽ hiểu chuyện, con từ từ dạy dỗ, không cần gấp.

"Vâng, mẫu thân." Diệp Thế Lâm đáp.

"Bạc Nhi hành sự tuy cực đơn nhưng nó cũng có ý tốt, không ngờ nha đầu kia..." Diệp lão phu nhân lắc đầu, không nói gì thêm, nhấp ngụm trà, lại ngẩng đầu hòa ái nhìn Diệp Cẩm Hoằng, "Hoằng Nhi, con cũng vậy, đọc sách tuy quan trọng nhưng đừng để mệt mỏi."

"Tôn nhi ghi nhớ lời dạy bảo của tổ mẫu." Diệp Cẩm Hoằng vội đáp.

Diệp lão phu nhân lại nhìn Cổ thị, dặn dò nàng ta nhớ chiếu cố Diệp Cẩm Hoằng.

"Tổ mẫu yên tâm, tôn tức sẽ hầu hạ phu quân thật tốt." Cổ thị hiền huệ đáp, mắt nhìn Diệp lão phu nhân và Diệp Thế Lâm, nghĩ nghĩ, vẫn là nuốt lời định nói trở về.

Nói chuyện một hồi, thấy sắc trời đã tối, Diệp lão phu nhân giữ bọn họ ở lại cùng dùng cơm.

Ăn xong, về viện của mình, chờ nha đầu hầu hạ bọn họ rửa mặt, Cổ thị cho mọi người lui xuống, làm như vô tình mà hỏi Diệp Cẩm Hoằng: "Bộ dáng Tam thúc hôm nay hình như rất thương tâm, trước kia Vương phi ở Diệp gia, quan hệ giữa Tam thúc và nàng ấy rất tốt sao?"

Diệp Cẩm Hoằng hồi tưởng một hồi, gật đầu: "Tam đệ rất chiếu cố nàng ấy."

Hoài nghi trong lòng càng lớn, Cổ thị cười nói: "Nhắc đến, Tam đệ cũng nên thành thân rồi, giống chuyện hôm nay, nếu có người ở cạnh khuyên nhủ một chút, sự tình đã không nháo lớn như vậy." Lão phu nhân rốt cuộc tuổi cũng đã lớn, bản thân chỉ là tẩu tử, có một số việc không thể nhúng tay, mà bà mẫu chỉ còn một hơi bị nhốt ở hậu viện, phụ thân là nam tử đôi khi tâm tử không tỉ mỉ, "Hiện giờ công việc vặt trong phủ tuy đều do thiếp xử lý, nhưng thiếp rốt cuộc chỉ là người làm tẩu tử, có một số việc khó mà nói rõ, ngày mai thiếp mở lời với tổ mẫu được không?"

Diệp Cẩm Hoằng trầm tư, gật đầu: "Ừ."

Hôm sau, Cổ thị liền nói chuyện này với Diệp lão phu nhân.

Diệp lão phu nhân lập tức từ chối: "Tạm thời, sắp tới kỳ thi mùa xuân, không thể để Bạc Nhi phân tâm." Hiện tại Diệp gia có một nương nương được sủng ái, nếu sang năm tôn tử trúng tuyển, vậy khẳng định có thể tìm được một cô nương xuất thân cao quý, đoan trang hiền huệ.

"Tổ mẫu nói đúng." Cổ thị hiểu ý của lão phu nhân, cười gật đầu.

"Cháu không cần lo lắng, Hoằng Nhi là trưởng tử đích tôn của Diệp gia, cháu là tức phụ của nó, mặc kệ tương lai Bạc Nhi cưới cô nương nhà nào, chỉ cần nàng vào cửa đều không thể vượt qua vị trưởng tẩu là cháu." Diệp lão phu nhân sợ Cổ thị lo lắng đến lúc đó Diệp Cẩm Bạc cưới một quý nữ xuất thân cao quý, về nhà đè đầu nàng, vì thế nói.

"Tạ tổ mẫu hậu ái." Cổ thị mỉm cười, nghĩ nghĩ, lại nói, "Không bằng tổ mẫu cứ chọn trước, đến lúc đó có kết quả thi cử, cũng tiện quyết định."

Diệp lão phu nhân gật đầu: "Cháu nói đúng." Dừng một lúc, ba ta lại cười nói, "Lát nữa ta cho người nói với Chiêu Nghi nương nương một tiếng, nhờ nó giúp đỡ nhìn xem."

Cổ thị cười gật đầu: "Vẫn là tổ mẫu người suy nghĩ chu toàn.

.............................

Tình hình bên Kiều Vũ Đình rất nhanh liền tra xét ra.

Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử đều muốn mượn sức hắn, chẳng qua hắn không đi lại gần gũi với bất kỳ người nào, chỉ có Thất hoàng tử, hắn đơn giản cho chút mặt mũi.

Cho nên, Kiều Vũ Đình là người của Chính Đức Đế? Dung Hoa nhìn Chu Hành: "Kiều Vũ Đình chỉ trung thành với hoàng Thượng? Hay là kỳ thật hắn đang đứng quan sát?"

"Ừ, hẳn là đang tính toán xem nên đi theo ai." Chu Hành gật đầu.

Biết mẫu thân chết trong phụ thân cả mình lại không có hành động gì, mãi tới thời điểm thích hợp nhất mới nói ra sự thật, sau đó báo thù cho mẫu thân, Kiều Vũ Đình là người ẩn nhẫn, tàn độc, cho nên duy trì thái độ trung lập phù hợp với phong cách cẩn thận của hắn.

Thời tiết ngày càng lạnh, mặt trời cũng bị mây che khuất, trời âm u mấy ngày liên tiếp, một đêm đột nhiên có tuyết rơi, hôm sau, toàn bộ kinh thành đều bị màu trắng bao phủ.

Hạ triều, trên đường tới Lễ Bộ, Chu Hành ngoài ý muốn đụng phải Kiều Vũ Đình.

Hành lễ xong, Kiều Vũ Đình đưa mắt nhìn trời, cười nói: "Thời tiết như vậy, uống một bình rượu ăn nồi thịt dê là thích ý nhất, không biết Vương gia có nhã hứng không?"

Chu Hành nhướng mày.

Kiều Vũ Đình đây là mời y đi uống rượu?