Thanh Hà công chúa mở to hai mắt mà nhìn, nhưng Lâm Luật ngay cả đầu cũng không quay lại, trực tiếp nhảy xuống.
Hắn cứ như vậy mà đi rồi? Thanh Hà công chúa vừa phẫn nộ vừa ủy khuất.
Lâm Luật nhảy xuống xe ngựa, màn xe quơ quơ liền buông xuống che tầm mắt của nàng ta.
Xe ngựa cũng không ngờ hắn đột nhiên nhảy xuống gì, tới lúc thật sự dừng lại, xe đã đi được một đoạn đường.
Bên trong, Thanh Hà công chúa không hạ lệnh, nhất thời xa phu không biết phải làm thế nào mới tốt, chỉ đành cho xe đi chậm lại.
Lâm Luật thế mà đi rồi! Thanh Hà công chúa nửa ngày không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Mấy năm nay, Lâm Luật một mực che chở nàng, chuyện gì cũng cho nàng quyết định, cơ hồ coi nàng như nữ vương mà cưng chiều trong tay.
Nhưng, hắn vậy mà đi rồi! Tựa như nhu tình và dịu dàng ngày xưa đều là hoa trong gương, trăng trong nước.
Thanh Hà công chúa chỉ cảm thấy trái tim mình như bị tầng nước đá bao phủ, lạnh tới thấu xương.
Lâm Luật sao có thể đối xử với nàng như vậy? Sao có thể vứt bỏ một mình nàng rồi bỏ đi?
Hắn sao có thể!
Thanh Hà công chúa càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, thương tâm cùng khổ sở, hốc mắt bất giác đỏ lên, nước mắt óng ánh lại quật cường không hề rơi xuống.
Hai cung nữ vô cùng lo lắng, cung nữ lớn tuổi hơn Tùy Tâm khẽ gọi: "Công chúa, có lẽ phò mã vì uống quá nhiều, người bớt giận đi."
Cung nữ Tùy Hoan cũng vội gật đầu: "Ngày thường phò mã đối với công chúa thế nào trong lòng người biết rõ, ngài ấy chắc chắn không có tâm tư khác. Hôm nay phò mã là uống quá nhiều, chờ ngài ấy tỉnh rượu rồi từ từ nói không được sao? Trời đêm lạnh lẽo, phò mã uống rượu xong khẳng định rất dễ bị cảm, tới lúc đó công chúa người không đồng lòng à?
Trong lòng hai người Tùy Tâm và Tùy Hoan vô cùng rõ ràng, phò mã là đang tức giận vì công chúa dò hỏi hôn sự ngày trước của mình và Chiêu Vương Phi, hơn nữa vừa rồi trong yến hội, rượu là không thể thiếu, giải thích việc này e rằng có chút trở ngại.
Thanh Hà công chúa giơ tay lau nước mắt, nhấp môi quát: "Dừng xe!"
Xa phu lập tức cho xe ngựa dừng lại.
Tùy Tâm thận trọng duỗi tay vén màn xe lên.
Thanh Hà công chúa dò đầu ra ngoài.
Ánh trăng như nước lặng lẽ buông xuống, phía sau ngoại trừ thị vệ của mình thì là đường phố trống rỗng, nào có thân ảnh của Lâm Luật?
Thanh Hà công chúa căm tức nhìn bọn thị vệ, lớn tiếng hỏi: "Phò mã đâu?"
Cả đám hai mặt nhìn nhau, cúi đầu, công chúa người không mở miệng, bọn họ nào dám cản phò mã!
"Đám phế vật!" Thanh Hà công chúa tức giận ngồi lại vào trong, lạnh giọng quát, "Hồi cung!"
Lâm Luật đối xử với nàng như thế, nàng phải về cung!
Xem hắn tới lúc nào mới đến quỳ cầu xin mình trở về?
Xa phu nhận lệnh, vội quay đầu xe.
Hai người Tùy Tâm Tùy Hoan lòng nóng như lửa đốt.
Nếu công chúa trở về, cho dù người khác không biết sự tình vừa rồi nhưng khẳng định sẽ truyền tới ồn ào huyên nháo! Các phu nhân hậu trạch đều là người tinh ý, trước giờ không thiếu tiết mục thêm mắm thêm muối, đến lúc đó chuyện vô căn cứ cũng thành có đầu có đuôi!
Hơn nữa sự tình không chỉ nhắc tới công chúa và phò mã cãi nhau, e rằng ngay cả Chiêu vương gia và Chiêu vương phi cũng bị kéo vào.
Tới lúc đó sao mới xong việc?
Nghĩ tới gương mặt không biểu tình của Chiêu Vương, Tùy Tâm và Tùy Hoan đều sợ run lên.
Nghĩ nghĩ, Tùy Tâm rót một ly trà đặt vào tay Thanh Hà công chúa, nhẹ giọng: "Công chúa, đã trễ thế này, Quý Phi nương nương hẳn cũng mệt mỏi..."
Thanh Hà công chúa lạnh lùng quét nhìn các nàng, câu khuyên bảo phía sau Tùy Tâm liền không dám nói.
Hai cung nữ không còn khuyên nhủ, trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng xe ngựa lăn bánh.
Một hồi lâu, có thị vệ tới phục mệnh.
Tùy Tâm vén màn xe lên, gió lạnh ban đêm lập tức thổi vào.
"Bẩm công chúa, không nhìn thấy phò mã, mạt tướng liền tăng thêm nhân thủ đi tìm." Thị vệ bẩm báo.
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Hà công chúa như ngưng kết sương.
Tùy Tâm nhìn nàng ta một cái, sau đó gật đầu với thị vệ kia: "Cứ làm vậy đi." Dứt lời, màn liền buông xuống.
Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn Thanh Hà công chúa, nói: "Công chúa, có lẽ phò mã hồi phủ rồi."
Gió đêm vừa rồi thổi qua, Thanh Hà công chúa cũng đã lấy lại bình tĩnh, ra lệnh: "Hồi phủ!" Cứ trở về như vậy còn không phải chiêu cáo thiên hạ nàng và Lâm Luật cãi nhau sao? Chắc chắn sẽ có người đoán được bọn họ là vì Yến Dung Hoa!
Mẫu phi đã từng dặn dò nàng phải tôn kính tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm, nàng biết mẫu phi là sợ vì hôn sự khi trước của Yến Dung Hoa và Lâm Luật mà nháo ra chuyện, tất cả những gì bà ấy làm đều vì hoàng huynh, cho nên vì hoàng huynh, nàng không thể đem chuyện này náo lớn.
Hơn nữa, đó là công chúa phủ của nàng, là nhà của nàng, nàng chạy về hoàng cung làm gì?
Kẻ phải rời đi là Lâm Luật!
Tùy Tâm và Tùy Hoan liền thổi phào nhẹ nhõm, Tùy Tâm vội xốc màn xe lên nói với xa phu về công chúa phủ.
Trở về, hai người Lâm phu nhân và Lâm Nhược còn chưa nghỉ ngơi, mẫu nữ bọn họ vừa trò chuyện vừa chờ Thanh Hà công chúa và Lâm Luật trở về.
Thấy Thanh Hà công chúa một mình trở về, Lâm phu nhân liền đứng dậy hành lễ, sau đó cười hỏi: "Công chúa có mệt không?" Nói rồi bà ta phân phó nha đầu pha trà, lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi, "Sao không thấy Luật Nhi? Nó đâu?"
"Chàng có chút việc phải làm." Thanh Hà công chúa đáp một tiếng, sau đó dứt khoát xoay người về phòng.
Lâm phu nhân tức giận tới ngón tay trắng bệch.
Lâm Nhược ở cạnh săn sóc: "Mẫu thân, con đưa người về phòng."
Lâm phu nhân buông lỏng hai tay, sắc mặt nghiêm trọng dẫn theo Lâm Nhược và nha đầu về viện của mình.
Vào phòng, cho hạ nhân lui xuống, bà ta liền duỗi tay chỉ về hướng Thanh Hà công chúa ở, cả giận quát: "Con xem, đây là thái độ gì? Trong mắt ả nào có bà bà ta đây?" Hôm nay còn là Tết Trung Thu!
Bà và nữ nhi hiện tại không có tư cách vào cung tham dự yến hội, tới lúc này còn chưa nghỉ ngơi không phải là chờ vợ chồng son bọn họ về trở về, một nhà đoàn viên sao? Nhưng Thanh Hà công chúa vừa vào cửa đã ném sắc mặt cho mẫu nữ bọn họ xem!
Nàng ta tuy là công chúa nhưng cũng chính là tức phụ Lâm gia bọn họ!
Đúng là tức chết mà!
Lâm Nhược nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thân, người xem có phải ca ca và công chúa cãi nhau không?"
Lâm phu nhân liền nhíu mày, gật đầu: "Nhìn dáng vẻ hình như là thế."
Hai người từ khi thành thân vẫn luôn ngọt ngào ân ái, hôm nay về muộn như vậy, thậm chí còn không thấy nhi tử, công chúa một mình xụ mặt trở về, tình hình đúng là phải suy nghĩ.
"Ca ca và tẩu tử khẳng định là cãi nhau!" Lâm Nhược chắc chắn mà nói, "Khẳng định là vì Chiêu vương phi Yến Dung Hoa.
Nhắc tới Dung Hoa, Lâm phu nhân liền phẫn hận nói: "Nha đầu chết tiệt kia vừa trở về liền không có chuyện tốt!"
"Đúng vậy!" Lâm Nhược phụ họa một câu.
Mẫu nữ bọn họ lập tức rơi vào trầm mặc.
Qua một lát, Lâm Nhược cảm thán nói: "Nếu lúc trước ca ca và nàng ta không từ hôn thì tốt quá rồi."
"Đúng vậy, không từ hôn, phụ thân con cũng sẽ không xảy ra chuyện." Lâm phu nhân cũng mang vẻ mặt tiếc hận. Cưới nha đầu kia về, quốc công gia sẽ không chết, Lâm gia cũng sẽ không có chuyện gì.
Khi đó thấy nàng chỉ là nữ hài mồ côi không nơi dựa vào, bọn họ mới muốn lui hôn sự này, sau đó cưới quý nữ thế gia chân chính vào Lâm gia!
Không ngờ lại là coi trân châu thành mắt cá!
Khi đó bọn họ đều cho rằng cưới Thanh Hà công chúa về có thể giữ được Lâm gia, kết quả cũng chỉ có thể bảo vệ được ba người là nhi tử, bà và nữ nhi.
Nhi tử bụng đầy kinh thư của bà chỉ có thể nhận một chức quan nhàn tản, đúng là ủy khuất cho nó!
Thanh Hà công chúa tính tình kiêu căng, bình thường quá mức với bà bà này, còn bắt nữ nhi phải xem sắc mặt.
Thật không ngờ Yến Dung Hoa bị mình ghét bỏ lại có thân thế như vậy, sớm biết, bà đã cưới nàng vào Lâm gia, cho dù cung phụng như Bồ Tát bà cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng, thiên kim khó mua được, hiện tại hối hận thì có tác dụng gì? Cho dù nhi tử và Thanh Hà công chúa nháo lớn, mỗi người một ngã, Yến Dung Hoa kia cũng sẽ không quay đầu, bởi vì nàng đã gả cho Chiêu Vương làm Chiêu vương phi.
Lâm Nhược nhấp môi, trong mắt hừng hực không cam lòng và đố kỵ.
Nếu tẩu tử của nàng là Yến Dung Hoa, hôn sự của nàng đã không cần phát sầu như vậy. Nàng đã mười sáu tuổi, nhưng hôn sự một chút cũng không có tin tức.
Lâm gia hiện tại đầu quân cho Thất hoàng tử, nể mặt Quý Phi nương nương, Thất hoàng tử và công chúa, muốn kết thân khẳng định vẫn có, nhưng cho dù là vậy, thế gia huân quý cũng sẽ không lấy người có tiền đồ và tài hoa ra tới cưới nàng.
Người như vậy, nàng sao có thể nhìn trúng? Mà ca ca càng sẽ không hi sinh hôn sự của nàng, lãng phí thời gian như thế tới lúc này, nàng đã mười sáu tuổi vẫn chưa định đoạt xong hôn sự.
Trầm mặc một hồi, Lâm phu nhân chỉ dặn dò: "Lời này không được nói với người ngoài, truyền tới tai công chúa thì không tốt lắm."
Trên dưới công chúa phủ này đều là người của Thanh Hà công chúa, nói năng hành sự đương nhiên phải cẩn thận, Lâm Nhược há không hiểu? Nàng ta gật đầu: "Con cũng chỉ nói vậy trước mặt mẫu thân thôi, mẫu thân người không cần lo lắng, con tự biết đúng mực."
"Khuya rồi, con về nghỉ ngơi đi, ta cho người ra ngoại viện nhìn một cái."
"Vâng, mẫu thân cũng nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Nhược đứng dậy, "Ca ca làm việc luôn có suy nghĩ, mẫu thân đừng lo lắng."
Lâm phu nhân gật đầu, lại sai nha đầu phân phó người tới ngoại viện một chuyến.
Lâm Nhược uốn gối hành lễ rồi trở về phòng.
Nhị môn đã khóa, bà tử được phái đi thăm hỏi trở về bẩm báo, Lâm Luật đã về, hiện đang nghỉ ngơi ở thư phòng ngoại viện.
Biết nhi tử trở về Lâm phu nhân liền yên tâm, chỉ là nghĩ tới nhị môn bị khóa, trong lòng không khỏi bực bội.
Khẳng định là Thanh Hà công chúa phân phó.
Nào có thê tử như vậy!
Nhưng cho dù tức giận, Lâm phu nhân cũng không dám đi chất vấn hay răn dạy Thanh Hà công chúa, chỉ đành nhịn cục tức này trong lòng.
Thanh Hà công chúa khi đó không hồi cung, nhưng hôm sau Tề Quý Phi đã biết chuyện, nghĩ nghĩ, bà ta quyết định không truyền nữ nhi trở về, dù sao sự tình liên quan tới Chiêu vương gphi cũng không nên để lộ, nữ nhi không hồi cung hiển nhiên là biết nặng nhẹ.
Thanh Hà công chúa cho rằng Lâm Luật sáng sớm sẽ tới quỳ gối cầu xin, không ngờ hắn căn bản không vào nội viện. Lâm Luật không cúi đầu, nàng đương nhiên càng không cúi đầu.
Như thế cứ mấy ngày trôi qua, cả hai đều có ý nhường nhịn.
Lâm phu nhân và Lâm Nhược đều gấp tới độ xoay vòng, hai người đương nhiên không dám đi khuyên Thanh Hà công chúa, chỉ có thể mỗi ngày chờ Lâm Luật trở về liền tới khuyên hắn, nhưng cho dù mồm mép thế nào, Lâm Luật chỉ nghe cho xong, một mực thờ ơ, làm theo ý mình.
Thấy bọn họ như vậy, Tề Quý Phi nhịn không được mà truyền Thanh Hà công chúa vào cung.
"Đã là chuyện quá khứ, hiện giờ nàng ta cũng đã thành thân với tiểu hoàng thúc của con, con còn vấn vương làm gì? Cùng hắn vui vẻ sống chung mới là điều nên làm." Cho cung nữ và nội thị lui xuống, Tề Quý Phi cẩn thận khai thông suy nghĩ cho nữ nhi, "Phò mã là người thông minh, trên người hắn gánh vác trọng trách chấn hưng Lâm gia, đây còn không phải trông cậy vào con, trông cậy vào nhi tử của hai người sao? Hiện tại thành thân rồi, con đã là người trưởng thành, đừng tùy hứng như trước, càng không được suy nghĩ bậy bạ nghi kỵ Lâm Luật, cùng hắn sống tốt, sớm sinh hài tử."
Thanh Hà công chúa ban đầu vô cùng bực bội, nhưng bị Lâm Luật nhiều ngày không để ý, trong lòng cũng sốt ruột, hiện tại nghe Tề Quý Phi nói thế, hốc mắt liền đỏ lên: "Mẫu phi, nữ nhi biết chuyện của họ đã qua, nhưng chỉ cần nghĩ tới bọn họ thiếu chút là thành phu thê, trong lòng liền rất khó chịu... Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, nữ nhi khó tránh sẽ nghĩ tới quá khứ chàng từng ôn nhu với nàng như đối với nữ nhi hiện tại, chỉ cần nghĩ tới, trái tim của nữ nhi như có kim châm đâm vào..." Thanh Hà công chúa nằm trên đùi Tề Quý Phi, khóc không thành tiếng.
"Nha đầu ngốc, nàng ta khi nhỏ ở Cẩm Châu, sau khi Diệp Thế Hiên chết mới hồi kinh." Tề Quý Phi vỗ về đầu nữ nhi của mình, "Diệp gia gia giáo nghiêm cẩn, hơn nữa Lâm phu nhân có thể cho Lâm Luật đi gặp nàng ta sao?" Với tính tình Lâm phu nhân, khi đó chỉ sợ hận không thể cắt đứt quan hệ giữa nhi tử và Diệp gia.
Thanh Hà công chúa gật đầu.
"Được rồi, đừng khóc, chuyện này không cần nhắc lại, nàng ta hiện giờ là tiểu hoàng thẩm, là trưởng bối của con, con và Lâm Luật đều phải cung kính nàng ta, sau khi trở về cho phò mã bậc thang leo xuống, khẳng định hai người sẽ lại có cuộc sống tốt đẹp." Tề Quý Phi vừa cầm khăn xoa nước mắt cho nàng, vừa nói.
"Vâng." Thanh Hà công chúa khóc lóc một hồi, tâm tình đã khá hơn nhiều, có điều muốn nàng cúi đầu là chuyện không thể, nàng ta quay đầu quật cường nói, "Là chàng không đúng, là chàng vứt bỏ nữ nhi!"
"Hắn không nên vứt bỏ con một mình, chỉ là việc này do con dựng lên." Tề Quý Phi nói, "Mẫu phi chỉ có con và hoàng huynh, mẫu phi hi vọng các con đều sống tốt... Chuyện này nếu truyền ra, tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm của con còn không bực bội à?"
Nói tới cùng vẫn sợ tiểu hoàng thúc vì chuyện này mà khó dễ ca ca! Ca ca tốt, muội muội như nàng và mẫu phi mới có thể tốt theo. Vì thế Thanh Hà công chúa gật đầu, nói: "Mẫu phi yên tâm, chắc chắn sẽ không có ai biết, cho nên tiểu hoàng thẩm và tiểu hoàng thẩm sẽ không xa lạ với nữ nhi cùng hoàng huynh."
"Thanh Hà, trên đời này không có bức tường nào chắn được gió." Tề Quý Phi nghiêm túc nói.
"Nữ nhi biết." Thanh Hà công chúa đáp một tiếng, chỉ là mặt mày vẫn lộ vẻ quật cường.
Tề Quý Phi biết nữ nhi này bị nuông chiều từ nhỏ, cũng không khuyên nữa, chỉ dặn dò vài câu rồi không nhắc lại.
Thanh Hà công chúa dùng cơm trưa xong mới cáo từ xuất cung.
Tề Quý Phi vẫn không yên tâm, lập tức cho người tìm Thất hoàng tử tới.
"Mẫu phi." Thất hoàng tử vào điện hành lễ, thấy Tề Quý Phi nhíu mày, ngồi xuống đối diện bà ta, biết hôm nay Thanh Hà công chúa vào cung nên hỏi: "Hoàng muội nói gì với mẫu phi? Muội ấy xảy ra chuyện gì? Hay là mẫu phi người có chỗ không thoải mái?"
Tề Quý Phi cho mọi người lui xuống, mới nói: "Tối Trung Thu Thanh Hà và Lâm Luật cãi nhau, tới nay vẫn chưa làm hòa."
Bào muội duy nhất của mình, Thất hoàng tử đương nhiên quan tâm, chỉ là chuyện phu thê bọn họ cãi nhau hắn quả thật không biết, suy tư một hồi, sắc mặt liền trở nên khó coi: "Vì tiểu hoàng thẩm?"
Tề Quý Phi gật đầu: "Con xem, ngay cả nghĩ con cũng biết bọn họ cãi nhau vì tức phụ của Tiểu Cửu, người ngoài biết chuyện còn không nghĩ như vậy sao? Ta đã nói với Thanh Hà, kêu nó cho Lâm Luật cái thang leo xuống, chuyện này cứ thế mà qua, nhưng tính tình Thanh Hà con cũng biết."
Thất hoàng tử nghĩ nghĩ một lát, nói: "Nhi thần biết rồi, mẫu phi yên tâm, nhi thần sẽ nói chuyện với Lâm Luật, người đừng lo lắng."
Tề Quý Phi gật đầu.
Thất hoàng tử liền đứng dậy cáo từ.
Xuất cung, Thất hoàng tử liền phân phó kẻ hầu đi mời Lâm Luật tới Nhất Phẩm Cư uống rượu, còn mình dẫn người tới đó trước chờ hắn.
Biết Thất hoàng tử mời Lâm Luật tới Nhất Phẩm Cư uống rượu, Thanh Hà công chúa nghĩ nghĩ, tự mình dẫn người xuống phòng bếp, nhìn hạ nhân nấu canh giải rượu.
Có Thất hoàng tử ra mặt, Thanh Hà công chúa lại "tự mình" nấu canh giải rượu, Lâm Luật cuối cùng cũng về nội viện.
Uống canh giải rượu xong, Lâm Luật duỗi tay kéo Thanh Hà công chúa vào lòng, nhẹ giọng: "Công chúa, chúng ta không bao giờ cãi nhau nữa được không?"
Thanh Hà công chúa lập tức bật khóc, lệ rơi như mưa: "Được."
.............................
Thanh Hà công chúa và Lâm Luật hòa hỏa trở lại, chỉ là không biết vì sao sự tình vẫn truyền ra ngoài, nhất thời chuyện phò mã gia tình cũ không quên, cãi nhau với Thanh Hà công chúa truyền tới ồn ào huyên náo.
Dung Hoa đương nhiên biết tới lời đồn, có điều không mấy quan tâm. Hai người Lâm Luật và Thanh Hà công chúa cãi nhau liên quan gì tới nàng?
Điều nàng quan tâm chính là Đổng gia phái người tới nói, Từ Lưu Quang muốn sinh.
Dung Hoa vừa nghe tin, lập tức đứng dậy, thay y phục dẫn người chuẩn bị tới Đổng gia.
Vừa tới nhị môn, nàng liền gặp Chu Hành.