Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 4 - Chương 16: Cười lạnh




Thiệp gửi Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang Dung Hoa phân phó Túy Đồng tự mình đi, một đêm vô mộng, hôm sau bọn họ chuẩn bị thỏa đáng rồi tiến cung.

Chính Đức Đế sớm đã phái Trần công công chờ hai người, trực tiếp đưa họ qua cung điện của Phương Hoàng Hậu, một bên giải thích: "Vương gia, Vương phi, thỉnh bên này, bệ hạ còn chưa hạ triều, bệ hạ có nói chờ hạ triều sẽ lập tức qua chỗ Hoàng Hậu nương nương.

Chu Hành gật đầu: "Quốc sự tất nhiên quan trọng."

Dung Hoa khẽ cười đi cạnh y, không định mở miệng.

Tới cửa cung của Phương Hoàng Hậu, bà ta sớm đã phân phó người đứng chờ, thấy Trần công công dẫn họ tới liền cười hành lễ, sau đó nghênh đón vào trong: "Vương gia và Vương phi tới rồi, nương nương cứ nhắc hai vị mãi."

"Tham kiến nương nương." Vào điện, Chu Hành hành lễ.

Dung Hoa cũng uốn gối khom người: "Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an."

Phương Hoàng Hậu một thân cung trang màu vàng, trên đầu đeo phượng thoa giương cánh, cười đứng dậy, đi lên trước tự tay đỡ Dung Hoa: "Mau đứng lên, mau đứng lên, người một nhà không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy." Nói rồi, bà ta tươi cười nhìn Chu Hành, "Cửu hoàng đệ cũng mau đứng lên."

"Tạ nương nương." Hai người vội tạ ân.

Trong phòng có mấy phi tần Hàn Đức Phi, Tề Quý Phi và Lý Thục Phi, Tằng Mính, Dương Mặc Tuyết, Bạch Nhứ và Đại hoàng tử phi Hàn thị cũng ở đây.

Dương Mặc Tuyết tuy có chút tiều tụy nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười đoan trang.

Vú nuôi phía sau bốn người ôm theo hài tử.

Vú nuôi bên người Hàn thị nắm tay một nữ nhi bốn tuổi và một nhi tử hai tuổi, cả hai đều do Hàn thị sinh.

Vú nuôi phía sau Bạch Nhứ ôm một tiểu oa oa, là thứ trưởng nữ của Thất hoàng tử.

Bên cạnh Dương Mặc Tuyết cũng có một hài tử hơn một tuổi, gương mặt rất giống nàng ta.

Mấy hài tử đều phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu.

Phía sau Tằng Mính là Chu Chi Vũ. Hài tử hiển nhiên vẫn còn nhớ Chu Hành và Dung Hoa, vừa thấy hai người liền quơ tay múa chân, ê a mà nói.

Tằng Mính, Dương Mặc Tuyết, Bạch Nhứ và Hàn thị đều là vãn bối, vì thế đều đứng dậy chào hỏi Dung Hoa và Chu Hành, sau đó giới thiệu mấy hài tử.

"Mau ngồi." Phương Hoàng Hậu kéo Dung Hoa ngồi bên cạnh mình, sau đó nhìn Chu Hành rồi chỉ cái ghế bên cạnh, lại nói với mấy người Tằng Mính, "Các ngươi cũng ngồi xuống đi."

Sau đó bà ta phân phó vú nuôi ôm hài tử qua thiên điện chơi.

Mọi người ngồi xuống, sau đó có cung nữ lên dâng trà và điểm tâm.

"Cuối cùng cũng về nhà, nhìn xem, đứa nhỏ này gầy đi không ít, có phải thức ăn bên Đông Lăng không quen không? Hay là thời tiết không phù hợp?" Chờ cung nữ dâng trà, Phương Hoàng Hậu lúc này mới đánh giá Dung Hoa một phen, quan tâm hỏi.

"Cũng đen đi không ít." Tề Quý Phi cười nói, "Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội cuối cùng cũng trở về, bệ hạ và chúng ta đều ngày ngóng đêm trông.

"Đúng vậy." Hàn Đức Phi cũng hùa theo, "Cửu hoàng đệ và Cửu hoàng muội vừa đi đã hơn hai năm."

Lý Thục Phi nhìn Dung Hoa và Chu Hành, cười hỏi: "Cửu hoàng đệ và Cửu hoàng muội đi đường đều bình an chứ?"

Phương Hoàng Hậu nhấp ngụm trà, tươi cười trên mặt cởi mở vài phần.

Đám người này vội vàng tới không phải vì muốn lấy lòng sao?

Chu Hành chiến công hiển hách, hơn nữa với thân phận hiện tại của Yến Dung Hoa, mấy hoàng tử có ai mà không muốn phu thê bọn họ hỗ trợ? Có hai người giúp đỡ, trữ vị kia còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Thấy các nàng quan tâm như thế, Dung Hoa khẽ cười, đáp: "Đa tạ các vị nương nương quan tâm, thần phụ chỉ là đi đường mệt mỏi nên gầy đi thôi." Nói rồi, nàng nhìn Lý Thục Phi, "Đa tạ nương nương, một đường đều tốt."

Lý Thục Phi cười gật đầu.

"Đúng vậy, trời lúc này đang nóng, thật là vất vả hai người." Phương Hoàng Hậu nói, "Còn nương nương thần phụ gì nữa, quá khách khí, chúng ta là chị em dâu, muội gọi cứ gọi ta một tiếng tẩu tử, người một nhà không cần khách khí."

Lời này của Phương Hoàng Hậu Dung Hoa đương nhiên sẽ không cho rằng sự thật, chỉ cười trả lời: "Tạ nương nương hậu ái, có điều lễ không thể phế."

Nghe vậy, nụ cười ung dung hoa quý của Phương Hoàng Hậu càng thêm hòa ái: "Chờ trời mát mẻ rồi lên đường cũng được, hai người không cần gấp gáp như thế, nhìn xem, cả hai đều gầy đen hơn nhiều."

Nàng và Chu Hành đúng là không vội, nhưng bọn họ lại đem Từ Lưu Quang ra uy hiếp! Trong lòng Dung Hoa cười nhạo một câu, ngoài mặt vẫn cười như không cười trả lời Phương Hoàng Hậu: "Nương nương nói đúng, nên để trời mát mẻ một chút rồi trở về, dù sao Vương gia và thần phụ cũng không gấp gáp."

Phương Hoàng Hậu tất nhiên biết bọn họ có nghe chuyện Hoàng Thượng uy hiếp Đổng Trầm Chu, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ cười hỏi: "Một đường đều thuận lợi chứ?"

"Tạ nương nương quan tâm, rất thuận lợi." Chu Hành nhàn nhạt một câu.

"Thuận lợi thì tốt, thuận lợi thì tốt." Phương Hoàng Hậu gật đầu, sau đó kêu ma ma đi mang một cái tráp tới đưa cho Dung Hoa, "Muội và Cửu hoàng đệ tuy ở bên kia thành thân nhưng lễ gặp mặt bổn cung vẫn phải có."

"Tạ nương nương." Dung Hoa cười nhận lấy, đưa cho Lưu Tô.

"Đây là điều đương nhiên, muội là tức phụ mới của Chu gia chúng ta." Phương Hoàng Hậu vỗ tay nàng.

Phương Hoàng Hậu đã tặng lễ, mấy người Tề Quý Phi cũng không thua kém, lần nữa kêu cung nữ mang lễ vật ra.

Dung Hoa nhất nhất cảm tạ.

Bọn họ đã có lễ gặp mặt, Dung Hoa đương nhiên cũng có lễ tặng mấy vãn bối Tằng Mính, ngay cả mấy hài tử cũng có phần.

Chờ tặng lễ xong, Phương Hoàng Hậu mới cười hỏi tới Yến Xước và Vân Như Tuyết, ngữ khí hòa ái, thái độ như hòa, bộ dáng như trưởng tẩu quan tâm ấu đệ và tức phụ của y.

Dung Hoa cũng cười trả lời.

Hỏi thăm một phen, Phương Hoàng Hậu lại cảm khái nói: "Năm đó muội biến mất thật sự dọa chết chúng ta, cũng may là chuyện tốt, có điều nghĩa huynh kia của muội cũng thật quá dọa người, nghi ngờ muội là nữ nhi của tướng gia thì cứ nói thẳng là được, không cần phải hù dọa chúng ta, chúng ta khi đó cứ tưởng muội xảy ra chuyện."

Lần đó bị Phó Cửu Lận dẫn đi, sau đó thả tin Phó Cửu Lận đưa nàng trở về nhận người thân ra ngoài chẳng qua là phòng chuyện xấu phía sau.

Mọi người ở đây đều tươi cười, trong lòng không thiếu một phen thổn thức.

"Là thần phụ sơ sót, là thần phụ không muốn nói ra, dù sao khi đó vẫn chưa xác định." Dung Hoa cười đáp.

"Chuyện không xác định đương nhiên không nói ra mới tốt." Phương Hoàng Hậu cười gật đầu, lại quay đầu quan tâm hỏi Chu Hành: "Thân mình Cửu hoàng đệ hiện giờ đã khỏi hẳn rồi đúng không? Trời nóng như vậy phải lên đường, có cần truyền thái y bắt mạch cho đệ không? Đệ trước kia bệnh nặng một trận, không thể qua loa."

"Đa tạ nương nương nhớ thương, trên đường luôn có đại phu đi theo, không có việc gì." Chu Hành nói.

"Vậy thì tốt." Phương Hoàng Hậu gật đầu.

Tề Quý Phi thoáng nhìn qua Tằng Mính đoan trang ngồi cạnh Lý Thục Phi, cười nói: "Hôm nay Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội tới, sao không thấy mấy người Tiểu Lục vậy?" Tề Quý Phi đưa mắt nhìn ra ngoài, lại nhìn Lý Thục Phi, "Tiểu Lục kia trước nay thân cận với Cửu hoàng đệ, nghe nói mấy ngày trước còn dẫn theo hài tử tự mình ra ngoài thành đón Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội."

Lý Thục Phi cười trả lời: "Hài tử kia trước nay hành sự lỗ mãng, nghĩ gì làm đó." Nói rồi, bà mỉm cười nhìn Chu Hành và Dung Hoa, "Tiểu tử thúi kia không gây thêm phiền toái cho hai người chứ?"

Dung Hoa cười đáp: "Nương nương quá lời, Tiểu Lục làm người ngay thẳng, Vương gia rất thích hắn."

Khóe môi Chu Hành cong lên, nghiêm túc mà gật đầu.

Trong lòng Tề Quý Phi cười lạnh.

Hừ, ngày thường ngụy trang phong khinh vân đạm, kết quả lại tích cực hơn bất cứ ai.

Lý Thục Phi nhìn nàng, khẽ cười.

Đang nói chuyện, bên thiên điện truyền tới tiếng hài tử khóc, trong đó có một thanh âm đặc biệt bén nhọn.

Vừa nghe hài tử khóc, Phương Hoàng Hậu liền lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đi, mau kêu vú nuôi ôm bọn nhỏ tới đây."

Bên trong còn có một thân chất nữ của bà! Hơn nữa tiếng khóc to nhất lại là của nữ hài tử.

Vú nuôi nhanh chóng ôm hài tử tới đây.

Nữ nhi của Hàn thị ngoan ngoãn được vú nuôi nắm tay tới, Chu Chi Vũ được bà vú ôm trong lòng, miệng ngậm ngón tay bụ bẫm.

Ba hài tử còn lại khóc đến xé ruột đứt gan.

Thấy cháu gái khóc thương tâm, Phương Hoàng Hậu liền vội hỏi: "Sao lại thế này?"

Bà vú ôm mấy hài tử đồng loạt Chu Chi Vũ, cùng nói là Chu Chi Vũ cắn nữ nhi của Tứ hoàng tử và Dương Mặc Tuyết.

Nghe vậy, sắc mặt Phương Hoàng Hậu liền trầm xuống, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, bà ta không thể nổi giận, hơn nữa Chu Chi Vũ còn chưa một tuổi, chẳng lẽ bà còn đi giảng đạo lý với nó sao?

Cho nên Phương Hoàng Hậu chỉ trầm giọng quở trách mấy vú nuôi.

Nữ nhi bị cắn, Dương Mặc Tuyết cũng rất đau lòng, chỉ là nàng ta cũng không dám nói gì,chỉ duỗi tay ôm nữ nhi vào lòng.

Tằng Mính đỏ mặt, vội đứng dậy xin lỗi: "Tứ hoàng tẩu, xin lỗi, muội trở về nhất định sẽ giáo huấn tiểu tử thúi này." Nói rồi, nàng lại nhìn Phương Hoàng Hậu, "Là con dâu dạy dỗ hài tử không tốt, thỉnh mẫu hậu thứ tội."

"Lục đệ muội quá lời, giữa hài tử có va đập là chuyện bình thường." Dương Mặc Tuyết ôm nữ nhi, cười nói với Tằng Mính.

"Đúng vậy, chỉ là tiểu hài tử." Phương Hoàng Hậu cũng ôn hòa một câu.

Mọi người không khỏi một phen trấn an và dỗ dành hài tử.

Dỗ dành hài tử xong, Chính Đức Đế cũng hạ triều, cũng mấy hài tử tới.

Gặp nhau, Chính Đức Đế đương nhiên không thiếu lễ vật, hòa thuận vui vẻ hỏi thăm một phen, tới chính ngọ, thấy mọi người ở đây, ông ta mở miệng kêu tất cả cùng dùng cơm trưa.

Người nhiều, chỉ là có mặt đế hậu, mọi người đều ăn không một tiếng động.

Dùng bữa, uống trà, Chính Đức Đế kêu Chu Hành và mấy nhi tử qua Ngự Thư Phòng nói chuyện.

Vừa định đứng dậy, Chính Đức Đế lại ngồi trở về, quay đầu nhìn Dung Hoa: "Muội và Chiêu Nghi đã lâu không gặp, tới cùng của nàng ấy trò chuyện đi."

Muốn nàng đi gặp Diệp Di Nguyệt? Diệp Di Nguyệt đúng là có mặt mũi lớn! Khóe miệng Dung Hoa để lộ một nụ cười lạnh.