Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 3 - Chương 8: Thất thố




Cửa cung sớm đã có cung nữ và nội thị chờ tiếp đón, ba người Dung Hoa và Phó Cửu Lận sau khi xuống xe ngựa liền đổi qua kiệu, tiếp tục vào cung

Lần này cung yến tổ chức ở Vân Chiếu Điện, xa xa có thể nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ.

Tới cửa điện các, kiệu ngừng lại, cung nữ dẫn đầu và nội thị mời Dung Hoa, Chu Hành, Kiều Vũ Thần và Phó Cửu Lận xuống kiệu: "Vương gia, Ngũ cô nương, Tứ công tử, Lâu công tử, thỉnh hạ kiệu."

Chúng nội thị và cung nữ khom người khom lưng, cung thỉnh một tiếng.

Một ma ma mặc cung trang màu lam dẫn theo mấy cung nữ cười khanh khách đi tới: "Vương gia, Ngũ cô nương, Tứ công tử, Lâu công tử."

Xuống kiệu, Phó Cửu Lận cười giới thiệu với ba người Dung Hoa: "Đây là nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, Tân cô cô."

Hoàng Hậu Đông Lăng họ Chương, Tân cô cô này là hồng nhân bên cạnh Chương Hoàng Hậu, là người Chương Hoàng Hậu tín nhiệm nhất. Dung Hoa mỉm cười với bà ta.

Tân cô cô khéo léo tươi cười, cung kính nói: "Lát nữa Hoàng Hậu nương nương sẽ tới, biết Ngũ cô nương, Tứ thiếu gia tới rồi nên kêu nô tỳ tới chờ." Nói xong liền khom người mời bọn họ vào trong.

"Vương gia, Ngũ cô nương, Tứ công tử, mời." Phó Cửu Lận cũng cười duỗi tay.

"Lâu công tử, mời." Chu Hành duỗi tay đáp lễ.

Hai người đi trước, Dung Hoa kéo Kiều Vũ Thần theo sau.

Vừa vào cửa điện, lọt vào tầm mắt là biển hoa như mây, hoa đào, hải đường, hoa hạnh, anh đào nở tới rực rỡ một vùng, Vân Chiếu Điện tên như thật, hơn nữa tân khách cùng các cung nữ mỹ mạo đẹp như tiên cảnh.

Tiểu đại nhân như Kiều Vũ Thần chỉ nhìn vài lần, cũng rất ngoan ngoãn mà không nói lời nào, chỉ kéo tay Dung Hoa, mở to hai mắt nói: "Tỷ tỷ, thật đẹp."

Dung Hoa nghiêng đầu nhìn nó, gật đầu.

Đi vào trong, thấy đám người Phó Cửu Lận và Chu Hành Dung Hoa, mọi người đều đưa mắt nhìn, Lý Sướng, còn cả Đại hoàng tử Lý Lân, Ngũ hoàng tử Lý Du liền vội tiến lên tiếp đón, đầu tiên là ôm quyền với Chu Hành: "Vương gia."

Ba huynh đệ đều là nhân vật tướng mạo tuấn lãng, hơn nữa đối diện với Phó Cửu Lận ôn nhã như ngọc, Chu Hành mặt mày thanh lãnh thật đúng là xứng với biển hoa xung quanh, đẹp tới khiến người không thể dời mắt.

"Ba vị điện hạ." Chu Hành đáp lễ.

Dung Hoa và Kiều Vũ Thần cũng cùng bọn họ thi lễ.

"Lâu ca ca." Một thanh âm ngọt ngào vang lên.

Dung Hoa và mấy người liền vội quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một nữ tử kiều diễm như hoa đào, dáng người yểu điệu, người mặc váy đỏ đi tới.

Nghe cách xưng hô này, Dung Hoa cũng đoán được thân phận của nàng, Đại tiểu thư Yến gia - Yến Phi.

Dung Hoa nhìn mỉm cười nhìn nàng ta đang ưu nhã bước tới.

Yến Phi vốn đã dung mạo mình diễm, hiện tại mặc váy màu đỏ càng tô thêm nét đẹp cả nàng ta, giống như ngọn lửa hừng hực hấp dẫn mọi ánh mắt.

"Nói vậy đây là Chiêu Vương điện hạ, Ngũ cô nương và Tứ công tử đúng không?" Yến Phi đi tới, đoan trang nhún người hành lễ, "Tiểu nữ Yến Phi tham kiến Vương gia."

Sau đó nàng ta lại nhìn Dung Hoa, thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh liền cười hành lễ: "Ngũ cô nương."

"Yến cô nương." Chu Hành chỉ ôm quyền, sắc mặt lãnh đạm.

"Yến cô nương." Dung Hoa trả lễ.

Kiều Vũ Thần cũng giống Chu Hành chắp tay thi lễ.

Yến Phi tươi cười nhìn Phó Cửu Lận và ba huynh đệ Lý Sướng: "Lâu ca ca và ba vị điện hạ chiêu đãi Chiêu Vương điện hạ đi, còn Ngũ cô nương cứ giao cho ta, ta sẽ tận tình tiếp đón."

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lại có ba vị hoàng tử, Phó Cửu Lận bảo trì trầm mặc. Ba huynh đệ Lý Lân nhìn hắn một cái, thấy hắn không có ý gì, Đại hoàng tử Lý Lân liền cười gật đầu: "Ừ, thế cũng tốt."

"Ngũ cô nương, mời." Yến Phi cười duỗi tay mời Dung Hoa qua bên nữ quyến đang tụ tập ở đình hóng gió.

"Tỷ phu, đệ đi cùng tỷ tỷ được không?" Kiều Vũ Thần ngẩng đầu nhìn Chu Hành, hỏi.

"Ừ." Chu Hành khẽ gật đầu, lại đưa mắt nhìn Dung Hoa, sau mới cùng ba vị hoàng tử và Phó Cửu Lận tới chỗ bọn công tử thế gia.

"Làm phiền Yến Đại tiểu thư." Dung Hoa khách sáo một câu.

"Ngũ cô nương khách sáo." Cử chỉ Yến Phi hào phóng, tươi cười dễ gần, "Ngũ cô nương đường xa tới, đây là chuyện nên làm."

Yến Phi và Phó Cửu Lận ở Đông Lăng đều vô cùng tôn quý.

Trước là an bài Phó Cửu Lận tiếp đãi bọn họ, hiện tại ở trong cung, Yến Phi này như nữ chủ nhân tiếp đãi nàng, việc này muốn làm cũng nên để hoàng tử phi hoặc công chúa.

Dung Hoa biết ba huynh đệ Lý Lân chưa cưới chính phi, mấy vị công chúa ngoại trừ Uyển Lăng công chúa chưa xuất giá, những công chúa còn lại đều được gả đi, có điều hiện tại Uyển Lăng công chúa đang ở hoàng cung Đại Chu, vậy Đông Lăng cũng có thể để công chúa đã xuất giá ra mặt.

Nhưng người tới lại là Yến Phi.

"Tam điện hạ nói ngươi rất giống Uyển Lăng, ta còn tưởng ngài ấy nói bậy, không ngờ hôm nay được gặp, thật đúng là vậy." Yến Phi mỉm cười nghiêng đầu nhìn Dung Hoa, quan sát dung nhan của nàng, gật đầu, "Đúng là rất giống, người không biết còn tưởng hai người là thân tỷ muội."

"Yến cô nương nói đùa, ta sao có thể so với Uyển Lăng công chúa?" Dung Hoa khẽ cười.

Yến Phi nhìn nàng, cười nói: "Thường ngày ta và Uyển Lăng đi lại khá thân thiết, tình như tỷ muội, hiện tại nàng ấy gả xa tha hương... Hôm nay gặp ngươi, ta càng nhớ thương nàng, nghe nói nàng bị bệnh, cũng không biết hiện tại sao rồi nữa." Yến Phi dừng bước, than thở vài câu, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

"Công chúa cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn không sao." Dung Hoa cười nói.

"Hi vọng là thế." Yến Phi gật đầu, sau đó tự trách, "Xem ta kìa, vốn là muốn giới thiệu ngươi với các quý nữ và phu nhân, vừa nhắc tới Uyển Lăng, ta liền không dứt, mong Ngũ cô nương thứ lỗi."

"Yến cô nương quá lời."

Yến Phi tươi cười dẫn Dung Hoa và Kiều Vũ Thần qua chỗ các quý nữ và quý phụ, giới thiệu nàng với bọn họ một lần, lại chậm rãi giới thiệu từng người cho Dung Hoa.

Các phu nhân đều tới điện các uống trà, Chương Hoàng Hậu không tới, cử chỉ của Yến Phi hào phóng, mọi người đều lấy lòng nàng ta, cho nên không khí hiện tại không tồi.

Ánh mắt chúng quý nữ thỉnh thoảng lại nhìn qua hướng các vị hoàng tử,

Chu Hành mặt mày tuấn tú, lại trải qua bao năm chinh chiến sa trường, trong chúng công tử cẩm y hoa phục hào hùng như tranh vẽ, khiến người vừa nhìn một cái đều không thể quên.

Cho dù là Yến Phi đoan trang cũng tươi cười nhìn qua mấy lần, mỗi lần nhìn, trái tim đều đập loạn nhịp, tới cuối cùng, nàng ta không khỏi nhìn về Dung Hoa dung mạo tuyệt sắc, nhấp môi cười, chẳng qua chỉ có dung mạo và thôi, Diệp Dung Hoa có tài đức gì để xứng đôi với Chu Hành thiên chi kiêu tử như vậy?

Một lát sau, Chương Hoàng Hậu và Can Phong Đế tới.

Can Phong Đế đã hơn bốn mươi tuổi, mày kiếm mũi cao, người mặc phượng bào đi bên cạnh là Chương Hoàng Hậu cũng hơn bốn mươi tuổi, ung dung hoa quý.

Theo sau là Yến Thừa Tướng và Ninh thị.

Yến Thừa Tướng khoảng ba mươi lăm tuổi, đôi mắt sâu như mặt hồ không chút gợn sóng, trên môi để một chòm râu dài, bước chân thong dong ưu nhã như thần tiên từ tranh bước ra, vẻ đẹp hoàn toàn khác hẳn Chu hành, đây là sự tuấn lãng lắng đọng theo thời gian.

Ninh thị một thân váy lam, dung mạo mình diễm, quý phái bức người, hai người nhìn qua đúng là có chút hương vị của thần tiên quý lữ.

Sau đó mới là chúng phi tần mỹ mạo của Can Phong Đế.

Dung Hoa đưa mắt nhìn, sau đó nhanh chóng thu lại, cùng mọi người hành lễ.

"Tất cả bình thân." Can Phong Đế cười nâng tay, sau đó vào thượng tọa, "Ngồi đi."

"Tạ bệ hạ." Mọi người cảm tạ một tiếng.

Can Phong Đế khách sáo với Chiêu Vương vài câu, sau đó tay cầm chén rượu: "Vương gia, mời."

"Bệ hạ, mời." Chu Hành cũng nâng tay, nói.

Can Phong Đế tiếp đón Chu Hành, Chương Hoàng Hậu liền tươi cười nhìn Dung Hoa đang rũ mắt ngồi bên y, quan tâm hỏi: "Ngũ cô nương, đi đường có vất vả không?"

"Tạ Hoàng Hậu nương nương, một đường đều bình an." Dung Hoa vội đứng dậy, lịch sự trả lời.

"Không cần khách khí như vậy, ngươi..." Vừa nhìn rõ dung mạo của Dung Hoa, Chương Hoàng Hậu dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.

Can Phong Đế vừa uống rượu xong cũng đưa mắt nhìn qua, vừa trông thấy nàng, ly rượu trong tay liền loảng xoảng rơi xuống đất, đứng bật dậy: "Giống... Giống..." Ông ta run môi, nhưng không thể phun ra chữ tiếp theo.

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn.

Ninh thị cầm khăn che miệng, đáy mắt hiện lên kinh ngạc và hoảng sợ, sau đó xoa xoa khóe miệng, sắc mặt khôi phục bình tĩnh.

Chương Hoàng Hậu hoàn hồn, cười đỡ Can Phong Đế: "Hoàng Thượng, dung mạo của Ngũ cô nương chỉ là có chút tương tự Uyển Lăng mà thôi, ngài đó, đừng dọa Ngũ cô nương."

Lệ Phi nước mắt sớm đã bao quanh khóe mi, gật đầu: "Nương nương nói đúng, quả là rất giống."

Can Phong Đế lấy lại tinh thần, gật đầu nói: "Ừ, đúng là rất giống hài tử Uyển Lăng."

Ninh thị tươi cười nhìn đế hậu phía trước, "Xác thật là rất giống công chúa, vừa nhìn thấy, thần phụ cũng hoảng sợ." Sau đó bà ta quay đầu nhìn Yến Thừa Tướng bên cạnh.

Yến Thừa Tướng nắm chặt chén rượu trong tay, trên mặt không hề để lộ chút gợn sóng.

Chương Hoàng Hậu cười gật đầu, chuyển ánh mắt về phía thân mẫu của Uyển Lăng công chúa - Lệ Phi: "Hài tử Uyển Lăng kia lớn lên trông rất giống muội muội, hiện tại gặp Ngũ cô nương, gương mặt này thật sự rất giống."

Hốc mắt Lệ Phi ươn ướt, gật đầu đồng tình với Chương Hoàng Hậu.

Nữ nhi đang êm đẹp lại bị nhốt ở hoàng cung Đại Chu, hiện tại còn sinh bệnh... Mục đích nữ nhi và Tam hoàng tử tới Đại Chu Lệ Phi có biết ít nhiều, hiện tại thấy dung mạo giống nữ nhi của Dung Hoa, trong mắt Lệ Phi có nước, trong lòng lại cuồn cuộn hận ý.

Trong điện mọi người đều biết Can Phong Đế sủng ái Uyển Lăng công chúa, hiện tại Uyển Lăng công chúa gả tới Đại Chu xa xôi, cho nên họ chỉ cho rằng Can Phong Đế nhớ nữ nhi, cũng không nghĩ nhiều.

Dung Hoa và Chu Hành nhìn nhau.

Phản ứng của đế hậu Đông Lăng này cũng quá lớn rồi?

Sau, Chương Hoàng Hậu chỉ hỏi Dung Hoa vài câu tượng trưng rồi không nói gì nữa, Can Phong Đế tuy không mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Dung Hoa.

Dung Hoa an tĩnh ngồi cạnh Chu Hành, chỉ khi có người nhắc tới, nàng mới lễ phép đáp lời.

Yến hội mãi tới khi mặt trời lặn mới kết thúc.

Thời điểm xuất cung, vẫn là Phó Cửu Lận đưa ba người Dung Hoa Chu Hành trở về.

...................

Yến hội vừa tan, Can Phong Đế liền gọi Lý Sướng vào phòng luyện đan, chờ mọi người lui xuống, ông ta liền ném hồ lô đan dược trong tay qua: "Phế vật, đồ vô dụng, ngươi nói sẽ cho trẫm một kinh hỉ, là cô nương kia sao?"

"Nhi thần đáng chết!" Lý Sướng không dám trốn tránh, lập tức bị đập tới máu chảy mà quỳ xuống, "Đều tại nhi thần vô năng."

"Phế vật!" Can Phong Đế nổi trận lôi đình, thịnh nộ nhìn Lý Sướng, "Đem chuyện của nàng ta nói lại rõ ràng cho trẫm nghe."

"Vâng, phụ hoàng." Lý Sướng thành thật kể lại sự tình.

....................

Trở về tướng phủ, Ninh thị về chính viện, vừa thay y phục vừa phân phó nha đầu: "Đi, kêu Ngụy ma ma tới."

Ngụy ma ma là bà vú của Ninh thị, tuổi đã lớn, Ninh thị liền cho bà ta ẩn điển, thả bà ta xuất phủ hưởng phúc.

Ninh thị gọi, Ngụy ma ma đương nhiên tức tốc tới, lúc này trời đã tối sầm.

Trong phòng thắp đèn, Ninh thị nửa nằm trên giường, tiểu nha đầu bên cạnh quỳ gối đấm chân cho bà ta.

Mấy nha đầu an tĩnh đứng một bên hầu hạ.

Im ắng tới mức có thể nghe tiếng cây kim rơi xuống.

Ngụy ma ma tay chân nhẹ nhàng đi tới, nhún người hành lễ: "Phu nhân."

"Ma ma tới rồi." Ninh thị lúc này mới mở mắt, thu chân, "Lui xuống hết đi."

Mọi người lập tức ra ngoài.

Ngụy ma ma liền khom người đấm chân cho bà ta.

"Ma ma ngồi đi." Ninh thị chỉ vào cái ghế thêu bên cạnh.

Ngụy ma ma nhìn bà ta, quan tâm hỏi: "Phu nhân, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ma ma, ta nhìn thấy Tuyết biểu tỷ!" Ninh thị bắt lấy tay Ngụy ma ma, nói.