Cổ tay bị Diệp Di Châu nắm lấy như muốn đứt ra, Dung Hoa rụt tay vào ống tay áo, dùng tay trái xoa xoa.
Cũng khó trách hai người Lưu Tô và Túy Đồng bị giữ chặt như vậy.
Uyển Lăng công chúa một bên sắc mặt trắng bệch, mỉm cười nhìn Dung Hoa: "Người sinh hài tử thì ra khí lực lớn như vậy."
Dung Hoa khẽ cười, cùng nàng và cung nữ đi tới thiên điện.
Phía sau, tiếng kêu của Diệp Di Châu mỗi lúc một thê lương.
Ban đầu Dung Hoa tưởng Diệp Di Châu muốn làm chuyện xấu, nhưng nghĩ kỹ lại có chỗ không đúng, nàng ta cho dù không thích nàng cũng tuyệt đối sẽ không lợi dụng hài tử trong bụng.
Trong hoàng cung này, có hài tử an toàn hơn có được sự sủng ái của Hoàng Thượng, sự sủng ái đó như hoa trong gương, trăng trong nước, rồi cũng sẽ có một ngày Hoàng Thượng không còn hứng thú, hơn nữa, nơi này trước nay không thiếu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như hoa.
Bởi vậy, Diệp Di Châu cho dù có ngốc, có không thích nàng cũng sẽ không lấy hài tử trong bụng ra đặt cược.
Nhưng, lần này bàn tính của Dung Hoa lại sai, vừa tới thiên điện sau cổ liền truyền tới cơn đau. Trước khi mất đi ý thức, nàng thấy Uyển Lăng công chúa đang nhìn mình mỉm cười.
Diệp Di Châu, Hoàng Hậu, Uyển Lăng công chúa, Nghi Dư công chúa, Thanh Hà công chúa, trong những người này rốt cuộc có ai tham gia tính kế?
Vì muốn tác hợp Nghi Dư công chúa và Chu Hành sao?
Không có khả năng.
Phương Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Vậy là vì cái gì?
Vì chính mình giống Uyển Lăng công chúa.
Là Đông Lăng?
Mục đích lần này Đông lăng tới là vì mình sao?
Nhiều người như vậy, rốt cuộc chỉ vì mình mình? Hay là bọn họ muốn đối phó Chu Hành?...
Càng suy nghĩ, Dung Hoa càng rơi vào bóng tối.
Hai thị nữ của Uyển Lăng công chúa và cung nữ dẫn đường kia nhanh chóng nâng Dung Hoa vào nội điện, sau đó nhanh chóng tháo y phục và trang sức trên người nàng xuống, cung nữ dẫn đường kia từ bình phòng cầm ra bộ xiêm y mới.
Y phục đã cởi bỏ, cung nữ kia muốn tháo luôn vào tay của Dung Hoa, nhưng thử thử vài lần đều không làm được, liền ngẩng đầu nhìn Uyển Lăng công chúa, thấp giọng: "Công chúa, vòng tay này quá chặt."
"Thời gian cấp bách, chiếc vòng này dùng ống tay áo che lại, không sao." Uyển Lăng công chúa nói, một thị nữ khác ở cạnh hầu hạ nàng ta cởi áo ngoài, sau đó thay vào y phục của Dung Hoa, còn đồ của mình giấu dưới chăn đệm.
Thấy mọi chuyện đã xong, Uyển Lăng công chúa gật đầu với thị nữ, thị nữ kia liền vác Dung Hoa lên vai, trực tiếp rời đi từ cửa sổ phía sau.
Người có thân thủ này chắc chắn là cao thủ thâm tàng bất lậu.
Uyển Lăng công chúa ngồi trước gương, để thị nữ còn lại giúp mình vấn búi tóc giống kiểu của Dung Hoa lúc trước, sau đó tô son bôi phấn. Trang điểm xong, nàng ta gật đầu: "Xong rồi, công chúa."
Uyển Lăng công chúa ngước mắt, quan sát chính mình trong gương một phen: "Ừ." Dứt lời liền đứng lên.
Cung nữ dẫn đường thấy dung mạo nàng ta chín phần giống Dung Hoa, không khỏi kinh ngạc, cười hành lễ: "Vậy nô tỳ cáo lui trước."
Uyển Lăng công chúa cũng không giữ người, gật đầu.
Cung nữ kia liền khom người rời đi.
....................
Diệp Di Châu thét chói tai, cung nữ và ma ma đều bận rộn tới bù đầu tóc rối. Phương Hoàng Hậu nôn nóng, thấy cung nữ dẫn người đi đã trở lại liền quan tâm hỏi: "Công chúa và Ngũ cô nương vẫn ổn chứ?"
"Vâng, đều ổn, nương nương yên tâm, công chúa và Ngũ cô nương nói hài tử quan trọng, kêu nương nương không cần lo lắng, các nàng sẽ tự chiếu cố chính mình."
Phương Hoàng Hậu gật đầu: "Cũng vất vả cho các nàng."
"Nương nương, người ra ngoài chờ đi, Di Tần nương nương còn phải tốn chút thời gian, phòng sinh dơ bẩn, sẽ làm bẩn mắt nương nương người." Bà đỡ vội khuyên giải.
Phương Hoàng Hậu đưa mắt nhìn người trên giường kêu la thảm thiết, ánh mắt lo lắng dừng trên hai người Túy Đồng và Lưu Tô, nói: "Bên Ngũ cô nương không ai hầu hạ, các ngươi nhất định cũng không yên tâm, qua đó đi." Nói xong liền phân phó, "Hai người lên thay vị trí hai nha đầu của Ngũ cô nương."
Hai cung nữ lập tức đi lên phía trước.
Túy Đồng và Lưu Tô nhìn nhau, dùng sức nhưng không thoát được.
Có lẽ do quá đau đớn, Diệp Di Châu nắm chặt cánh tay của các nàng.
Thấy thế, Phương Hoàng Hậu liền ôn hòa nói: "Cái này... Trước mắt vất vả cho hai người các ngươi, bên Ngũ cô nương..."
Phương Hoàng Hậu còn chưa dứt lời, Diệp Di Châu thét lên một tiếng chói ta: "Nương nương, cứu ta."
Tuy Lưu Tô và Túy Đồng đều biết võ công nhưng cả người đều bị nàng ta giữ chặt.
"Cứu ta, cứu ta, đau quá." Diệp Di Châu đưa mắt nhìn Phương Hoàng Hậu, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt thống khổ.
"Nương nương, nương nương, người vẫn là tránh mặt chút đi." Bà đỡ lại khuyên, "Nói không chừng lát nữa Di Tần nương nương sẽ sinh."
"Được, các ngươi hầu hạ Di Tần cho tốt." Tiếng kêu của Diệp Di Châu khiến lòng người hoảng loạn, Phương Hoàng Hậu gật đầu, phân phó vài câu, lại kêu thái y chờ bên ngoài bình phong rồi được cung nữ dìu ra ngoài điện.
Hài tử trong bụng Di Tần quan trọng, nhưng Di Tần chẳng qua là một thiếp thất của Hoàng Thượng mà thôi, không đáng để Hoàng Hậu nương nương tự mình ở lại.
Vừa đi được hai bước, Diệp Di Nguyệt lòng nóng như lửa đốt vội vàng chạy tới, thấy Phương Hoàng Hậu liền hành lễ, hỏi: "Hoàng Hậu nương nương, Tứ tỷ tỷ thế nào rồi?"
"Ngươi vào xem đi, sắp sinh rồi." Phương Hoàng Hậu nói.
"Sắp sinh?" Bên trong lần nữa truyền tới tiếng gào của Diệp Di Châu, Diệp Di Nguyệt kinh hoảng nhìn Phương Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu nương nương, hài tử trong bụng Di Tần nương nương mới hơn bảy tháng, sao có thể sinh? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nghe vậy, Phương Hoàng Hậu thoáng nhíu mày, suy nghĩ một lúc lại lắc đầu: "Không có gì phát sinh."
"Đa tạ nương nương." Diệp Di Nguyệt cảm tạ một câu rồi nói, "Vậy thiếp xin vào trong xem."
"Ừ." Phương Hoàng Hậu gật đầu, dẫn người ra ngoài, một bên phân phó, "Đi bẩm báo với Hoàng Thượng, kêu ngài đừng lo lắng, bên này đã có bổn cung." Sau đó bà lại nhìn một cung nữ khác, "Ngươi đi nói với Quý Phi nương nương, yến tiệc do nàng ta xử lý, bổn cung chẳng qua..."
"Nương nương, nương nương." Diệp Di Nguyệt tới bên mép giường, nhìn Diệp Di Châu sắc mặt thống khổ, đầu tóc ướt hết, nói, "Tứ tỷ tỷ, đừng sợ, có Hoàng Hậu nương nương, có thái y, có bà đỡ ở đây, Tứ tỷ tỷ sẽ bình an sinh hạ hài tử."
"Lục muội muội, ta đau quá."
Đây là hoàng cung, ban đầu để làm trò trước mặt Phương Hoàng Hậu, Túy Đồng và Lưu Tô không tiện động thủ, dù sao Hoàng Thượng vẫn còn coi Vương gia là cái đinh trong mắt, nhưng lúc này Phương Hoàng Hậu không còn ở đây, hai người cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy, vì thế liền liếc mắt nhìn nhau, nói với cung nữ bên cạnh: "Các ngươi qua đây, bọn ta đi hầu hạ titeeru thư."
Hai cung nữ ở cạnh gật đầu.
Túy Đồng và Lưu Tô cùng dùng sức bẻ tay Diệp Di Châu, nhưng cho dù dùng lực cũng không thể cử động. Hai người chau mày, lập tức đưa tay điểm huyệt của nàng ta.
Huyệt này người bình thường bị điểm trúng sẽ đau mà buông tay, không ngờ cơn đau trước mắt đối với Diệp Di Châu mà nói căn bản không có tác dụng.
Nửa điểm Diệp Di Châu cũng không cử động, nắm tay các nàng mỗi lúc một chặt.
"Tứ tỷ tỷ, đây là nha đầu của Ngũ tỷ tỷ, tỷ buông tay trước, để các nàng đi đi, Ngũ tỷ tỷ không thể rời xa các nàng." Diệp Di Nguyệt vừa cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Diệp Di Châu, vừa nói.
"Ngũ muội muội?" Diệp Di Châu thở hổn hển nhìn Diệp Di Nguyệt, "Lục muội muội, muội..."
"Muội ở lại với Tứ tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ đừng sợ, một bước muội cũng sẽ không rời đi." Diệp Di Nguyệt nhẹ giọng, "Tỷ thả Túy Đồng và Lưu Tô ra trước đi, các nàng rốt cuộc cũng không phải người trong cung, nếu xảy ra chuyện, tới lúc đó rất khó ăn nói, hơn nữa cũng làm Ngũ tỷ tỷ cảm thấy khó xử, cho nên Tứ tỷ tỷ buông tay trước, để các nàng về đi..."
Một cơn đau lại đánh úp, Diệp Di Châu hét lên một tiếng, sức trong tay càng nặng thêm vài phần: "A."
"Đào Châu, ngươi đi xem Ngũ tỷ tỷ đi." Diệp Di Nguyệt dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Lưu Tô và Túy Đồng, "Các ngươi yên tâm, Đào Châu là người bên cạnh tổ mẫu, làm việc luôn ổn thỏa."
Túy Đồng và Lưu Tô nhíu mày, đây là có người muốn dùng hài tử trong bụng Diệp Di Châu để hãm hại tiểu thư và Vương gia sao?
Đào Châu đi một lúc rồi trở về, nói: "Ngũ tiểu thư đang ở thiên điện, nô tỳ thấy Ngũ tiểu thư xem sách tới nhập tâm, cho nên không quấy rầy."
Túy Đồng và Lưu Tô nghe vậy mới buông lỏng một chút.
Thời điểm quan trọng này, Diệp Di Châu không ngừng la hét, đúng là chỉ có tiểu thư nhà mình mới có thể thong dong như vậy.
.....................
Nghe tin Diệp Di Châu sinh non, Chính Đức Đế cũng hoảng sợ, vội phân phó nội thị triệu thái y qua hỏi chuyện, nghe thái y nói mạch tượng của Di Tần vẫn ổn định, Chính Đức Đế mới yên tâm.
Nữ quyến bên Tề Quý Phi cũng lo lắng, tuy vậy trong lòng mọi người đều vui vẻ, sinh con rốt cuộc cũng là hỉ sự, cho nên sân khấu vẫn ê a xướng lên, tất cả mọi người đều chú ý tới cái bụng của Di Tần, cho nên nhất thời không muốn rời đi.
Mà Chu Hành trên đường đi thay y phục vô tình đụng phải Nghi Dư công chúa.
Chu Hành lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, không thèm để ý.
"Vương gia." Nghi Dư công chúa duỗi tay, xông lên phía trước chặn đường, "Ta có lời muốn nói với ngài."
"Đường này là ai chỉ ngươi đi?" Chu Hành dừng bước.
Nàng ta không phải cùng đám người Thanh Hà công chúa đi thưởng mai sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Rõ ràng là đang ở nơi này ôm cây đợi thỏ chờ y.
"Việc này không cần ngài quản." Nghi Dư công chúa nói, "Ta tới tìm ngài là có chuyện muốn nói."
"Ta không có lời nào để nói với ngươi." Chu Hành liếc nàng ta một cái rồi xoay người. Hoàng cung này không phải chỉ có một chỗ có thể thay y phục, chẳng qua là đường xa mà thôi. Nửa điểm Chu Hành cũng không muốn tiếp tục ở đây.
"Chu Hành." Nghi Dư công chúa tức giận tới dậm chân, "Diệp Dung Hoa có chỗ nào tốt? Ta kém hơn nàng ta sao? Vì cái gì một cái liếc mắt ngài cũng không nhìn ta?"
Nàng ta đuổi theo y, chắn trước mặt: "Ta có chỗ nào không tốt?"
"Tất cả của ngươi đều không tốt." Chu Hành lạnh giọng.
Nghi Dư công chúa bị nghẹn tới muốn phun ngụm máu ra ngoài, hai tay nắm chặt thành đấm, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Có phải vì Diệp Dung Hoa nên ngài mới coi như không nhìn thấy ta không? Lời ngày đó nàng ta nói ta đều hiểu, Vương gia cứ yên tâm, ta sẽ không khiến ngài khó xử, ta cũng sẽ không tranh sủng với nàng, chỉ cần được ở cạnh ngài ta đã cảm thấy mỹ mãn! Vương gia, ngài cho ta một cơ hội đi." Trong mắt đã ẩn ẩn nước, bộ dáng Nghi Dư công chúa nhu nhược lúc này đặc biệt động lòng người.
Nhưng trên mặt Chu Hành không có nửa phần cảm xúc, đôi mắt lạnh nhạt dị thường: "Mục đích của các ngươi là bản đồ bố phòng hay thiết vân kỵ?"
Cứ trực tiếp hỏi ra vậy sao? Nghi Dư công chúa nghẹn lời, lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn báo đáp ân tình năm đó của Vương gia, Vương gia tuy nói không phải ngài cứu ta nhưng khi đó nếu ngài không đi ngang qua, tên thị vệ kia sao có cơ hội ra tay giúp đỡ? Cho nên, Vương gia chính là ân nhân cứu mạng của ta, là phụ mẫu tái sinh của ta. Ta không có mục đích nào cả, chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng của Vương gia, ngài cho ta ở lại đi, cho dù làm nha đầu, nô tỳ hầu hạ ngài và Diệp cô nương ta cũng cam tâm tình nguyện." Nói tới đây, trong mắt Nghi Dư công chúa lóe sáng, "Còn nữa, bệnh của Vương gia ta cũng sẽ nghĩ cách giúp ngài chữa khỏi, đại phu Tây Lương chúng ta y thuật rất tốt, hơn nữa ngài cũng biết, còn có vu y."
"Ta đã sớm nói ta không phải ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi tự nhớ lại tình huống lúc đó đi, ta đã nói với thị vệ là đừng xen vào việc của người khác, để ngươi tự sinh tự diệt." Ánh mắt Chu Hành lạnh đi vài phần, "Ta nghĩ lần này ngươi tới hẳn là vì thiết vân kỵ đúng không? Bởi vì ta không còn sống được bao lâu, cho nên các ngươi muốn nhân cơ hội này thu phục thiết vân kỵ, hoặc là hủy hoại nó."
Thật thông minh! Thế mà có thể đoán được mục đích chuyến đi lần này của bọn họ! Đáy mắt Nghi Dư công chúa càng thêm vài phần thưởng thức, đối diện với Chu Hành, nói: "Lời Vương gia nói ta nghe không hiểu."
"Có hiểu hay không trong lòng ngươi tự rõ." Chu Hành nhíu mày, "Ngươi dùng ánh mắt này nhìn ta, cẩn thận ta đào đôi mắt của ngươi, giết chết huynh muội các ngươi, cùng lắm ta lại ở Thương Châu thêm mấy năm nữa thôi!"
Nghi Dư công chúa không khỏi rét run, vội vàng thu lại ánh mắt: "Vương gia sao có thể vô tình như vậy? Ta đường đường là công chúa Tây Lương, muốn thân phận có thân phận, muốn tướng mạo có tướng mạo, ngài vì nàng mà như vậy, đáng sao?" Nói tới đây, nàng ta cúi đầu, "Vương gia che chở nàng như thế, ta đây cũng không bắt buộc, chỉ hi vọng Vương gia có thể hiểu được phần tâm ý của ta, như thế cũng sẽ không tăng phiền não cho các người, mà ta cũng không thấy nuối tiếc."
Nghe nói bên cạnh y không có nữ tử hầu hạ, thời điểm ở Thương Châu, nàng cũng từng hỏi thăm, y không gần nữ sắc, như thế, nếu cùng mình có tiếp xúc da thịt, y chắc chắn sẽ thấy mê mệt!
Khóe miệng Nghi Dư công chúa cong lên, duỗi tay kéo ống tay áo Chu Hành.
Nhưng tay còn chưa đụng tới góc áo của y, cả người đã bị hất ra ngoài.
Phanh một tiếng, Nghi Dư công chúa nặng nề ngã dưới mặt đất: "Ngài..." Vừa mở miệng, một ngụm máu phun ra, cả miệng nàng ta đều là mùi máu tươi, thân thể vô cùng đau nhức, cuối cùng đành ủy khuất mà đưa mắt nhìn Chu Hành.
"Đừng tưởng ngươi là nữ tử thì ta sẽ không động thủ!" Chu Hành lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, sau đó ra hiệu cho Lâm Hạ cầm khăn tới, lau tay, "Không biết liêm sỉ, cẩn thận coi chừng không có mạng về Tây Lương."
Dứt lời y liền ném khăn cho Lâm Hạ, nâng bước rời đi.
"Công chúa." Hai thị nữ đứng ở xa vội chạy tới.
"Chu Hành, ngài..." Chạm vào một cái cũng cảm thấy dơ! Nghi Dư công chúa tức giận tới cả người run rẩy, vừa mở miệng, máu trong cổ họng lại trào lên.
"Công chúa, người sao vậy? Bị thương có nặng không?" Hai thị nữ đỡ nàng ta đứng lên, hỏi.
Nghi Dư công chúa cố gắng nuốt máu tươi trong miệng xuống, miễn cưỡng lắc đầu, đưa tay chỉ về đình hóng gió phía trước. Hai thị nữ thấy vậy liền cẩn thận dìu nàng ta qua đó nghỉ ngơi.
.........................
Mùa đông, trời tối sớm.
Bên Chỉ Lan Điện không có tin tức tốt truyền tới, nhưng tâm tình Chính Đức Đế lại không tệ, đám nữ quyến bên Tề Quý Phi không ai cáo từ, làm như tất cả mọi người đều cao hứng, hi vọng nghe xong tin tốt rồi mới rời đi.
Cứ như thế, tiệc tối càng kéo dài.
Phương Hoàng Hậu vẫn còn canh giữ bên kia.
Diệp Di Châu kêu tới khàn cả giọng, tới khi không còn khí lực để la hét nữa, Lưu Tô và Túy Đồng mới được tự do. Cổ tay hai người bị nắm tới bầm tím một vòng, nhưng các nàng không muốn trì hoãn, vội vàng chạy tới thiên điện.
Thiên điện yên ắng, Lưu Tô và Túy Đồng vào trong thấy một người nằm trên giường đắp chăn ngủ ngon lành, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cổ tay nữ tử cũng có vết bầm, Túy Đồng liền xoay người nhẹ bước ra ngoài, nhìn tiểu cung nữ canh gác ở cửa, nghĩ nghĩ vẫn là chính mình tự tới tìm thái y lấy lọ thuốc tiêu sưng tới.
Bôi thuốc cho người trên giường xong, Túy Đồng và Lưu Tô mới bôi thuốc cho mình.
Tiếng kêu của Diệp Di Châu lại lần nữa vang lên, tiếng nói chuyện và chạy qua chạy lại của đám cung nữ ma ma trong màn đêm đặc biệt rõ ràng.
Ánh trăng thanh lãnh, màn đêm càng sâu, hai người cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì nữ tử trên giường vẫn ngủ không có dấu hiệu tỉnh lại. Nghĩ nghĩ, Túy Đồng đi qua, cẩn thận gọi: "Tiểu thư, dậy đi."
"Ưm." Nữ tử trên giường kêu một tiếng, mở mắt.
Nàng ta vừa mở mắt, Túy Đồng liền sửng sốt, sau đó tập trung nhìn vào: "Công chúa? Tiểu thư nhà ta đâu?"
Biểu tình của Uyển Lăng công chúa có chút mơ hồ, nàng ta lắc đầu: "Ta không biết."
Túy Đồng và Lưu Tô một tầng mồ hôi lạnh ập tới.
Người nằm ngủ, trung y và trang sức giống hệt, lại thêm ánh đèn mập mờ, dung nhan của Uyển Lăng công chúa càng giống tiểu thư, nếu không phải đánh thức nàng ta, cả hai người đều sẽ không nhìn ra manh mối.
Trên mặt hiện lên sát khí, Lưu Tô trừng mắt nhìn Uyển Lăng công chúa, hỏi: "Sao công chúa lại không biết? Người không phải đi cùng tiểu thư nhà ta sao?"
"Ta thật sự không biết, ban đầu là đi chung, sau Ngũ cô nương nói muốn ra ngoài một mình, ta có chút mệt mỏi, cho nên mới ngủ một giấc." Uyển Lăng công chúa lắc đầu.
"Tỳ nữ người đâu?" Lưu Tô hỏi.
"Lúc ngủ ta không thích có người bên cạnh, vì thế cho các nàng đi xem kịch rồi." Uyển Lăng công chúa trả lời, sau đó nhíu mày, lạnh giọng hỏi, "Các ngươi rốt cuộc là có ý gì? Không thấy Ngũ cô nương, các ngươi lại không đi tìm, ở đây hỏi ta cái gì hả?"
Vừa dứt lời, hai thị nữ của nàng ta vừa cười nói vừa đi vào: "Công chúa, người tỉnh rồi sao? Nô tỳ đáng chết, về trễ rồi."
Lưu Tô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Xin hỏi công chúa, người chưa từng rời khỏi thiên điện này sao?"
"Chưa từng." Uyển Lăng công chúa lắc đầu, kêu thị nữ hầu hạ mặc y phục, một bên hỏi, "Đã trễ thế này sao các ngươi lại không biết nặng nhẹ như vậy? Hoàng huynh đâu?"
"Công chúa đừng lo lắng, mọi người còn chưa đi, tiệc tối vẫn chưa tan, Quý Phi nương nương cũng nói để người nghỉ ngơi nhiều một chút." Thị nữ vội đáp.
Lưu Tô và Túy Đồng nhanh chóng ra ngoài, một người đi chất vấn cung nữ giữ cửa và Đào Châu, một người đi tìm Chu Hành.
Tới giờ Tuất, một tiếng khóc nỉ non cắt ngang màn đêm, Diệp Di Châu cuối cùng sinh hạ một nữ nhi.
Tuy là nữ nhưng Chính Đức Đế vẫn vô cùng cao hứng, mọi người vội nâng ly chúc mừng.
Diệp Di Châu sinh hạ tiểu công chúa đầu tóc ướt đẫm giống như vừa vớt trong nước ra, còn chưa kịp nhìn nữ nhi của mình, hai bà đỡ thu dọn thấy dưới thân nàng ta có máu liền hoảng sợ kêu lên: "Không xong, không xong rồi."
Lúc này Phương Hoàng Hậu đã rời đi.
Diệp Di Nguyệt phân phó thái y vào.
Thái y tiến vào bắt mạch, lại thi châm, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Mọi người hoảng sợ, vội vàng đi bẩm báo tin tức cho Hoàng Thượng Hoàng Hậu.
Diệp Di Châu cảm thấy cả người rét run, ý thức dần mơ hồ. Nàng ta cắn đầu lưỡi, đưa mắt nhìn Diệp Di Nguyệt vẻ mặt khổ sở đang ngồi bên cạnh, oán hận hỏi: "Là ngươi, là ngươi, là ngươi đúng không..."
Nàng ta nói chỉ cần mình giả đau bụng, sau đó kéo hai nha đầu kia ở lại là xong, nhưng hiện tại thế nào?
Chính mình sinh non, còn sắp phải bồi thêm cái mạng.
Diệp Di Nguyệt nắm chặt tay nàng ta, khóc lóc gật đầu: "Tứ tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ chiếu cố công chúa, tỷ đừng nói nữa, sẽ không sao, khẳng định sẽ không có việc gì."
"Ngươi..." Diệp Di Châu giãy giụa ngồi dậy, hai mắt như muốn nứt ra nhìn Diệp Di Châu, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta.
Diệp Di Nguyệt duỗi tay ôm lấy Diệp Di Châu, khóc lớn: "Tứ tỷ tỷ, không đâu, tỷ nhất định sẽ không sao... Tỷ nghĩ tới tiểu công chúa đi, Tứ tỷ tỷ, tỷ nhất định phải khỏe lại..."
Nàng ta khóc tới ruột gan đứt thành từng khúc.
Cung nữ ma ma trong phòng đều đỏ cả đôi mắt, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
"Thả... Ra..." Diệp Di Châu muốn đẩy Diệp Di Nguyệt, nhưng vừa sinh hài tử xong, nàng ta nào phải là đối thủ của Diệp Di Nguyệt?
Diệp Di Nguyệt ôm chặt nàng ta, khóc thút thít: "Tứ tỷ tỷ, tỷ an tâm tĩnh dưỡng thân thể, Hoàng Hậu nương nương đã chọn mấy người hầu hạ và vú nuôi tốt, muội muội cũng sẽ cố gắng chiếu cố tiểu công chúa, cho nên Tứ tỷ tỷ nhất định phải khỏe lại."
"Nữ nhi..." Diệp Di Châu đưa mắt nhìn về hướng nữ nhi mình vừa sinh hạ, trước mắt dần dần tối lại, cuối cùng vô lực ngã xuống.
Hai mươi hai tháng hai, Diệp Di Châu sinh hạ tiểu công chúa xuất huyết mà chết, mà Chiêu vương phi tương lai cũng trong ngày này không cánh mà bay. Màn đêm buông xuống, Chu Hành nhận được tin liền lập tức xin chỉ thị Chính Đức Đế, cho người lục soát toàn bộ hoàng cung nhưng vẫn không tìm thấy nàng, một chút tung tích cũng không có.