Khẳng định có người trông coi.
Nhưng rạng sáng sắp hừng đông, thời điểm mọi người đều đang chìm vào giấc, có người cho dù mệt mỏi vẫn cố gắng thức.
Nhiều đèn như vậy hẳn có thể làm ra chút động tĩnh.
Hiện tại đang là cuối thu mát mẻ, trời hanh vật khô.
Trong phòng tuy đơn sơ, chăn đệm và màn trướng tuy cũ kỹ nhưng vẫn rất dễ bốc cháy.
Toàn thân không còn sức lực, Dung Hoa chỉ đành chậm rãi cử động. Chỉ cần ở đây có động tĩnh, nàng tin Chu Hành có thể chú ý tới.
Gần, gần thêm chút nữa, Dung Hoa cố gắng dịch chuyển.
Phịch một tiếng, trong nháy mắt cả người lăn xuống, Dung Hoa thuận tay kéo theo màn trướng, sau đó nương vào lực rơi lăn thêm mấy vòng. Nằm dưới đất nhìn lửa bùng lên, xung quanh truyền tới mùi khét, nàng khẽ cười.
Lửa dọc theo màn trướng đi lên trên, giường cũng bị thiêu đốt.
Hơi nóng ập vào mặt, tâm tình của Dung Hoa lại vô cùng tốt, chỉ hận chính mình không thể phóng hỏa lớn hơn.
"Đi lấy nước!" Thời điểm đám người phát hiện, lửa đã cháy tới xà nhà, hừng hực khí thế.
"Mau, cứu người!" Bạch Lẫm lạnh lùng nhìn căn phòng bốc cháy, quát.
Thật đúng là phóng hỏa!
Sao nàng dám làm như thế?
Sao không thể ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Bạch Lẫm đưa tay sờ vết sẹo trên cổ, trong mắt hiện lên ý cười. Đúng vậy, nếu nàng có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn đã không chấp nhất như vậy.
Càng không chiếm được thì càng muốn có.
Giống như ma quỷ bám theo, giống như điên cuồng muốn giam cầm nàng, sau đó hung hăng chà đạp nàng, muốn thể xác và tinh thần của nàng đều thuộc về hắn!
Đồng Oái đẩy cửa xông vào trong.
"Chủ tử, liệu có bị Chiêu Vương chú ý không?" Đồng Oái lo lắng.
"Không đâu." Bạch Lẫm tự tin, "Cho dù y có ở đây cũng không thể nhìn ra sơ hở gì."
Người cũng đã thay đổi dung nhan, Chu Hành dù có đứng trước mặt cũng không nhận ra nàng.
Hắn sợ cái gì?
Không có gì phải lo lắng.
Thường Xuyên giật giật khóe môi, muốn khuyên nhưng lại từ bỏ. Hắn thật không rõ chủ tử nhà mình vì sao lại bướng bỉnh như vậy, nữ tử trong thiên hạ này đâu thiếu?
Vì sao chủ tử lại tâm tâm niệm niệm, hao tổn tâm cơ để có được Diệp Ngũ cô nương này như thế?
Cũng may Diệp Dung Hoa hiện tại đã không còn quan hệ với Diệp gia, không còn là cô nương nhà quan, nhưng cho dù là vậy, quan hệ giữa người ta với Chiêu vương gia cũng không bình thường. Chiêu vương gia thương nàng còn hơn Diệp gia. Chỉ cần chút vô ý, cả Bạch gia đều phải chịu liên lụy.
Thường Xuyên thật sự lo lắng.
Nhưng ý chủ tử đã quyết, hắn cũng không thể nói gì
"Đi dập lửa." Bạch Lẫm phân phó.
Thường Xuyên liền dẫn người đi.
Hàng xóm nghe thấy động tĩnh đều chui khỏi chăn, chạy tới cứu hỏa, nơi này nhất thời người kêu chó sủa nháo tới long trời lở đất.
............................
Trong thành chỉ còn phong thanh hạc lệ (1).
(1) Phong thanh hạc lệ: tiếng rên rỉ của gió cùng tiếng kêu của hạc, miêu tả sự hoảng hốt lo sợ, hay tự mình nghĩ loạn đâm ra sợ hãi lo buồn, tự dọa chính bản thân.
Lo cho thanh danh của Dung Hoa nên không thể đường hoàng hành động.
Đêm đó vừa nhận được tin, Chu Hành liền báo với Chính Đức Đế có người đột nhập vương phủ, trộm bản đồ bố phòng!
Vừa nghe xong, Chính Đức Đế liền giận dữ, hiện tại Chu Hành ở kinh thành, nhưng y từng ở Thương Châu nhiều năm, Thương Châu lại giáp Tây Lương, bản đồ bố phòng một khi bị mất Đại Chu sẽ rất nguy hiểm.
Chính Đức Đế lập tức hạ lệnh Đổng đại nhân phối hợp điều tra với Chu Hành, cũng kêu binh mã chín thành và Thuận Thiên Phủ toàn lực hỗ trợ.
"Cửa thành lập tức đóng chặt, sau đó lục soát từng nhà trong thành, ngay cả chùa miếu cũng không bỏ qua, từng tấc đất đều bị lục soát nhưng tìm cả hai đêm một ngày vẫn không có tin tức, có lẽ chúng ta vẫn còn nơi chưa điều tra." Đổng đại nhân nói, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt u tối của Chu Hành, hỏi, "Vương gia, ngài có biết nha đầu Dung Hoa có thù riêng gì không?"
Ở gần lâu ngày, Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa lại là bằng hữu, thấy nàng thân thế phiêu linh, làm người tri thư đạt lễ, người Đổng gia đều yêu thích nàng. Đổng đại nhân và Đổng phu nhân thương nàng như nữ nhi, huynh muội Đổng gia coi nàng như muội muội. Hiện tại nàng xảy ra chuyện, trên dưới Đổng gia đều vô cùng lo lắng.
"Chỉ hận người trong phủ hôm đó quá sơ suất." Đổng đại nhân lại căm hận nói.
"Hôm đó là Trung Thu, để chung vui với dân chúng, Hoàng Thượng mới cố ý phân phó cửa thành đóng trễ hai canh giờ..." Đổng Trầm Chu ngước mắt nhìn Chu Hành, hỏi, "Người có phải đêm đó đã rời đi không?"
"Hẳn không nhanh như vậy, thời điểm quản gia nhận được tin của tiểu nha đầu Xuân Thiên liền trực tiếp phái người tới canh giữ cửa thành." Đổng đại nhân lắc đầu, "Tìm từng nhà trong thành cũng phải tốn chút thời gian."
"Ta đã phái người trông chừng các con đường trọng yếu, không có người khả nghi rời đi." Chu Hành thấp giọng, thanh âm lạnh lùng mang theo áp lực.
Đổng đại nhân nghĩ nghĩ, nói: "Phạm vi ngoại thành quá lớn, nhân thủ của Vương gia có khả năng sẽ không đủ, ngày mai thần điều động một bộ phận người tới giúp ngài lục soát."
Chu Hành gật đầu.
Trong tay y có mấy trăm người, nhưng phạm vi ngoại thành quá lớn, mà những người đó không thể phân tán, bằng không tới lúc tìm được người bọn họ sẽ không phải đối thủ của đối phương.
Kẻ bắt cóc hẳn sớm đã có chuẩn bị.
Đổng đại nhân nhìn Chu Hành, nói: "Vương gia nghỉ ngơi chút đi, vi thần và Trầm Chu xin về trước." Nói xong liền đứng dậy.
Chu Hành gật đầu, cũng đứng lên.
Đổng đại nhân ôm quyền: "Vương gia yên tâm, chỉ cần có tin tức của nha đầu Dung Hoa, vi thần lập tức phái người đưa tin cho ngài."
"Vất vả rồi." Chu Hành gật đầu.
"Vương gia quá lời." Đổng đại nhân khom người, cùng Đổng Trầm Chu cáo từ về Đổng phủ.
Về tới nhà, trời vẫn tối đen, Đổng Ngọc Lan và Đổng phu nhân một lòng lo lắng sớm đã rời giường, hai người biết Đổng đại nhân và Đổng Trầm Chu trở về liền ra ngoại viện, tiến vào thư phòng. Nhìn sắc mặt bọn họ, các nàng liền biết hiện tại vẫn chưa có tin tức, trong lòng càng hoảng loạn.
"Nếu khi ấy con kéo Dung Hoa cùng đi chơi hoặc ở lại nói chuyện thì sự việc đã không xảy ra." Đổng Ngọc Lan tự trách.
"Một cô nương như nó có thể kết thù riêng gì?" Đổng phu nhân cau mày, "Nếu nói có thù oán thì chỉ có Lâm gia, nha đầu Dung Hoa ngày thường ngoan ngoãn như vậy sao có thể xảy ra xung đột với người ngoài?"
Nói tới đây, hốc mắt Đổng phu nhân lại đỏ lên: "Dưới chân thiên tử lại có người cả gan làm ra chuyện này, một khi bắt được nhất định phải thiên đao vạn trảm."
Đổng Ngọc Lan cũng cúi đầu rưng rưng.
"Không sao đâu, nha đầu Dung Hoa rất thông minh." Đổng đại nhân an ủi thê tử cùng nhi nữ.
"Đúng vậy, mẫu thân, muội muội, Dung Hoa muội muội khẳng định không sao." Đổng Trầm Chu cũng khuyên.
Đổng phu nhân lau nước mắt, nói: "Hai người cũng đói rồi, ta kêu người làm điểm tâm, ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi, chờ trời sáng lại đi tìm người, con người dù sao cũng phải ăn no mới có sức làm việc."
"Ở bên vương phủ đã ăn một chút, hiện tại không đói." Đổng Trầm Chu lắc đầu.
"Vậy được, ta và Lan Nhi không quấy rầy hai người nữa." Đổng phu nhân gật đầu, kéo Đổng Ngọc Lan rời đi.
.....................
Chu Chước, người hầu của Phó Cửu Lận gõ cửa, thấp giọng gọi: "Công tử."
"Vào đi." Phó Cửu Lận mở mắt, xoay người ngồi dậy.
Chu Chước đẩy cửa đi vào, đầu tiên là thắp đèn, sau đó mới bẩm báo: "Bên Ngũ cô nương đã gia tăng phòng vệ, Đổng đại nhân và Đổng Nhị công tử vừa rời vương phủ về nhà."
Phó Cửu Lận mỉm cười đứng dậy, rót ly trà uống một ngụm, sau đó đi tới cửa sổ: "Không cần thăm dò tình hình bên đó, chỉ cần chú ý động tĩnh của Chiêu vương gia là được."
Bản đồ bố phòng? Có gì tốt mà phải trộm?
Chu Hành sẽ sơ ý để người ngoài trộm bản đồ bố phòng sao?
Thị vệ trong vương phủ vô dụng như vậy?
Thị vệ của vương phủ thế nào hắn không rõ, nhưng hộ vệ trong nhà Dung Hoa hắn lại biết vài phần, hơn nữa hắn khẳng định những người đó là do Chu Hành phái tới, bằng không một Diệp gia nho nhỏ sao có năng lực bồi dưỡng nhiều người như vậy? Nói cách khác, nếu Diệp gia có thể đào tạo những người này, bọn họ đã không có bộ dáng hiện tại.
Buổi sáng, hắn qua Đổng gia một chuyến, Đổng đại nhân, Đổng phu nhân, Đổng Trầm Chu và Đổng Ngọc Lan đều khó nén nôn nóng trong lòng, mà thần sắc của hạ nhân Đổng phủ cũng rất căng thẳng.
Chiêu vương gia mất bản đồ bố phòng, trên dưới Đổng gia sao lại khẩn trương?
Cho nên chuyện vương phủ mất trộm là giả, nha đầu kia xảy ra chuyện mới là thật! Phó Cửu Lận cơ hồ có thể đưa ra kết luận.
Lúc này lật tung kinh thành, chẳng lẽ Ngũ cô nương không có ở nhà? Phó Cửu Lận nghĩ nghĩ, nói: "Ta nhớ lần trước lúc phái người theo dõi, ngươi nói có người cũng điều tra Ngũ cô nương?"
"Vâng." Chu Chước gật đầu, đáp, "Chỉ là công tử đã phân phó nên thuộc hạ không điều tra lai lịch của họ, hơn nữa đối phương hành sự vô cùng cẩn thận." Khi đó cho dù bọn họ muốn tra xét cũng chưa chắc tra ra được gì.
Phó Cửu Lận gật đầu: "Được rồi, cẩn thận một chút, đừng để người của Chiêu Vương phát hiện, nếu ta đoán không lầm, Diệp cô nương đã xảy ra chuyện."
Hắn vuốt ve miệng trà, nói: "Tốt nhất là tìm ra người trước bọn họ, sau đó trực tiếp dẫn đi."
Chu Chước cau mày nhìn Phó Cửu Lận, hỏi: "Trực tiếp dẫn đi? Ý của công tử là... Đưa về?"
"Ừ." Phó Cửu Lận cúi đầu uống thêm ngụm trà, gật đầu.
"Việc này..." Chu Chước do dự, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau là chủ ý không tồi, nhưng... "Vương gia đã phái người theo dõi công tử."
"Ta an ổn ở bên này, y sẽ không nghi ngờ tới, nếu tìm thấy nàng, các ngươi cứ trực tiếp dẫn đi, truyền tin về đây là được." Phó Cửu Lận cười nói.
"Không đợi người tiếp ứng sao? Còn vài ngày nữa bọn họ sẽ tới." Chu Chước thấp giọng.
"Cơ hội khó có được, không đợi." Cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải động thủ, Phó Cửu Lận lắc đầu.
"Vâng, tiểu nhân đi an bài ngay." Chu Chước cúi đầu nhận lệnh, sau đó ra ngoài.
Phó Cửu Lận gác chén trà xuống, dời bước qua thư phòng bên cạnh.
........................
Chu Hành xoa xoa thái dương, phân phó Lâm Thắng: "Trong thành đã có Đổng đại nhân, người của chúng ta trực tiếp ra ngoài thành. Đúng rồi, Bạch gia có động tĩnh gì không? Bên Phó Cửu Lận thì sao?"
"Không có động tĩnh." Lâm Thắng mang thuốc tới, rót một ly nước đưa qua, nói, "Vương gia nghỉ ngơi trước đi, ngài không thể gục ngã lúc này."
Chu Hành duỗi tay nhận nước và thuốc nhưng không có ý định đi nghỉ.
Lâm Thắng vừa định mở miệng khuyên nhủ thì Lâm Hạ vội vã vào phòng: "Vương gia."
Chu Hành ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ khẩn trương: "Có tin tức rồi sao?"
Lâm Hạ lắc đầu: "Vẫn chưa, có điều phía Tây vừa có nông hộ đi lấy nước." Vương gia nói chỉ cần có dị động phải lập tức bẩm báo.
"Lấy nước?" Chu Hành lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên đứng dậy ra ngoài, "Đi, chúng ta tới thành Tây."
"Vương gia, bọn thuộc hạ tới đó là được, người cứ ở lại tọa trấn trong phủ..." Lâm Thắng vội tới sắp khóc, đưa tay sờ sờ mấy viên thuốc đang mang trên người, lập tức cùng Lâm Hạ đuổi theo.
Đêm hôm nay rất tối, chỉ có sao mai ở phía đông sáng tới kinh người, đường phố tối đen như mực, không một bóng người, tiếng vó ngựa của đoàn người Chu Hành phá lệ rõ ràng.
Chu Hành cảm thấy mỗi tiếng vó ngựa như đạp thẳng vào tim, trong lòng vô cùng hối hận, y không nên tham gia cung yến đoàn viên gì đó.
"Điện hạ, tiểu thư thông minh như vậy khẳng định sẽ không có việc gì, ngài trước hãy bảo trọng thân mình." Lâm Thắng theo sau tận lực khuyên giải, "Nếu tiểu thư trở về ngài lại ngã xuống, vậy không phải sẽ khiến nàng đau lòng hay sao?"
Sắc mặt Chu Hành vô cùng nặng nề, không thèm để ý tới hắn.
Lâm Thắng vẫn cứ luyên thuyên, hắn gấp tới độ giọng nói nhanh tới mức sắp bốc khói.
Từ lúc tiểu thư bị bắt đi, Vương gia chưa từng chợp mắt.
Hắn thật sự lo độc trên người Vương gia sẽ tái phát.
Tuy nói trước kia ở Thương Châu hành quân đánh giặc, thời điểm chiến sự căng thẳng mấy đêm không ngủ là chuyện bình thường, nhưng khi đó hắn có thể áp chế độc trên người điện hạ!
Vớ tình hình hiện tại, giải dược còn chưa phối ra, Vương gia một khi độc phát chắc chắn sẽ bỏ mình.
Nghe tiếng vó ngựa dồn dập, binh lính giữ thành lập tức nâng cao cảnh giác, mơ hồ thấy đoàn người lao về hướng này liền hét lớn: "Người nào? Sao ban đêm dám xông vào cửa thành?"
Chu Hành kéo dây cương cho ngựa dừng lại.
"Mau mở cửa, chúng ta là người của Chiêu vương phủ, phải lập tức xuất thành truy bắt kẻ trộm bản đồ bố phòng." Lâm Hạ lớn tiếng, ném ra một khối lệnh bài.
Người bên trên nhận lấy, sau đó đưa cho thống lĩnh bên cạnh.
Nương theo ánh đèn, thống lĩnh cẩn thận nhìn lệnh bài, ánh mắt lại hướng về Chu Hành ở giữa đám người, vội vàng chắp tay: "Ti chức gặp qua Vương gia, thỉnh Vương gia chờ một lát, ti chức mở cửa thành ngay." Nói xong, hắn phất tay ra lệnh, "Mở cửa thành."
Sau đó thống lĩnh lại trả lệnh bài cho Lâm Hạ.
Bản đồ bố phòng? Kẻ trộm nó chẳng phải mang tội phản quốc hay sao? Nói không chừng là Tây Lương phái gian tế tới!
Đoàn người Chu Hành như tên phóng ra khỏi thành, nhanh chóng biến mất không để lại chút dấu vết.
...................
Tuy có hàng xóm hỗ trợ nhưng nơi này cách xa nguồn nước, nước trữ trong nhà có hạn, mãi tới lúc mặt trời mọc mới dập được lửa, căn phòng Dung Hoa ở cùng hai gian bên cạnh đều bị lửa thiêu.
Dập lửa xong, nhóm hàng xóm an ủi mấy câu rồi rời đi.
Thấy mọi người đều đã đi hết, Bạch Lẫm mới quay đầu dùng gương mặt xám xịt nhìn Dung Hoa: "Nàng điên rồi!"
"Ta không điên, ta rất rõ mình đang làm cái gì!" Ánh mắt của Dung Hoa còn sáng hơn sao mai trên trời, "Đáng tiếc không thể thiêu rụi nơi này."
Động tĩnh lớn như thế, Chu Hành khẳng định đã biết.
Chỉ cần chờ thêm một chút, y sẽ tới đây.
"Nàng có phải không muốn sống nữa không?" Bạch Lẫm trừng mắt nhìn nàng, đáy mắt ẩn ẩn tức giận, "Chẳng lẽ nàng không biết sẽ xảy ra án mạng sao? Nếu chúng ta không tỉnh đúng lúc, không kịp thời vào trong cứu nàng, hiện tại nàng đã biến thành một khối thi thể, nàng không sợ chết sao? Nàng muốn nháo cũng phải có mức độ thôi chứ!" Nàng sao có thể lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm như vậy?
"Chết? Có gì đáng sợ?" Dung Hoa bình tĩnh nhìn hắn.
Nàng từng là người chết, lúc này có gì phải sợ?
"Không sợ? Nàng không sợ chết?" Bạch Lẫm cười lạnh, ánh mắt nặng nề nhìn Dung Hoa, "Nàng không muốn ở lại bên cạnh ta sao?"
"Đúng vậy, ở bên cạnh ngươi, chi bằng ta chết." Dung Hoa gật đầu, khóe miệng cong lên ý cười, gương mặt cho dù đã dịch dung vẫn mang vài phần nghiên sắc.
"Nàng!" Bạch Lẫm nhìn nàng, qua một lúc lâu mới cởi bỏ sự tức giận trên mặt, khẽ cười, nhẹ giọng, "Nàng phóng hỏa không phải vì muốn chết, nàng muốn truyền tin cho Chu Hành?"
Dung Hoa chỉ cười không nói.
Nàng đúng là muốn truyền tin cho Chu Hành, nói y biết nàng đang ở đây, ở đây chờ y tới cứu nàng.
"Nàng đừng vọng tưởng." Bạch Lẫm dịu dàng nhìn Dung Hoa, lắc đầu, "Nàng vẫn còn không biết hôm qua lúc nàng hôn mê, người của Chu Hành đã tới đây lục soát. Bọn họ đã thấy nàng, chỉ là không có ai nhận ra."
Chu Hành đã phái người tới đây? Dung Hoa đột nhiên căng thẳng, nhưng sau đó lại mỉm cười: "Hiện tại ta biến thành bộ dáng này bọn họ đương nhiên không nhận ra, đừng nói là bọn họ, cho dù người Diệp gia tới cũng không có ai có thể nhận ra."
"Nàng hiểu thì tốt." Bạch Lẫm duỗi tay.
Dung Hoa cau mày rụt về phía sau.
Bạch Lẫm cười một cái, thu cánh tay dừng trên không trung trở về: "Được rồi, sau này không được hồ nháo lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn như thế."
Dung Hoa mỉm cười.
"Ngươi dẫn nàng xuống rửa mặt chải đầu đi, sau này không được rời khỏi nàng nửa bước, nếu lại xảy ra chuyện, ta sẽ hỏi tội ngươi!" Nụ cười trên mặt Bạch Lẫm chợt tắc, nghiêm khắc nhìn về phía Đồng Oái.
"Vâng, công tử." Đồng Oái cúi đầu nhận lệnh, duỗi tay kéo Dung Hoa vào căn phòng khác.
"Thu dọn đồ đạc, ăn sáng xong liền xuất phát." Bạch Lẫm phân phó một tiếng, sau đó lại nhìn Thường Xuyên, "Năm trước ngươi và người của Chiêu vương gia từng giao đấu, tuy trời tối bọn họ có lẽ không nhìn thấy mặt ngươi nhưng với giọng nói khẳng định có ấn tượng, cẩn thận một chút. Ngươi bôi đen mặt mình, trốn trong đám người, đừng nói chuyện."
Dứt lời, hắn lại nhìn sang người khác: "Thường Hà, lát nữa ngươi theo ta."
"Vâng." Hai người vội vàng đi thu dọn.
Đồng Oái vừa giúp Dung Hoa rửa mặt vừa nói: "Cô nương hù chết nô tỳ rồi, sau này người đừng làm vậy nữa." Dứt lời, hốc mắt nàng ta liền đỏ ửng.
Dung Hoa không để ý tới nàng ta.
Đồng Oái cũng không tức giận, vẫn cười nói: "Ở Duyên Lăng rất tốt, phong cảnh dịu dàng dục tú, con người đặc biệt nhiệt tình, cô nương khẳng định sẽ thích nơi đó..." Nàng ta đỡ nàng ngồi xuống, "Cô nương chờ một lát, nô tỳ đi lấy y phục."
Dứt lời, Đồng Oái xoay người ra ngoài.
Bạch Lẫm thấy Đồng Oái bước ra liền phân phó: "Lúc lên đường, ngươi là chủ tử, nàng là nha đầu, nhớ kỹ."
Đồng Oái gật đầu, đi lấy y phục mới rồi trở về.
Dung Hoa thay một bộ váy màu xanh lá mạ cũ kỹ, còn Đồng Oái mặc bộ váy hồng nhạt. Dung Hoa nhìn nhìn, cười một cái.
Đồng Oái vội giải thích: "Là ý của công tử, ủy khuất cho cô nương rồi." Nói xong, nàng ta uốn gối ra ngoài mang đồ ăn vào, trước đút cho Dung Hoa, sau chính mình vội vàng ăn.
Đám người Bạch Lẫm đã chuẩn bị ổn thỏa, chờ các nàng ăn xong liền lập tức khởi hành.
Đồng Oái dìu Dung Hoa lên xe ngựa, vào bên trong, nàng không chỉ toàn thân vô lực, cơ thể cũng bị điểm huyệt, muốn nói chuyện cũng nói không được.
Nghe tiếng bánh xe lăn lộn, Dung Hoa không khỏi nôn nóng.
Chu Hành sẽ tới kịp sao?
........................
Nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, Dung Hoa liền mở mắt.
"Vén rèm lên." Dung Hoa nhìn Đồng Oái, nói.
Đồng Oái mỉm cười ngọt ngào: "Bên ngoài mặt trời rất gắt sẽ làm hỏng da của cô nương, vẫn là đừng xốc lên..."
Dung Hoa lạnh lùng nhìn nàng ta.
Đồng Oái nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn vén màn.
Dung Hoa vừa đưa mắt nhìn ra liền thấy Chu Hành cưỡi tuấn mã như bay.
Chu Hành, y thật sự đã tới!
Hốc mắt Dung Hoa ươn ướt.
Thấy đoàn xe Bạch Lẫm, đám người Chu Hành liền dừng lại: "Dừng!"
Bạch Lẫm vung tay, đoàn xe cũng ngừng.
"Bọn ta đang tróc nã tặc phỉ trộm bản đồ bố phòng, các ngươi là ai, muốn đi đâu?" Lâm Hạ lớn tiếng hỏi.
"Vị quan gia này, thảo dân Dương Lộ là nhân sĩ Định Châu, mấy ngày trước cùng muội muội tới kinh thành thăm người thân, hiện tại đang khởi hành trở về." Bạch Lẫm xuống ngựa, chắp tay.
Những người còn lại cũng xuống ngựa, Bạch Lẫm kêu Thường Hà đem giấy thông quan và hộ tịch trình lên.
Lâm Hạ phái người nhận lấy đưa cho Chu Hành, sau đó chính mình tiến lên dò xét.
Thường Hà dẫn Lâm Hạ tới bên xe ngựa: "Quan gia, đây là tiểu thư nhà ta." Nói xong, hắn duỗi tay xốc màn xe.
"Dân nữ thỉnh an quan gia." Đồng Oái mỉm cười mang theo sắc hồng trên gương mặt, ngượng ngùng nói.
Thường Hà nhìn Dung Hoa không chút sức lực dựa vào vách xe, cười giải thích: "Tỳ nữ của tiểu thư có chút không thoải mái, mong quan gia thứ lỗi."
Dung Hoa sốt ruột nhìn Lâm Hạ, vội vàng đưa mắt ra hiệu với hắn.
Ánh mắt Lâm Hạ đảo qua Dung Hoa, sau đó cẩn thận quan sát Đồng Oái, cuối cùng quay đầu sai người tiến lên kiểm tra xem xe ngựa có tường kép hay không.
Dung Hoa trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng giận mắng, Lâm Hạ, ngươi đúng là phế vật!
Nàng lại ngước mắt nhìn Chu Hành cưỡi ngựa lướt ngang qua.
Chu Hành dường như cảm nhận được gì đó, cũng đưa mắt nhìn lại, nhưng màn xe lần nữa buông xuống, ngăn cản tầm mắt của bọn họ.