Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 2 - Chương 41: Ân đoạn




Diệp Di Nguyệt vừa nói vừa khóc lóc đau đớn.

Như sét đánh ngang tai, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Dung Hoa.

Đổng Ngọc Lan không khỏi siết chặt hai tay.

Trái tim Diệp lão phu nhân như muốn nhảy khỏi lồng ngực, bà ta tiến lên kéo Diệp Di Nguyệt lại: "Lục nha đầu, cháu nói bậy bạ gì đó? Ở trước mặt bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương chớ hồ ngôn loạn ngữ! Còn không quỳ xuống dập đầu nhận sai?"

Bà thật không ngờ đứa cháu gái chỉ biết cúi đầu, luôn ngoan ngoãn lại lớn mật như thế, dám ở trước mặt đế hậu hô to gọi nhỏ, ồn ào!

Chẳng lẽ thái độ cúi đầu dạ vâng trước kia đều là ngụy trang hay sao?

Không lẽ là vì được Hoàng Thượng để mắt, cho nên không coi ai vào mắt? Nếu thật là thế thì đúng là ngu xuẩn! Chỉ mới vậy mà đã cậy sủng sinh kiêu rồi sao?

"Tổ mẫu." Hốc mắt Diệp Di Nguyệt hồng hồng, nước mắt muốn rơi nhưng không được, bộ dáng đáng yêu như hoa trong mưa, "Tỷ ta vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, còn hãm hại cháu, Ngũ tỷ tỷ cố ý để cháu ở lại một mình... Một mình ở lại cháu rất sợ, nhưng lo Ngũ tỷ tỷ trở về không nhìn thấy người..."

Diệp Di Nguyệt yêu kiều đưa mắt nhìn Chính Đức Đế, gương mặt đỏ bừng: "Sau đó lại gặp Hoàng Thượng..." Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nàng ta nhìn Dung Hoa, nói, "Tuy ngươi và ta không phải tỷ muội thân sinh, không có quan hệ huyết thống, nhưng rốt cuộc cũng là tỷ muội mười mấy năm, Ngũ tỷ tỷ, sao tỷ lại ngoan độc như vậy? Cũng may mệnh ta tốt, gặp được Hoàng Thượng, nếu đụng phải kẻ bụng dạ khó lường..."

Cách nói chuyện và hành sự của Diệp Di Nguyệt giống hệt Lan di nương, ngay cả khi khóc cũng như hoa lê dưới mưa, cảnh đẹp ý vui.

Diệp lão phu nhân vội quỳ xuống: "Hoàng Thượng, nương nương, là thần phụ dạy dỗ cháu gái không tốt, thỉnh Hoàng Thượng và nương nương trách phạt.

Diệp Di Châu đỡ eo đi tới, nói: "Hoàng Thượng, nương nương, Lục muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, mong Hoàng Thượng nương nương thứ tội."

Vừa rồi còn nói chuyện của Thất hoàng tử và Dương Mộ Thu, hiện tại lại nhảy ra sự tình tỷ muội Diệp gia, hơn nữa Ngũ cô nương Diệp gia này còn không phải nữ nhi thân sinh của Diệp Thế Hiên, tin tức này quá mức kinh bạo.

Phu phụ An Quốc công và Vĩnh Gia Hầu đều cả kinh nhưng vẫn duy trì im lặng.

"Di Tần, muội cẩn thận một chút." Phương Hoàng Hậu cau mày, lại nháy mắt cho Cung ma ma.

Cung ma ma vội tiến lên duỗi tay đỡ Diệp Di Châu đang muốn quỳ xuống.

"Lời này của Lục muội muội thật kỳ lạ, ta rõ ràng đã nói vô tình gặp Đổng tỷ tỷ rồi tìm tới đây." Dung Hoa vỗ tay Đổng Ngọc Lan, ý bảo nàng yên tâm, sau đó lại nhìn Diệp Di Nguyệt đang khóc lóc thê lương, "Hơn nữa trong cung quy củ rất nhiều, đèn đuốc lại sáng như ban ngày... Lục muội muội nói ta hại muội, ta hại muội cái gì? Hôm nay người tới dự tiệc đều xuất thân danh môn, không biết Lục muội muội đang ám chỉ ai bụng dạ khó lường?"

Dung Hoa đưa mắt nhìn Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu, lại trào phúng nhìn Diệp Di Nguyệt: "Lục muội muội quá coi trọng ta rồi, muội coi hoàng cung này là chợ bán thức ăn sao? Một nữ tử yếu đuối như ta có thể làm ra chuyện gì?"

Sắc mặt Diệp Di Nguyệt trắng bệch.

Diệp Di Châu xoa bụng, cúi đầu: "Bệ hạ, nương nương, đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp cảm thấy nóng trong người, nhất thời mong muốn gặp hai vị muội muội, không ngờ nô tài không biết quy củ lại đi mời Hoàng Thượng, đều là lỗi của thần thiếp, là thần thiếp quấy nhiễu bệ hạ và nương nương, thần thiếp đáng chết. Ngũ muội muội và Lục muội muội còn nhỏ tuổi, mong bệ hạ và nương nương thứ tội."

Tỏ vẻ tỷ tỷ khoan hồng độ lượng? Ôm hết chuyện vào người? Trong lòng Dung Hoa cười lạnh.

Dương Mộ Thu bên cạnh oán hận nhìn Dung Hoa: "Là ngươi, là tiện nhân tâm địa rắn rết này, là ngươi hại ta!" Dứt lời, nàng ta quỳ xuống, "Hoàng Thượng, nương nương, thỉnh làm chủ cho thần nữ."

Sự tình thất bại, bản thân bị dính vào, dù sao cũng phải kéo theo một người làm bạn mới đúng. Huống chi, tỷ muội Diệp gia này có chủ ý gì, người ở đây có ai nhìn không ra?

"Lời này của Dương Tam cô nương thật buồn cười, ta hại cô nương? Ta vì sao phải hại cô nương? Ta và cô nương không oán không thù, ta sẽ vô duyên vô cớ hại người sao? Ta không phải chó điên, thấy ai cũng cắn!" Dung Hoa nhìn đám người Dương Mặc Tuyết, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Dương Mộ Thu, "Tam cô nương, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp quỷ."

"Bởi vì..." Nói mình là chó điên cắn loạn? Dương Mộ Thu oán hận nhìn Dung Hoa, "Vì chuyện của Kiều Nguyệt, ngươi oán hận Quý Phi nương nương, hận Thất hoàng tử, cho nên muốn hủy hoại thanh danh của Thất hoàng tử!"

Kiều Nguyệt bị chỉ hôn cho Tuyên Bình Hầu, mà nàng ta và Dung Hoa có thể tính là tỷ muội, vì vậy chuyện này nghe qua có chút đạo lý.

Dung Hoa cười lạnh: "Tam cô nương chẳng lẽ không biết ta và Tuyên Bình Hầu phu nhân xưa nay không qua lại sao? Kinh thành này ai cũng biết, cho nên nàng ta thế nào, cần ra mặt hay không đã có huynh đệ tỷ muội của nàng ta, chuyện này liên quan gì tới ta chứ? Vẫn câu nói đó, chẳng lẽ Tam cô nương cũng có cùng suy nghĩ với Lục muội muội, trong cung này, ta muốn làm gì thì làm hay sao? Ta chẳng qua chỉ là dưỡng nữ của Diệp gia, một hài tử không rõ phụ mẫu thân sinh, cô nương và Lục muội muội quá coi trọng ta rồi!"

Nói xong, Dung Hoa cũng quỳ xuống: "Hoàng Thượng, nương nương, thỉnh chủ trì công đạo cho dân nữ."

Bọn họ kêu oan, còn nàng thì không thể?

Chính Đức Đế cau mày không nói gì.

Đủ chuyện cùng tới, nhưng nguyên do bên trong, phía Diệp gia này vừa nhìn liền biết, còn về Thất hoàng tử và Dương Mộ Thu thì sao? Nhắc tới nha đầu Diệp Dung Hoa, ông không thể nghĩ thêm một tầng quan hệ, có lẽ Chu Hành cũng không thoát được liên quan.

Một nữ tử yếu đuối như Diệp Dung Hoa chắc chắn không thể duỗi tay tới hậu cung, gây ra sóng gió. Nàng không được, nhưng Chu Hành thì có thể!

Chu Hành là ai? Từ lúc vừa biết nói chuyện, phụ hoàng đã bắt đầu dạy y cách trị nước, y lại lớn lên trong cung, đấu đá nơi này y hiểu rất rõ, cho dù mười mấy năm không ở kinh thành, nhưng mọi thứ có thay đổi bao nhiêu?

Y muốn mấy nhi tử của mình có xích mích, tranh tới mức ngươi sống ta chết, sau đó bản thân ngư ông đắc lợi?

Đáy mắt Chính Đức Đế hiện lên sát khí.

Năm đó nên trực tiếp độc chết y, vốn không nên hạ độc mạn tính để tới hiện tại y kéo theo hơi tàn tính kế các nhi tử!

Không, năm đó nên đem chuyện phụ hoàng băng hà đổ lên đầu Chu Hành, sau đó bắt y thiên đao vạn trảm!

Đổng Ngọc Lan quỳ xuống, nói: "Hoàng Thượng, nương nương, thần nữ cùng Tam cô nương ra ngoài tìm Dung Hoa muội muội, sau đó tách ra, tìm được một lát thì gặp Dung Hoa muội muội. Khi đó thần nữ lập tức phân phó nha đầu đuổi theo Tam cô nương, không ngờ không đuổi kịp, thậm chí tìm một lúc lâu cũng không thấy người."

"Đổng cô nương đừng vì bằng hữu mà ngậm máu phun người." Dương Mộ Thu oán hận nhìn Đổng Ngọc Lan.

"Hoàng Thượng, nương nương, từng câu từng chữ của thần nữ đều là thật." Đổng Ngọc Lan nghiêm túc nhìn Dương Mộ Thu, "Tam cô nương có lòng tốt cùng ta ra ngoài tìm Dung Hoa muội muội, ta đương nhiên thập phần cảm kích... Chỉ là không ngờ Tam cô nương vừa chịu kích thích, mọi chuyện liền quên ngay."

Dương Mộ Thu muốn mượn Dung Hoa muội muội để hại nàng, kết quả chuốc họa vào thân.

Hiện tại, nàng ta còn muốn hất nước bẩn lên người Dung Hoa muội muội sao?

Bản thân quan tâm tất loạn, cũng may có Dung Hoa muội muội kéo nàng lại, bằng không hôm nay hai người bị bắt sẽ là nàng với nam tử khác, cũng không biết người bọn họ chuẩn bị là ai?

Sắc mặt Chính Đức Đế trầm xuống, ánh mắt quét qua đám người Phương Hoàng Hậu, Tứ hoàng tử và Dương Mặc Tuyết.

Chẳng lẽ bọn họ muốn tính kế nha đầu Đổng gia?

Mọi chuyện không liên quan tới Chu Hành?

Đổng Ngọc Lan này cũng thật là... Diệp Dung Hoa là nha đầu không cha không mẹ, nàng còn che chở? Thật không biết nên gọi là gì!

"Đổng cô nương, cô nương có phải nhầm lẫn rồi không?" Dương Mộ Thu khẩn cầu nhìn Đổng Ngọc Lan, sau đó khóc lóc dập đầu, "Bệ hạ, nương nương, thần nữ bị oan."

"Người trong kinh thành đều biết quan hệ giữa ta và Dung Hoa muội muội rất tốt, nàng xảy ra chuyện, ta đương nhiên lo lắng, khi đó ta còn nghĩ ngươi có thể sẽ tìm được nàng trước, sao có thể nhầm lẫn?" Khoác trên người làn da của mỹ nhân, nhưng bên trong lại như rắn rết! Đổng Ngọc Lan trực tiếp gạt bỏ ánh mắt khẩn cầu của nàng ta.

"Được rồi, chuyện này không nói nữa, Ngũ cô nương hiện tại không sao thì tốt." Phương Hoàng Hậu liếc nhìn Dương Mộ Thu, sau đó lại nhìn Dung Hoa, chuyển đề tài, "Vì chuyện không phải nữ nhi của Diệp gia, cho nên ngươi mới dọn ra ngoài sao?"

Thiếu chút nàng đã trở thành thê tử của cháu trai, là thế tử phu nhân của Định Quốc Công phủ! Một nha đầu thân thế không rõ, thân phận như vậy sao đảm đương nổi? Nếu cháu trai thích, nạp nàng làm thiếp cũng là cho thể diện lớn lắm rồi!

Thấy Phương Hoàng Hậu như vậy, oán khí trong lòng Dương Mộ Thu càng tăng thêm nhưng chỉ đành nuốt xuống.

Phu phụ Dương Nhị lão gia đi tới đỡ nàng, lui qua một bên. Nữ nhi muốn xuất gia làm ni, Hoàng Thượng không đồng ý, vậy nữ nhi không cần xuất gia nữa, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ cỗ kiệu của Thất hoàng tử tới rước, làm Thất hoàng tử trắc phi.

Đương nhiên vẫn còn một con đường nữa, đó là chết.

Nhưng đây là trưởng nữ của bọn họ, hơn nữa là nữ nhi duy nhất, bọn họ sao có thể để bảo bối của mình đi tìm cái chết?

"Tiểu cô nương, cho dù không phải thân tỷ muội nhưng ngươi cũng không thể hãm hại nàng ta." Tề Quý Phi dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Di Nguyệt, trách cứ Dung Hoa.

Diệp Di Nguyệt nghe vậy khóc càng thương tâm.

Nữ nhân trong cung giỏi nhất việc ném đá xuống giếng, Dung Hoa ngước mắt, kinh ngạc nhìn Tề Quý Phi: "Quý Phi nương nương, dân nữ thật sự bị oan. Quý Phi nương nương là quý nhân trong cung, chẳng lẽ cho rằng trong hậu cung do Hoàng Hậu nương nương quản lý, dân nữ có thể làm ra chuyện gì sao?"

Diệp Di Nguyệt và Dương Mộ Thu tuổi còn nhỏ lại là cô nương ngoài cung, nói sai là vì kiến thức thiển bạc, nhưng Tề Quý Phi nói thế, mũi giáo không phải chỉ thẳng Phương Hoàng Hậu sao?

Phương Hoàng Hậu trừng mắt nhìn Tề Quý Phi.

Cư nhiên đẩy mọi thứ lên người bà và Phương Hoàng Hậu! Tề Quý Phi vội cúi người: "Nương nương, thần thiếp không có ý đó."

Thần sắc kinh ngạc trên mặt Diệp lão phu nhân đã mất đi, bà ta nhìn Dung Hoa, hỏi: "Làm sao ngươi biết? Sao ngươi biết mình không phải nữ nhi Diệp gia?"

Là tiện nhân Ngọc di nương mật báo cho nàng! Tiện nhân! Cho rằng nhi tử có tiền đồ nên muốn làm gì thì làm sao? Đúng là không sợ mất hết phúc khí của nhi tử!

Nhưng... Không lẽ là tiện nhân Nhan thị?

"Đúng vậy, Diệp Dung Hoa, làm sao ngươi biết? Hay là ngươi sớm đã biết chuyện này?" Đáy mắt Phương Hoàng Hậu hiện lên tia lạnh lẽo, "Mấy năm nay không hề có người nói qua nửa câu, tuy Diệp Thế Hiên đã mất nhiều năm, nhưng ông ấy cũng là mệnh quan triều đình, mạo danh đích nữ của mệnh quan triều đình..."

Nói tới đây, Phương Hoàng Hậu dừng lại.

Tề Quý Phi đứng bên vội tiếp lời: "Không chỉ giả danh người nhà quan viên, còn công khai tiến cung? Diệp Dung Hoa, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?"

Đây là... Nói nàng có lòng xấu? Diệp lão phu nhân hoảng sợ, lập tức bày ra vẻ mặt tức giận, mắng: "Đồ vong ân phụ nghĩa, kẻ giả danh lừa bịp nên đưa tới Thuận Thiên Phủ, dạo phố thị chúng, răn đe cảnh cáo!" 

Đây là muốn gán tội danh giả mạo cho nàng? Trong lòng cười lạnh, Dung Hoa ngước mắt nhìn Diệp lão phu nhân, biết bà ta sẽ tính chuyện này lên đầu Ngọc di nương, cho nên kính cẩn trả lời câu hỏi của Phương Hoàng Hậu: "Hồi nương nương, trước kia dân nữ không biết, dân nữ cũng là mấy ngày trước nhận được di vật của phụ thân để lại mà biết được..."

"Nói bậy!" Diệp lão phu nhân lạnh giọng, "Di vật của phụ thân ngươi ta còn không rõ sao?" Nhi tử để lại cái gì, bà làm sao không rõ?

"Trước mặt bệ hạ, ngươi dám nói bậy?" Diệp Di Châu khinh thường nhìn Dung Hoa, sau đó lại dùng ánh mắt cầu tình nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, tuy Ngũ muội muội... Nhưng Diệp gia tốt xấu gì cũng dưỡng muội ấy nhiều năm, thần thiếp và muội ấy lại thân như tỷ muội, thỉnh bệ hạ khai ân."

Nói tới đây, nàng ta khom người hành lễ, lại nói với Diệp lão phu nhân: "Tổ mẫu, người cứ gạt bỏ đi, coi như mấy năm nay Diệp gia nuôi ra một con chó!"

Tuy chỉ dẫn Hoàng Thượng tới đình hóng mát, nhưng đó cũng là tính kế, hiện tại chỉ mong Hoàng Thượng dời ánh mắt, không truy cứu việc này. 

Cũng may còn có Diệp Di Nguyệt vừa mắt ông ta!

Nếu Diệp Dung Hoa cũng được giữ lại thì càng tốt! Nàng một cô nương mồ côi với dung mạo như vậy, Hoàng Thượng nhìn mà không động tâm ư?

"Ngươi nghe ai sai khiến? Là ai bày ra chuyện này?" Chính Đức Đế nhìn Dung Hoa, lạnh giọng hỏi.

Chu Hành sao?

Cho nên năm trước bọn họ mới gặp mặt?

Làm bao nhiêu chuyện như vậy, Chu Hành muốn đưa nàng tới trước mặt mình?

Sau đó...

Chính Đức Đế càng nghĩ, hơi thở càng lạnh đi vài phần.

Diệp lão phu nhân sợ hãi, vội nói: "Hoàng Thượng thứ tội, thần phụ đáng chết, là thần phụ không sớm nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta."

Thật đáng tiếc, tuy không phải thân sinh của Diệp gia, nhưng với dung mạo này, tặng cho người khác làm thiếp cũng tốt!

Nhưng lời này của Hoàng Thượng... Nếu nàng thật sự nghe người khác sai khiến, vậy Diệp gia sẽ bị chôn theo cùng!

Nặng nề khấu đầu một cái, Diệp lão phu nhân quay đầu, bi ai nhìn Dung Hoa: "Mấy năm nay, ta nâng niu ngươi như bảo bối trong tay, không ngờ ngươi lại tâm địa độc ác, muốn lợi dụng Diệp gia để gây chuyện. Trời đất chứng giám, sao ngươi có thể ác độc như vậy? Hôm nay ở trước mặt Hoàng Thượng và nương nương, Diệp gia ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đây ngươi và Diệp gia không còn bất cứ quan hệ nào nữa." 

Bà ta lại khấu đầu thêm một cái: "Hoàng Thượng, nương nương minh giám, những chuyện kẻ lừa bịp này làm Diệp gia của thần phụ hoàn toàn không biết."

Diệp Di Châu cũng vội nói: "Hoàng Thượng, nương nương, Nhị thúc có lòng tốt thu nhận nàng ta, cho nàng ta thân phận, nhưng không ngờ nàng ta lại có lòng dạ khác, nghe người ngoài sai khiến. Hoàng Thượng, nương nương, Diệp gia không biết gì cả, hai ngày trước mới nhận ra nàng ta không phải nữ nhi Diệp gia, thỉnh Hoàng Thượng và nương nương khai ân."

Diệp Di Nguyệt cũng dập đầu: "Hoàng Thượng, nương nương."

Hoàng Thượng vừa mở miệng liền nói nàng tiến cung vì có mục đích riêng, sự tình không phải do bọn họ khống chế, trước mắt cứ rạch ròi thân phận rồi tính.

Dung Hoa cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nàng cho rằng sẽ khó khăn lắm mới chặt đứt quan hệ với Diệp gia, không ngờ lại dễ như vậy!

Lần này cũng phải đa tạ sự đa nghi của Chính Đức Đế.

Ông ta có lẽ đang nghĩ nàng là quân cờ trong tay Chu Hành.

"Các ngươi..." Hốc mắt Đổng Ngọc Lan đỏ lên, duỗi tay ôm lấy Dung Hoa, trừng mắt nhìn Diệp lão phu nhân, Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt, "Các ngươi, sự tình còn chưa có kết luận, các ngươi sao có thể nói Dung Hoa muội muội có ý đồ khác? Mười mấy năm qua, các ngươi chẳng lẽ không hiểu Dung Hoa muội muội là người thế nào sao? Đây cũng chưa tính là gì, các ngươi..."

Đổng Ngọc Lan nghẹn ngào tới nói không ra lời.

Cái này là thân nhân sao? Chỉ mới một câu của Hoàng Thượng, bọn họ liền vội phủi sạch quan hệ? Cho dù bọn họ nuôi một con chó, không lẽ chút tình cảm cũng không còn sao?

Nói cắt liền cắt? Nói không cần liền không cần?

"Lời Đổng cô nương rất có lý." Lục hoàng tử vẫn luôn im lặng đứng một bên đột nhiên nhảy ra, "Phụ hoàng, có lẽ là Diệp đại nhân có lòng tốt muốn thu nhận dưỡng nữ, chúng ta sao có thể nhận định nàng không có ý tốt, nghe người khác sai khiến? Hơn nữa, không phải Ngũ cô nương cũng nói mấy ngày trước nàng mới biết sự thật sao?"

Lục hoàng tử đưa mắt nhìn ba người Diệp lão phu nhân, Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt, cuối cùng dừng trên người Diệp Di Châu: "Theo ta thấy là Di Tần nương nương tâm địa bất chính, người biết Ngũ cô nương không phải thân muội muội, nên mới hại nàng, không ngờ biến khéo thành vụng, cuối cùng biến thành hại Lục cô nương! Ta nói không sai chứ, Di Tần nương nương?"

"Lục hoàng tử, ngài đây là nói chuyện vô căn cứ, bôi nhọ ta!" Diệp Di Châu lập tức phản bác.

"Vô căn cứ? Chẳng lẽ không phải? Ngũ cô nương không phải Diệp gia các ngươi, dung mạo lại xinh đẹp, cho nên các người muốn tính kế nàng, dùng nàng để tranh sủng! Người nghĩ phụ hoàng ta là hôn quân hả?" Lục hoàng tử hùng hổ dọa người.

Diệp lão phu nhân và Diệp Di Châu đều sợ tới đen mặt..

Tâm trạng Chính Đức Đế trầm xuống.

Dương Mặc Tuyết, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử cúi đầu.

Trong lòng Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi cười lạnh.

Phu thê An Quốc Công, Vĩnh Gia Hầu khom người, mắt nhìn dưới đất.

Diệp Di Nguyệt và Dương Mộ Thu cũng cúi đầu.

Khóe miệng Tằng Mính giật giật mấy cái, cuối cùng bình tĩnh đứng qua một bên.

Đổng Ngọc Lan kinh ngạc nhìn Lục hoàng tử, ngài ấy nói chuyện không biết lựa lời thế sao?

Dung Hoa cúi đầu.

Trong phòng nhất thời rơi vào an tĩnh.

Sắc mặt Lục hoàng tử vẫn tràn ngập chính khí.

Cho dù Ngũ cô nương xuất thân thế nào thì nàng vẫn là người tiểu hoàng thúc thích, là thê tử tương lai của tiểu hoàng thúc!

"Tiểu Lục!"

Một thanh âm từ bên ngoài truyền vào.

Mọi người đều đưa mắt nhìn.

Chu Hành chậm rãi bước tới, cả người như mang theo ánh sáng của sao trời, thiên điện lập tức sáng lên vào phần.

Chu Hành hành lễ với Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu, sau đó dời mắt nhìn Lục hoàng tử: "Không được nói bậy, làm hỏng khuê danh của Dung Hoa cô nương."

Lục hoàng tử sờ đầu, cười cười: "Tiểu hoàng thúc giáo huấn rất đúng, là con nhất thời mau miệng, có điều, một đám người bọn họ đều đang vu hại Dung Hoa cô nương." Lục hoàng tử vừa nghe liền hiểu ý, lập tức gọi nàng một tiếng Dung Hoa cô nương, cuối cùng còn không quên cáo trạng.

"Đa tạ Lục hoàng tử trượng nghĩa tương trợ." Dung Hoa ngẩng đầu mỉm cười với Lục hoàng tử, sau đó gật đầu cùng Chu Hành, lúc này mới nhìn Chính Đức Đế, "Hoàng Thượng, đồ tiên phụ để lại được cất trong tiền trang Hằng Thông, mấy ngày trước dân nữ mới đi lấy về, bên phía tiền trang có sổ sách ghi chép."

"Không thể nào!" Diệp lão phu nhân bật thốt lên, "Đồ Thế Hiên để lại cho ngươi sao chúng ta không biết? Ngươi đừng hòng nói bậy lừa gạt chúng ta!"

"Hoàng Thượng, nương nương, tổ mẫu, phụ thân để lại lễ vật cập kê cho dân nữ." Dung Hoa bình tĩnh trả lời, "Sau khi dân nữ rời khỏi Diệp phủ, vú nuôi bên cạnh mới nói phụ thân luôn yêu thương dân nữ, đây coi như là phần lễ vật cuối cùng để lại cho dân nữ. Thấy dân nữ dọn khỏi Diệp phủ, vú nuôi mới nguyện ý nói ra chuyện này."

Sắc mặt Diệp lão phu nhân tức giận tới đỏ bừng.

"Sau khi dân nữ biết chuyện này liền đi hỏi Tây Ninh Hầu phu nhân..." Dung Hoa nhìn Diệp lão phu nhân, "Lão phu nhân cũng từng mời Tây Ninh Hầu phu nhân tới phủ hỏi chuyện, trước đây dân nữ từng cứu Tứ công tử Kiều gia, Tây Ninh Hầu phu nhân muốn báo ân, lại thấy dân nữ bơ vơ một mình nên mới đem sự thật che giấu."

"Ơn dưỡng dục mười mấy năm, không có gì báo đáp." Dung Hoa cung kính khấu đầu ba cái, "Thân thế Dung Hoa hiện tại không rõ, không dám liên lụy Diệp phủ, chúc lão phu nhân phúc thọ an khang, cả nhà sung sướng."

Cứ như vậy mà cắt đứt!

Sắc mặt Diệp lão phu nhân trắng bệch, cố nén tức giận.

"Lưu công công." Chính Đức Đế nhìn chằm chằm Dung Hoa, qua nửa ngày mới lên tiếng.

"Vâng, Hoàng Thượng." Lưu công công hiểu ý, vội phân phó người đi tra.

Dung Hoa thản nhiên nói: "Dân nữ vốn không muốn dự tiệc, nhưng Hoàng Hậu nương nương đã hạ ý chỉ, dân nữ không dám không nghe theo."

Hoàng Thượng hoài nghi nàng là mật thám Chu Hành an bài, vậy cứ điều tra đi.

Chính Đức Đế nhìn Phương Hoàng Hậu.

"Húc Nhi nó..." Phương Hoàng Hậu kéo Phương Húc ra làm cái cớ, khó xử nhìn Chính Đức Đế, "Thần thiếp vì thế mới hạ chỉ."

Nói xong, bà ta liếc xéo Diệp Di Châu.

Sắc mặt Diệp Di Châu trắng bệch, đột nhiên ôm lấy bụng, duỗi tay nhéo Cung ma ma bên cạnh, thống khổ rên: "Hoàng Thượng, bụng của..."

"Nương nương." Diệp lão phu nhân hét lên.

"Hoàng Thượng, hài tử của ngài." Diệp Di Châu rưng rưng nhìn Chính Đức Đế, "Thần thiếp đau quá."

Nói tới đây, cả người nàng ta mềm nhũn tựa vào Cung ma ma.

Cung ma ma hoảng sợ đỡ lấy nàng.

Dù sao cũng hài tử của mình, Chính Đức Đế nói: "Mau đưa Di Tần về Tịch Nhan Cung, truyền thái y!"

Tuy trong lòng căm ghét nàng ta, nhưng Phương Hoàng Hậu thân là trung cung, không thể không công tư phân minh: "Tạm thời đừng cử động, để động thai khí thì không tốt..."

Thiên điện lập tức hỗn loạn.

Chính Đức Đế nhìn Chu Hành và Dung Hoa, phất tay: "Lui ra đi."

Ngoại trừ Diệp Di Nguyệt, Tề Quý Phi và Phương Hoàng Hậu, mọi người đều lui xuống.

Diệp lão phu nhân tuy sốt ruột nhưng chỉ có thể dặn dò Diệp Di Nguyệt vài câu, sau đó cũng lui ra ngoài.

"Dung Hoa muội muội..." Đổng Ngọc Lan lo lắng.

"Được rồi, tỷ về trước đi, đừng để phu nhân lo lắng, muội xuất cung trước." Dung Hoa cười nói.

Đổng Ngọc Lan nhìn Chu Hành trường thân ngọc lập đứng bên cạnh, gật đầu rời đi.

Đêm tháng bảy, ánh trăng sáng tỏ.

Chờ xe ngựa ra khỏi cửa cung, Dung Hoa mới mở miệng hỏi: "Có cần theo dõi chuyện của Thất hoàng tử và Dương Mộ Thu không?"

Ánh mắt Chu Hành trở nên nhu hòa, gật đầu nói: "Nàng còn nhớ tên những người trên danh sách không?"

Dung Hoa trầm mặc: "Ý chàng là..."