Diệp lão phu nhân một thân trang phục lộng lẫy, thỉnh an Hoàng Hậu nương nương xong liền qua Tịch Nhan Cung.
Diệp Di Châu không qua Phượng Tường Cung thỉnh an Hoàng Hậu, Diệp lão phu nhân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Hoàng Hậu thương cháu gái mình nên miễn nàng ta tới thỉnh an.
Tới Tịch Nhan Cung, vừa thấy gương mặt tái nhợt của Diệp Di Châu, Diệp lão phu nhân hoảng sợ hỏi: "Nương nương, người sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?" Khó trách mấy ngày nay không thấy nàng ta gửi tin, thì ra là vì sinh bệnh. Bà ta đau lòng quan tâm, "Thái y có tới bắt mạch chưa? Người nên gửi tin về nhà, tổ mẫu sẽ lập tức tiến cung thăm."
"Tổ mẫu, bổn cung không sao, chỉ là có chút nóng bức mà thôi." Diệp Di Châu vừa nói vừa nháy mắt cho Phương Diệp Phương Chi, hai người cùng cung nhân lập tức lui ra ngoài.
"Nương nương." Diệp lão phu nhân vẫn không yên tâm, "Sắc mặt nương nương thật sự không tốt."
"Tổ mẫu, bổn cung có thể tốt sao?" Diệp Di Châu tức giận kể lại ý tứ của Hoàng Thượng, lại nói, "Đều do tiểu tử Lục hoàng tử kia, cũng không biết hắn nói gì với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền hạ chỉ không cho bổn cung đón Ngũ muội muội vào cung."
Hi vọng trong lòng Diệp lão phu nhân lập tức bị dập tắt: "Sao lại như vậy?"
"Hừ, còn chưa hết, nhiều ngày rồi Hoàng Thượng một câu cũng không hỏi thăm, khi trước tuy không phải mỗi ngày đều tới nhưng sẽ phái người qua Tịch Nhan Cung." Còn bây giờ thì sao? Mấy ngày rồi không ai hỏi thăm, cung nữ mình phái qua cũng bị đuổi về.
Nhất định là tiểu tử thúi Chu Ngạn Hủ nói gì đó!
Bằng không Hoàng Thượng sao lại đột nhiên vắng vẻ nàng?
Diệp Dung Hoa đúng là có số tốt, đầu tiên là Kính Huệ công chúa, hiện tại lại là Lục hoàng tử, cả đám người đều che chở nàng!
Diệp lão phu nhân cũng tức giận: "Việc này... Có phải Lục hoàng tử coi trọng Ngũ muội muội của người? Nha đầu này đúng là có bộ dáng hồ mị."
Diệp Di Châu lắc đầu: "Có lẽ là vì Vương gia, trước đây Chu Ngạn Hủ vì Vương gia mà nháo không ít chuyện."
"Vậy phải làm sao đây?" Diệp lão phu nhân không cam lòng, dùng sắc mặt âm trầm mà nói, "Lục hoàng tử cũng thật quá đáng, Hoàng Thượng muốn nạp ai vào hậu cung, nương nương muốn đón ai tới đây trò chuyện còn cần ngài ấy gật đầu ư? Đây là chuyện của hậu cung Hoàng Thượng, ngài ấy quản làm gì?"
Ngẫm lại lễ vật mấy ngày trước đưa qua nhân đại hôn của hắn, nếu biết có chuyện như vậy, Diệp gia đã không tặng trọng lễ!
Đáng giận, lễ đã tặng không thể lấy lại!
"Đúng vậy, trong hoàng cung này hắn là kẻ không biết quy củ nhất, cái gì cũng dám nói, ngay cả Hoàng Thượng cũng dám tranh luận." Diệp Di Châu mắng, "Tai tinh."
Nàng thật sự muốn giáo huấn hắn, nhưng Lục hoàng tử ở ngoài cung, bản thân lại đang mang thai, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ mất nhiều hơn được.
Mà mẫu phi của hắn Lý Thục Phi dịu dàng hào phóng, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều cho bà vài phần thể diện.
Lý Thục Phi sống trong cung nhiều năm, cho nên nàng cũng không dám tùy tiện động thủ.
Cục tức này quả thật quá khó tiêu!
"Vậy phải tính sao đây?" Diệp lão phu nhân nhìn Diệp Di Châu, hỏi.
Hoàng Thượng đã hạ chỉ, chẳng lẽ bọn họ dám kháng chỉ sao?
"Không thể để chuyện kết thúc như vậy." Diệp Di Châu ngồi thẳng người, lạnh giọng.
Hoàng Thượng đã có ý vắng vẻ nàng, hiện tại nhất định phải đem nha đầu kia tiến cung giúp nàng giữ lấy quân tâm!
Diệp lão phu nhân gật đầu: "Ừ, phải nghĩ cách."
Hai người cùng trầm mặc.
Qua nửa ngày, ánh mắt Diệp lão phu nhân đột nhiên sáng lên: "Không đón nha đầu kia vào cung, nhưng nàng ta vẫn có thể tự tiến cung, không phải sao?"
"Vẫn là tổ mẫu lợi hại!"
Chỉ cần Diệp Dung Hoa vào cung, bọn họ còn sợ không có cơ hội sao?
Cơ hội đều do người tạo mà thành, trở thành người của Hoàng Thượng, Chu Ngạn Hủ kia còn có thể nói gì?
Hơn nữa, đi theo quỷ đoản mệnh Chiêu Vương có gì tốt hơn đi theo Hoàng Thượng?
Ý tưởng là có, chỉ là... Diệp lão phu nhân thở dài: "Nhưng tâm tư nha đầu kia quá lợi hại."
Một lần hai lần thì có thể, nhưng quá nhiều, nha đầu kia chắc chắn sẽ phát giác, hơn nữa lần trước nàng còn dám phất tay áo bỏ đi, chuyện này khó mà thành công.
Mà việc này cũng cần phải xem ý tứ của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng là ai? Ngài ấy là người để bọn họ ngồi đây đoán tâm tư sao?
Diệp Di Châu nghĩ nghĩ, sau đó cười nói: "Sắp tới là nữ nhi tiết, Thanh Hà công chúa lại sắp tới tuổi thành hôn, cho nên Hoàng Hậu nương nương và Quý Phi nương nương định cử hành cung yến vào ngày đó.
Hai mắt Diệp lão phu nhân sáng ngời, lập tức ngồi thẳng mình.
Diệp Di Châu tiếp tục: "Tuổi của Thanh Hà công chúa xấp xỉ Ngũ muội muội, công chúa lại thích náo nhiệt, tới lúc đó chắc chắn sẽ mời nhiều người, bổn cung sẽ đề cập với công chúa."
Chuyện Thanh Hà công chúa ái mộ Đổng Trầm Chu không còn là bí mật ở hậu cung. Mà Diệp Dung Hoa lại đang ở cách vách Đổng gia.
"Như vậy thì tốt, đây là ân điển của công chúa." Diệp lão phu nhân mỉm cười.
Sắc mặt tái nhợt của Diệp Di Châu cũng khá lên, nàng ta cúi đầu uống ngụm trà, lại hỏi: "Tổ mẫu, Lục muội muội sao rồi?"
"Đã khỏe hơn một chút, có điều gương mặt vẫn hơi đen, không còn trắng nõn như trước."
"Vậy cung yến sắp tới có tham gia không?" Diệp Di Châu hỏi.
"Có thể, mang khăn che mặt là ra ngoài được. Lần trước đại hôn của Lục hoàng tử, nó còn theo ta đi uống rượu mừng."
"Cũng lâu rồi bổn cung không gặp muội ấy, yến tiệc sắp tới dẫn muội ấy đi cùng được không?" Diệp Di Châu cười hỏi.
"Được." Diệp lão phu nhân gật đầu, lại nhíu mày nhìn Diệp Di Châu, "Tới lúc đó còn trông cậy nương nương làm chủ cho nó."
"Lục muội muội sao vậy?"
Diệp lão phu nhân thở dài: "Ta và phụ thân người tính tìm cho nó một nhà môn đăng hộ đối hoặc thứ tử của dòng dõi cao một chút, nhưng hiện tại vẫn chưa có người vừa ý."
Bên ngoài có lời đồn về quan hệ giữa Nguyệt nha đầu và Lâm Luật, dòng dõi quý tộc hay gia đình thấp hơn đều không có ý cưới nàng vào cửa.
Diệp lão phu nhân tha thiết nhìn Diệp Di Châu: "Tới lúc đó còn phải dựa vào ân điển của nương nương."
Diệp Di Châu vuốt ve tóc mai: "Nếu đã vậy... Bổn cung sẽ chú ý, có điều Lục muội muội tuổi còn nhỏ, không vội."
"Nào không vội? Sang năm nha đầu đó sẽ cập kê, hôn sự chắc chắn phải định sẵn." Có Diệp Di Châu hỗ trợ, Diệp lão phu nhân cũng yên tâm.
"Tổ mẫu nói đúng." Diệp Di Châu gật đầu.
Diệp lão phu nhân cười cười: "Nương nương còn đang mang thai, vất vả cho người."
Diệp Di Châu vuốt ve miệng ly trà: "Chẳng qua là chú ý một chút, nào có vất vả? Còn không biết có tìm được người thích hợp hay không?"
Bản thân nàng ta được tính là sống thoải mái trong hậu cung, có Hoàng Thượng sủng ái vẫn chưa đủ, phải có Hoàng Hậu bảo vệ.
Lục muội muội chỉ là thứ nữ, nếu lọt vào mắt Phương Hoàng Hậu thì không còn gì tốt hơn.
"Ở đây bổn cung có chút bùn thuốc đắp mặt do thái y của Thái Y Viện làm, tổ mẫu mang về cho Lục muội muội, kêu muội ấy nhớ dùng thường xuyên." Diệp Di Châu kêu Phương Chi vào, lệnh nàng ta đi lấy đồ.
"Vậy ta thay Nguyệt nha đầu cảm tạ hậu ái của nương nương." Diệp lão phu nhân cười nói.
"Đây đều là đồ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương ban thưởng, hiện tại thân thể bổn cung không tiện dụng, cho được thì cho thôi."
Phương Chi mang đồ ra, Diệp lão phu nhân vui vẻ nhận lấy, nói chuyện thêm mấy câu liền đứng dậy cáo từ.
"Mấy ngày nay có phải Thanh Hà công chúa hay đi Cẩm Lý không?" Diệp lão phu nhân đi rồi, Diệp Di Châu mới lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại trời nóng, sau hoàng hôn công chúa thường tới đó." Phương Chi trả lời.
Diệp Di Châu "Ừ" một tiếng, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Buổi chiều, nàng ta thay xiêm y đơn giản ra khỏi Tịch Nhan Cung.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một mảng trời tây, gió nhẹ man mát, tới cạnh ao bên Cẩm Lý, quả nhiên thấy Thanh Hà công chúa cùng cung nhân đang cho cá ăn.
"Tham kiến Di Tần nương nương."
"Tham kiến công chúa."
Cung nữ nội thị hai bên hành lễ.
"Bát công chúa đang cho cá ăn sao?" Diệp Di Châu đỡ eo đi tới.
Thanh Hà công chúa một thân cung trang màu hồng, gương mặt giống hệt Tề Quý Phi, có điều không có phong thái vũ mị của bà ấy, ngược lại mang bộ dáng hồn nhiên ngây thơ. Nàng xoay người nhìn Diệp Di Châu, nói: "Nương nương thật có nhã hứng."
"Mặt trời vừa xuống thời tiết liền mát mẻ, bổn cung muốn ra ngoài đi dạo một lát, không ngờ lại gặp công chúa ở đây." Diệp Di Châu cười nói.
Thanh Hà công chúa nhìn nàng ta, sau đó ném đồ ăn dẫn cá tới một chỗ, nói: "Di Tần nương nương có muốn thử không?"
Trong cung ai mà không biết nàng ta đang mang thai, tâm trạng sẽ tốt tới mức tới đây cho cá ăn sao?
Thấy Thanh Hà công chúa khách khí, Diệp Di Châu liền gật đầu: "Được."
Thanh Hà công chúa khinh thường liếc nhìn nàng ta, phân phó cung nữ mang thức ăn cho cá đưa cho Diệp Di Châu.
Diệp Di Châu mỉm cười rải thức ăn xuống nước, cảm thấy không có hứng thú, nàng ta dựa vào lan can nhìn ánh trời chiều: "Trước kia ở nhà, bổn cung thường cùng tỷ muội cho cá ăn, đi dạo, còn cùng nhau đùa giỡn.
Thanh Hà công chúa tương đối mẫn cảm, liền hỏi: "Ngũ cô nương cũng thích?"
"Thích." Diệp Di Châu xoay người, vẻ mặt mang sự hồi tưởng, "Có điều hiện tại trưởng thành rồi, muốn gặp mặt cũng khó."
"Kêu nàng ấy tiến cung là được."
Diệp Di Châu thở dài: "Bổn cung cũng muốn như vậy, thật sự rất muốn gặp hai vị muội muội, đặc biệt là sau khi có thai, bổn cung càng nhớ những ngày tháng trước kia... Lục muội muội dịu ngoan, Ngũ muội muội lại đặc biệt cương liệt... Chắc công chúa cũng nghe chút lời đồn ngoài cung, có điều đó chỉ là lời bắt bóng bắt gió, Ngũ muội muội nghe tin liền tức giận lui thân, còn dọn ra ngoài, hiện tại vẫn chưa nguôi giận. Thất Tịch này bổn cung muốn gặp họ, có điều với tình hình này, Ngũ muội muội chắc chắn sẽ không vào cung... Một mình muội ấy sống bên ngoài, cũng may có Đổng cô nương ở gần, hai nhà qua lại có thể chiếu cố lẫn nhau..."
Thanh Hà công chúa nhíu mày, làm bộ vô tâm nói: "Nghe đồn quan hệ giữa cô nương Đổng gia và Ngũ cô nương không tồi."
Diệp Di Châu cười nói: "Đúng vậy, quan hệ rất tốt, nghe tổ mẫu nói hai người thân nhau như tỷ muội, Đổng phu nhân cũng vô cùng hòa ái, thương Ngũ muội muội như khuê nữ của mình, bổn cung nghe xong cũng bớt lo lắng."
Thương như khuê nữ? Mấy chữ này như con dao đâm thẳng vào trái tim Thanh Hà công chúa. Ánh mắt hiện lên lệ khí, nàng nhìn chằm chằm Diệp Di Châu, cười nói: "Di Tần nương nương muốn gặp Ngũ cô nương thì có gì khó?"
Diệp Di Châu khẽ cười: "Tạ công chúa tương trợ."
"Chuyện nhỏ không tốn sức." Thành Hà công chúa xua tay.
Diệp Di Châu mỉm cười nói thêm vài câu, thấy sắc trời đã muộn mới cáo từ.
"Hừ!" Thanh Hà công chúa khinh thường nhìn theo bóng lưng của nàng ta, sau đó cũng cùng cung nữ và nội thị rời đi. Đi được một đoạn, nghĩ nghĩ, nàng cuối cùng cũng quyết định qua chỗ Tề Hiền Phi.
"Mẫu phi, cung yến sắp tới mời Ngũ cô nương Diệp gia tham dự đi." Thanh Hà công chúa ôm lấy Tề Hiền Phi, làm nũng, "Tốt nhất là nhờ mẫu hậu hạ thiệp."
Nha đầu chết tiệt kia có hoàng cô và tiểu hoàng thúc chống lưng, chính mình đưa thiệp qua nói không chừng sẽ bị nàng phớt lời.
"Nha đầu, lại bày ra trò gì nữa hả?" Tề Quý Phi duỗi tay điểm nhẹ lên mũi của nàng, sủng nịnh cười hỏi.
"Thì là muốn gặp nàng." Thanh Hà công chúa bĩu môi, "Hoàng cô mẫu, tiểu hoàng thúc, Lục hoàng huynh... Bọn họ ai cũng ra mặt vì nàng ấy."
"Con á... Được, ngày mai mẫu phi sẽ nhắc chuyện này với Hoàng Hậu nương nương." Tề Quý Phi nói.
"Tạ mẫu phi." Thanh Hà công chúa mỉm cười ngã vào lòng bà.
"Được rồi, con thu lại tâm tư đi." Tề Quý Phi từ ái giúp nàng sửa lại tóc mai, trong lòng thầm thở dài.
Tâm tư của nữ nhi bà đương nhiên rõ ràng, Đổng gia có thể nói là tương xứng, hơn nữa Đổng đại nhân còn nắm binh lực của kinh đô và các vùng lân cận trong tay, nếu có thể vì nhi tử tranh thủ, đó chính là hổ mọc thêm cánh.
Có điều chuyện này đã nhắc vài lần, Hoàng Thượng chỉ nghe, không hề có ý tứ hôn. Hoàng Thượng yêu thương nữ nhi, nhưng cho dù thế nào cũng không vượt qua giang sơn xã tắc.
Hôm sau lúc thỉnh an, Tề Quý Phi đề cập tới chuyện cung yến, Phương Hoàng Hậu liền mỉm cười gật đầu, nói lát nữa sẽ phái người đi truyền ý chỉ.
Chút tâm tư này của Tề Quý Phi, trong lòng Phương Hoàng Hậu rõ ràng, nhưng bà biết Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không gả Thanh Hà công chúa cho Đổng gia, cho nên hiện tại vẫn mắt nhắm mắt mở nhìn bọn họ nhảy nhót.
Hơn nữa, mẫu nữ Tề Quý Phi muốn đối phó Diệp Dung Hoa, bà cầu còn không được!
Đổng gia quả thật rất đáng để mượn sức.
Một nhi một nữ, tất cả đều là con vợ cả.
Hai vị trí trắc phi của nhi tử còn bỏ trống, cô nương Đổng gia... Phương Hoàng Hậu mỉm cười nâng ly sức hoa mẫu đơn uống ngụm trà.
.............................
"Chủ tử, thị vệ trong nhà của Ngũ cô nương công phu đều không tồi, hai nha đầu bên cạnh nàng cũng là cao thủ." Thường Xuyên thấp giọng bẩm báo.
"Thật không ngờ Chu Hành lại bảo hộ nàng tốt đến thế." Bạch Lẫm khẽ cười.
Khi đó không biết, hôm nay còn chưa rõ sao? Người hôm đó cứu nàng chính là Chiêu Vương Chu Hành.
Thường Xuyên lại nói: "Bên cạnh là phủ đệ của Đổng tướng quân, ban đêm động thủ sợ là kinh động tới người Đổng gia."
Bạch Lẫm rơi vào trầm tư.
Lần trước thất thủ, khi đó còn sai người đánh giá hai nha đầu bên người nàng, hiện tại hắn tự mình tới, vậy chỉ có thể thành công không thể thất bại.
"Còn nữa, xung quanh nhà của Ngũ cô nương có người theo dõi." Thường Xuyên bẩm báo.
"Vậy sao? Là ai? Có điều tra không?" Bạch Lẫm rùng mình, hỏi.
"Đối phương rất cẩn thận, thuộc hạ không dám hành động bừa bãi, cho nên còn chưa điều tra." Thường Xuyên trả lời.
Thường Xuyên làm việc trước nay luôn có chừng mực, vì thế Bạch Lẫm cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Bọn họ chỉ theo dõi, không có hành động nào khác sao?"
"Đúng vậy, không có hành động nào khác."
"Kỳ lạ, trong kinh thành còn ai lại như hổ rình mồi với nàng chứ?" Bạch Lẫm nghi hoặc.
Thường Xuyên trầm mặc không đáp.
"Căn nhà này được bảo vệ tới mức một giọt nước cũng không chảy ra được, nhưng dù sao nàng ấy cũng phải ra ngoài." Bạch Lẫm cười nói.
Chỉ cần ra ngoài, thiếu gì cơ hội.
"Thất tịch trong cung có yến tiệc, Ngũ cô nương có thể sẽ tham gia, chi bằng..." Thường Xuyên nhìn Bạch Lẫm, "Nhờ Thất hoàng tử hỗ trợ."
Bạch Lẫm nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không được, chúng ta chỉ vừa hợp tác với Thất hoàng tử, bắt một người trong cung đối với Thất hoàng tử khá dễ dàng, nhưng ngươi đừng quên còn có Chiêu Vương, hơn nữa..." Bạch Lẫm duỗi tay sờ vết sẹo trên cổ, "Nàng ấy không dịu ngoan như khuê tú bình thường."
Có vết xe đổ trước mặt, hắn tất nhiên càng phải cẩn thận.
Bằng không người không có được, ngược lại bản thân sẽ chịu thiệt hại.
Hơn nữa hắn vừa đạt được hiệp nghị với Thất hoàng tử, chỉ sợ Thất hoàng tử sẽ không chịu ra mặt đối đầu với Chiêu Vương để giúp đỡ mình.
Cho nên mượn tay Thất hoàng tử không phải thượng sách!
Còn Chiêu Vương kia?
Chẳng qua là kẻ sắp chết mà thôi.
"Vậy chủ tử muốn..." Thường Xuyên nghi hoặc nhìn Bạch Lẫm.
Hắn thật sự không rõ, chủ tử sao có thể nhớ mãi không quên một nữ tử như vậy? Lần trước, chủ tử thiếu chút còn chết trong tay nàng.
Một năm rồi vẫn chấp nhất như thế.
Đúng là hồng nhan họa thủy!
Thường Xuyên thử khuyên: "Ngũ cô nương đã có Chiêu Vương che chở, chủ tử, thiên hạ này nơi nào không có cỏ lạ?"
Huống chi trong nhà đã có phu nhân ôn nhu nhàn thục, còn cả tiểu công tử và tiểu thư thông minh lanh lợi.
Tội gì phải vì một nữ tử mà dốc hết sức lực?
Huống chi sau lưng nàng còn có Chiêu Vương!
Bạch Lẫm trừng mắt một cái, Thượng Xuyên vội thấp đầu.
Hắn nhẹ giọng: "Tạm thời chúng ta không trở về, chờ tới thời cơ chín mùi rồi động thủ."
"Vâng." Thường Xuyên gật đầu, lại đề nghị, "Chúng ta có thể lợi dụng Lâm gia."
"Ừ." Bạch Lẫm trầm tư một lát, mới hỏi, "Chuyện bên Lâm gia, Quốc Công gia đã xử lý ổn thỏa chưa? Có tra ra được ai giở trò sau lưng không?"
"Các cửa hàng đều đã qua tay." Thường Xuyên trả lời, "Có điều người tiếp nhận vô cùng sạch sẽ, không tra ra sơ hở gì."
Xem ra người đứng sau là cao thủ, sạch sẽ nhanh gọn! Bạch Lẫm cũng không quá quan tâm, hiện tại đã leo tới được Thất hoàng tử, vì thế chỉ phân phó: "Kêu người giúp đỡ bên đó một chút." Dù sao cũng hợp tác nhiều năm, trước mắt không thể lập tức cắt đứt rành mạch.
......................
Nhận được ý chỉ của Phương Hoàng Hậu, Dung Hoa không thể lý giải: "Sao? Hoàng Hậu hạ chỉ kêu ta vào cung dự tiệc? Chẳng lẽ vẫn muốn tác hợp ta với Phương Húc?"
Không tới mức đó chứ?
Túy Đồng nghĩ nghĩ, cười giải thích: "Cung yến lần này là để Thanh Hà công chúa chọn phò mã, công tử và quý nữ trong kinh thành vừa độ tuổi chưa thành thân đều sẽ tham gia."
Vì Đổng Trầm Chu sao? Dung Hoa bật cười: "Thì ra là thế."
"Có thể là Hoàng Hậu nương nương sẽ tứ hôn cho tiểu thư người." Túy Đồng ái muội nhìn Dung Hoa.
Dung Hoa đương nhiên hiểu đối tượng Túy Đồng đang nhắc đến là ai, lập tức trừng mắt: "Nhiều chuyện."
Túy Đồng lưu loát tiếp lời: "Tiểu thư, chuyện này không thể nói bậy."
Dung Hoa chống cằm, nói: "Điều ta nghi hoặc là cô nương và công tử chưa thành thân lần này đều vào cung dự tiệc, nhưng vì sao Hoàng Hậu nương nương lại làm điều thừa thải, cố ý hạ chỉ kêu ta đi?"
Nếu Phương Hoàng Hậu không hạ chỉ, bản thân nàng thật sự không có ý định đi.
Phương Hoàng Hậu làm sao nắm được tâm tư của nàng?
Trong lòng bà ta nói không chừng hận nàng tới chết, sao có thể quan tâm chính mình có tham gia cung yến hay không?
Dung Hoa buông tay, dựa ra sau suy nghĩ, khẽ cười: "Hôm qua tổ mẫu vào cung thỉnh an."
Lần trước Diệp lão phu nhân và Diệp Di Châu một lòng tính kế muốn đưa nàng tiến cung cho Hoàng Thượng, cuối cùng lại bị Lục hoàng tử nháo nhào một phen. Xem ra hai người vẫn chưa từ bỏ ý định, một mực muốn nàng tiến cung.
"Tiểu thư không cần lo lắng, còn có Vương gia."
Nàng không lo lắng, cho dù không có Chu Hành, nàng cũng không sợ! Dung Hoa nhếch miệng cười: "Hoàng Hậu nương nương đã có thịnh tình mời, ta đương nhiên phải đi." Dù sao cũng nên giải quyết một lần.
"Tiểu thư nhà ngươi đâu?" Nghe thanh âm bên ngoài truyền tới, Dung Hoa liền đứng dậy.
Vừa ra khỏi cửa thư phòng, nàng liền thấy Đổng Ngọc Lan dẫn nha đầu chạy tới, liền cười gọi: "Đổng tỷ tỷ."
"Nè, đây là đồ Lưu Quang phái người đưa tới." Đổng Ngọc Lan mỉm cười, duỗi tay chỉ hai cái rổ nha đầu đang cầm.
Một rổ đựng đào và nho. Rổ còn lại là đài sen.
Xung quanh ẩn ẩn mùi hương thanh ngọt.
"Lưu Quang tỷ tỷ có lòng rồi." Dung Hoa cao hứng nói, sau đó dẫn Đổng Ngọc Lan vào phòng.
"Đúng vậy, muội ấy nói tự mình hái đấy." Vào phòng, Đổng Ngọc Lan kéo Dung Hoa ngồi sát cửa sổ, chính mình ngồi gần nàng, sau đó lấy ra bức thư cất trong ống tay áo, cười tủm tỉm, "Lưu Quang còn viết thư cho chúng ta, ta chưa xem, đang muốn cùng muội đọc đây."
Dung Hoa mỉm cười phân phó Túy Đồng mang trái cây và đài sen xuống, sau đó ghé vào người Đổng Ngọc Lan cùng đọc thư Từ Lưu Quang gửi.
...................
Đảo mắt liền tới tiết nữ nhi, cung yến tổ chức vào buổi tối, Dung Hoa cùng Đổng phu nhân, Đổng Ngọc Lan chờ mặt trời ngả về Tây mới bắt đầu lên đường.