Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 2 - Chương 10: Qua loa có lệ




Kiều lão phu nhân và Nhan thị phải khuyên bảo một phen, Kiều Nguyệt mới nghe lời nhắm mắt ngủ.

Dặn dò nha đầu bà tử cố gắng hầu hạ nàng, Kiều lão phu nhân mới nhẹ giọng nói với Nhan thị: "Ngươi đi cùng ta."

Biết bà có chuyện muốn nói, Nhan thị kính cẩn đáp: "Vâng, mẫu thân." Nói xong liền duỗi tay đỡ bà ta đi về phía trước.

Sân viện của Kiều Nguyệt cách chỗ ở của Kiều lão phu nhân không xa, chỉ khoảng mười lăm phút liền đến.

Chờ nha đầu dâng trà xong, Kiều lão phu nhân nói: "Các ngươi lui xuống hết đi."

Nha đầu bà tử lập tức lui ra ngoài.

"Tính tình Nguyệt Nhi cố chấp từ nhỏ, lần này ngươi dụng tâm một chút." Kiều lão phu nhân bưng ly trà uống, nói.

Nhan thị đưa cho bà ta khăn tay, trả lời: "Con dâu nhất định sẽ dụng tâm, chắc chắn sẽ không để mẫu thân và Nguyệt Nhi thất vọng."

Kiều lão phu nhân nhận lấy, xoa xoa khóe miệng: "Mấy năm nay ngươi cũng chưa quay về thăm đứa nhỏ kia, nếu nàng thích, sau này cứ đón tới đây chơi. Trong phủ có Nguyệt Nhi và Nhân Nhi, nếu nàng ấy tới có thể làm bạn với hai nha đầu kia, nàng dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của ngươi, gọi ngươi một tiếng mẫu thân nên cũng tính là tỷ muội với Nguyệt Nhi, Nhân Nhi."

Mấy năm nay Nhan thị săn sóc Kiều Nguyệt, Kiều lão phu nhân có nhìn thấy, nhưng thân làm mẫu thân, bà thật sự không hiểu, nào có người làm mẹ vứt bỏ thân sinh cốt nhục của mình, nhiều năm không ngó ngàng chứ? Nào có thể nhẫn tâm như vậy? Tuy Nhan thị coi Kiều Nguyệt như tâm can bảo bối, Kiều lão phu nhân vẫn không ngừng đề phòng, đặc biệt là tôn tử Kiều Vũ Đình, Kiều lão phu nhân càng ra sức bảo hộ.

Nhan thị khẽ cười: "Tạ mẫu thân hậu ái nha đầu kia, con dâu sẽ đi nói chuyện với nó."

"Thân thể Nguyệt Nhi không tốt, mấy năm nay tâm trí của người đều dồn trên người nói, ủy khuất ngươi rồi." Kiều lão phu nhân nói.

"Nguyệt Nhi gọi con dâu một tiếng mẫu thân, vậy nó chính là nữ nhi thân sinh của con." Nhan thị ôn nhu trả lời.

Đối với nữ nhi thân sinh còn có thể nhẫn tâm như vậy, đối với Nguyệt Nhi chẳng qua là làm ra vẻ mà thôi!

Kiều lão phu nhân liếc Nhan thị một cái: "Chuyện của Nguyệt Nhi, con cứ từ từ nói với Ngũ cô nương, chỉ là nhiều năm nay ngươi không thân thiết với nàng ấy..." Chuyện này nói ra thật không dễ nghe, Kiều lão phu nhân dừng lại một lát, mới nói, "Sự tình liên quan tới khuê danh của Nguyệt Nhi, con dụng tâm nói chuyện với Ngũ cô nương một chút, lần này thành hay không đều do nàng ấy cả."

Nháo nhào như vậy, còn bị Chiêu vương gia từ chối hai lần, nha đầu Kiều Nguyệt kia còn thanh danh gì để nói chứ? Trong lòng Nhan thị cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan hiền gật đầu: "Con dâu sẽ tận lực, mẫu thân cứ yên tâm."

"Cũng do ta nuông chiều nó từ nhỏ..." Kiều lão phu nhân thở dài một tiếng, thần sắc trên mặt cũng nhu hòa lại, "Ngươi làm việc trước nay đều ổn thỏa, được rồi, ngươi lui xuống đi."

Dù sao Nhan thị cũng là con dâu của Kiều gia, tuy không có nữ nhi nhưng bà ta cũng là thân mẫu của Kiều Vũ Thần, cho dù thế nào cũng không tùy ý làm hỏng thanh danh của Kiều gia.

"Vậy con dâu xin cáo lui trước." Nhan thị đứng lên, gọi người tiến vào hầu hạ Kiều lão phu nhân mới cùng nha đầu bà tử của mình về chính viện.

Vừa về, tâm phúc Tần ma ma liền hỏi: "Phu nhân, vậy chúng ta phái người đưa thiệp cho Ngũ cô nương sao?"

Nhan thị uống ngụm trà, hừ một tiếng: "Đưa thiệp cái gì!"

Tần ma ma sửng sốt, hỏi: "Ý của phu nhân là không gặp Ngũ cô nương..."

"Gặp, sao lại không gặp?" Kiều lão phu nhân còn nhìn chằm chằm mình kia kìa! Hơn nữa bản thân đang đóng vai mẹ kế yêu thương đích nữ của nguyên phối, lúc này sao có thể không đi gặp nha đầu kia? Đương nhiên phải đi! Nhan thị cười trào phúng: "Lát nữa ngươi đi đặt chỗ ở Nhất Phẩm Cư đi, nơi đó thanh tịnh. Thiệp thì không cần đưa, ngày mai trực tiếp kêu người đón nó là được."

"Vâng, lát nữa lão nô sẽ sai người an bài bên Nhất Phẩm Cư." Tần ma ma gật đầu, lại lo lắng hỏi, "Có điều... Phu nhân, nhiều năm như vậy... Ngày mai nếu Ngũ cô nương không đi thì sao?" Dù sao cũng bỏ rơi nhiều năm, nói không chừng trong lòng Ngũ cô nương có oán hận, không gặp phu nhân.

"Nó không gặp, ta đây mới bớt lo. Chẳng lẽ kêu ta đi cầu xin nó sao?" Nhan thị nói chuyện không thèm để ý, "Thanh danh gì chứ? Một tiểu thư khuê các lại đi làm chuyện hoang đường như vậy, nàng ta còn thanh danh nữa sao? May là nó mở lời với lão phu nhân, nếu không, như những nhà khác đã đuổi đi cho vào am làm ni cô rồi."

"Nhị tiểu thư từ nhỏ đã không khỏe, trên dưới trong phủ đều sủng nàng ấy." Tần ma ma nói.

Nhan thị cười lạnh: "Cũng đúng, lão phu nhân đứng trước yêu cầu của Kiều Nguyệt xưa nay đều đồng ý, hiện tại nàng ta vừa khóc vừa nháo, có lão phu nhân yêu thương, lại thêm thân thể không tốt, ta đây dù thế nào cũng phải tận lực tính toán cho nàng ta." Bằng không, thanh danh từ mẫu gây dựng nhiều năm như vậy sẽ bị hủy hoại.

Buổi tối, Nhan thị đề cập chuyện này với Tây Ninh Hầu.

Tây Ninh Hầu nhíu mày: "Sao có thể để nó hồ nháo như vậy? Vì Chiêu vương gia mà nó bị nhiều người nghị luận sau lưng, hiện tại còn mặt mũi kêu kẻ khác nói giúp sao?" Bị cự tuyệt hai lần còn không từ bỏ ý định, nó không nghĩ Chiêu Vương là ai hả? Là người nó muốn gả thì gả sao? Nó sao có thể tính kế lên người người khác chứ?

"Nguyệt Nhi cũng tới tuổi thành thân rồi, thân thể lại không tốt, cứ thuận theo nó đi." Nhan thị ôn nhu nói, "Nó không chịu nổi kích động, nếu chúng ta không đồng ý, lỡ nó tức giận mà xảy ra chuyện thì sao đây?"

Đôi nhi nữ nguyên phối để lại, Tây Ninh Hầu thật sự không yêu thích, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, mà thân thể Kiều Nguyệt lại suy yếu, nghe Nhan thị nói vậy, sắc mặt tức giận của Tây Ninh Hầu cũng tan không ít: "Vậy Ngũ cô nương?"

Nhan thị cười đáp: "Hầu gia không cần lo lắng, thiếp sẽ từ từ nói chuyện với nó, nó được Diệp Thế Hiên dạy dỗ, chắc chắn hiểu được cái gì là đúng mực."

Nói tới Diệp Thế Hiên, trong lòng hai người đều tự hiểu, lập tức đổi đề tài.

............................

Hôm sau, Nhan thị xuất phủ, đồng thời phái xe ngựa đi đón Dung Hoa.

"Mẫu thân?" Nghe Thạch ma ma bẩm báo, Dung Hoa thật sự kinh ngạc, "Bà ấy phái người tới đón ta?"

"Vâng, phu nhân đang ở Nhất Phẩm Cư đợi người." Đối với việc bỏ rơi tiểu thư nhiều năm, Thạch ma ma không hề có hảo cảm với Nhan thị, có điều bà ta dù sao vẫn là mẫu thân của tiểu thư, cho nên Thạch ma ma không nghị luận gì.

Dung Hoa suy xét một lát, thay xiêm y rồi cùng Túy Đồng và Lưu Tô tới nơi đã hẹn.

Tới Nhất Phẩm Cư, có tiểu nhị dẫn đường cho nàng.

Viện phía Tây, hoa hải đường trồng dọc đường nở rộ, cây cối xanh tươi, Nhan thị an vị, cúi đầu uống trà, động tác thập phần ưu nhã. Tần ma ma cùng bốn nha đầu đứng phía xa, không tiến lên hầu hạ.

Trong không khí mang theo hương trà mát lạnh.

Dung Hoa đi tới, hành lễ: "Mẫu thân."

"Ừ, ngồi đi." Nhan thị lên tiếng, cũng không ngẩng đầu.

Dung Hoa nhàn nhã ngồi đối diện bà ta.

Nhan thị rót ly trà đưa tới đối diện, ngẩng đầu cười nhìn Dung Hoa: "Uống thử đi, xem có hợp khẩu vị hay không?"

Nước trà xanh trong, hương vị nhàn nhạt.

Nhan thị cũng tự mình rót một ly trà.

Dung Hoa không rõ bà ta muốn gì, chỉ cười bưng ly trà, nhấp một ngụm: "Không tệ."

Nhan thị nhoẻn miệng cười, chậm rãi uống hai hớp mới buông ly trà xuống, nói: "Dung Hoa cũng trưởng thành rồi, lúc rời đi, con chỉ cao chừng này, nhỏ bé như cục bột vậy." Bà ta vừa nói vừa khoa tay múa chân, làm như đang hồi tưởng lại, "Dung Hoa, mấy năm nay con có tốt không?"

Dung Hoa mỉm cười trả lời: "Khá tốt."

"Ta đã nghe chuyện của con, một cô nương dọn ra ngoài dù sao cũng không tốt, con vẫn nên sớm trở về Diệp gia đi." Nhan thị khuyên.

Dung Hoa lắc đầu: "Chuyện này nói sau đi, hiện tại con sống rất tốt, vừa thanh tịnh vừa tự tại." Bà ta tới đây khuyên mình trở về sao?

Nhan thị lại quan tâm hỏi: "Chỗ ở hiện tại của con thế nào? Có an toàn không? Người hầu hạ bên cạnh có tận lực không?" Bộ dáng đặc biệt quan tâm nhưng ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm.

Dung Hoa không trả lời, chỉ thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn bà ta: "Mẫu thân, có gì người cứ nói thẳng!"

Sắc mặt Nhan thị cứng lại, sau đó liền cười nói: "Chỉ là muốn gặp con, trò chuyện một chút mà thôi, cũng không có ý gì khác." Nói xong, bà ta liền phân phó, "Tần ma ma, kêu bọn họ dọn đồ ăn lên đi."

Nhan thị lại quay đầu nhìn Dung Hoa: "Nghe nói đồ của Nhất Phẩm Cư rất ngon, nếu không thích, lát nữa con chọn món khác cũng được."

Chỉ vậy thôi sao?

Dung Hoa nghi ngờ nhìn bà ta, cười gật đầu: "Mẫu thân, người cùng con nói chuyện khi nhỏ đi, có vài chuyện con không nhớ rõ, đặc biệt là mấy năm ở Cẩm Châu."

Ý cười trên mặt Nhan thị phai đi, nói: "Đã nhiều năm như vậy, ta cũng không nói nữa."

Dung Hoa lộ vẻ nuối tiếc, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Mẫu thân, năm đó ngoại trừ Lan di nương, phụ thân còn di nương nào khác không?" Nữ tử bên cạnh Diệp Thế Hiên, thê tử là Nhan thị chắc chắn sẽ biết.

Nhan thị cau mày, mất hứng hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì phụ thân chỉ có con và Lục muội muội, nếu có thêm huynh đệ tỷ muội khác thì tốt." Dung Hoa thở dài.

Nhan thị quan sát nàng, nói: "Phụ thân con... Ông ấy giữ mình trong sạch, Lan di nương cũng là do lão phu nhân đưa vào phòng."

Cho nên không có người khác?

Hay là Nhan thị không biết?

Dung Hoa cầm ly trà, nhấp một ngụm.

Nhan thị không muốn nhắc lại chuyện này, thấy tiểu nhị mang đồ ăn tới liền phân phó Tần ma ma múc nước tới rửa tay.

Rửa tay xong, đồ ăn cũng đã dọn lên hết, Nhan thị và Dung Hoa vào phòng.

Một bàn toàn đồ ăn, sắc hương vị đều có đủ.

Thời điểm bọn họ dùng cơm không nói chuyện gì, ăn xong, Nhan thị liền đứng dậy, nhìn Dung Hoa: "Con thì sao?"

"Cảnh trí ở đây không tệ, lát nữa con sẽ trở về." Dung Hoa cười nói.

"Vậy được, lát nữa nhớ kêu bọn họ đưa mình về." Dứt lời, Nhan thị liền rời đi.

"Lưu Tô, ngươi đi điều tra xem hôm nay mục đích bà ta tới đây làm gì?" Nhìn đám người vừa ra ngoài, Dung Hoa liền lên tiếng phân phó.

Nhiều năm không quan tâm, hiện tại đột nhiên gọi mình tới, chẳng lẽ chỉ vì dùng cơm thôi sao?

Sao có thể?

Nhan thị rõ ràng không muốn gặp nàng.

Nếu đã chán ghét, tại sao lại tới đây?

Chắc chắn là có nguyên nhân.

Chỉ là bà ta tới đây, cái gì cũng không nói, giống như diễn trò vậy.

Dung Hoa lập tức nghĩ tới Kiều Nguyệt.

Gần đây bản thân có chút quan hệ với Chu Hành, bên ngoài lại đồn ồn ào náo nhiệt như vậy, mà Kiều Nguyệt lần nữa bị từ hôn cũng nhanh chóng trở thành nhân vật chính trong các câu chuyện bàn tán ở trà lâu.

Chẳng lẽ vì...

"Hôm nay bà ta gọi ta tới đây, chẳng lẽ là muốn lợi dụng ta tiếp cận Vương gia?" Dung Hoa cau mày suy đoán.

"Đúng là vì chuyện này." Giọng nói thanh lãnh quen thuộc vang lên.

Dung Hoa ngẩng đầu, thấy Chu Hành đang đi tới.

Chu Hành dừng bước tại thềm đá, nhìn Dung Hoa, giải thích: "Tiểu Lục kêu ta tới đây dùng cơm, nghe nói nàng ở đây nên ta muốn tới nhìn một chút."

Dung Hoa thấy hắn khẽ cười, vạt áo màu xanh tung bay như hoa, tuyệt lệ thanh nhã.

"Thật là vì ngài?" Dung Hoa hỏi.

"Ừ." Dung Hoa gật đầu, "Không ngờ Kiều Nguyệt lại nắm chặt không bỏ, kêu Nhan thị tới tìm nàng làm thuyết khách, thuyết phục ta cưới nàng ấy!" Biết nàng và Nhan thị gặp nhau ở chỗ này, y liền phân phó Lâm Hạ đi điều tra.

"Xem ra Kiều Nhị cô nương với ngài đúng là rễ tình đâm sâu!" Dung Hoa nhíu mày.

"Nàng ta rõ ràng là kẻ điên!" Đáy mắt Chu Hành lộ rõ tia lạnh lẽo, "Nàng ta chẳng qua vì ca ca Kiều Vũ Đình mưu cầu một chút mà thôi."

Dung Hoa nhìn y, nói: "Vừa rồi bà ta không nói gì cả." Nhan thị tới gặp nàng, một câu cũng không nhắc, hiển nhiên là diễn trò cho người Kiều gia xem!

Chu Hành cười lạnh: "Đương nhiên, bà ta sao có thể làm ra chuyện bất lợi với mình và Kiều Vũ Thần chứ?"

Dung Hoa nghĩ nghĩ, kết nối sự tình lại một mối, sau đó quan tâm hỏi thăm Chu Hành: "Lần này là Kiều Nguyệt, tiếp theo không biết là ai đây! Hoàng Thượng và Hoàng hậu chắc chắn sẽ tìm những người khác."

Kiều Nguyệt có bệnh tim trong người, Hoàng Thượng và Hoàng hậu chọn trúng nàng, muốn gả nàng cho Chu Hành, hiển nhiên là tính kế y! Lần này Kiều Nguyệt không thành, lần sau bọn họ chắc chắn sẽ chọn người khác.

"Chỉ cần độc trên người ta chưa giải, bọn họ không thể ép buộc." Chu Hành trào phúng một câu, sau đó nghiêm túc nhìn Dung Hoa, nói, "Nàng yên tâm, chuyện của ta không phải bọn họ muốn thế nào thì ra thế đó."

Chu Hành đứng bên dưới, đôi mắt của y vừa vặn nhìn thẳng nàng, Dung Hoa thấy đôi mắt của y như sao trời rực rỡ, sâu thẳm bên trong ẩn ẩn ngọn lửa đang bùng cháy, trái tim cũng theo đó mà đập loạn nhịp.

Chu Hành bất giác cong môi khẽ cười.

Một cơn gió thổi qua, Dung Hoa hoàn hồn, nhìn Chu Hành đang nghịch ngợm cười, nói: "Họa thủy."

"Nàng ta là kẻ điên, không liên quan tới ta, hơn nữa..." Ánh mắt Chu Hành nhìn Dung Hoa càng thêm nghiêm túc, "Nếu ta là họa thủy, ta cũng chỉ muốn hại nàng."

Gương mặt Dung Hoa ửng đỏ, cúi đầu, nhanh chóng kéo chủ đề chính về: "Bà ta là kế mẫu hòa ái, lần sau chắc chắn sẽ tới tìm ta..." Nói tới đây, Dung Hoa ngẩng đầu, nhìn chu Hành hỏi, "Lời đồn nói nàng ta có phúc khí, cho nên Hoàng Thượng và Hoàng hậu mới muốn tứ hôn cho hai người, xung hỉ sao?"

"Có thể nói là vậy." Chu Hành thờ ơ, "Kỳ thật chuyện này là do Kiều lão phu nhân mở lời với Hoàng hậu, có lẽ là chủ ý của Kiều Nguyệt."

"Kiều Nguyệt này..." Dung Hoa thật không biết dùng từ ngữ nào để hình dung nàng ta, "Nếu đúng như lời ngài nói, nàng ta đúng là kẻ điên. Nàng ta bị điên, đám người Kiều gia còn một lòng hùa theo, bọn họ nghĩ người khác là kẻ ngốc sao?"

Chu Hành đang thu thập nhược điểm của Tây Ninh Hầu, không ngờ Kiều Nguyệt lại dám tính kế lên người Dung Hoa, liền lạnh giọng: "Không phải có phúc khí sao? Nàng ta không phải muốn tìm chỗ dựa sao? Vậy cho nàng ta một chỗ dựa lớn là được.

Chỗ dựa lớn? Chỗ dựa lớn hơn Chu Hành... Là Chính Đức đế? Chu Hành muốn đưa Kiều Nguyệt vào cung?

Dung Hoa khẽ cười: "Trên đời này người sợ chết có quá nhiều!"

Nàng xuyên không tới đây, đối với Kiều gia, nàng không có gì để oán hận, mọi người chỉ cần coi nhau xa lạ là được. Nhưng huynh muội Kiều Vũ Đình, Kiều Nguyệt trước sau đều tới tìm nàng gây sự.

Nếu Kiều Nguyệt vào cung trở thành phi tần của Chính Đức đế, vậy thật đúng là quá dễ dãi cho nàng ta! Nếu đã là người có phúc khí, thế thì để bọn họ gieo gió mà gặt bão đi!

Chu Hành trầm tư một lát, nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của nàng: "Ngày mai ta sẽ đi Tướng Quốc Tự một chuyến."

Dung Hoa khẽ cười.

"Ta đi đây, Chu Ngạn Hủ còn đang ở bên kia chờ ta." Rời đi quá lâu, Chu Ngạn Hủ sẽ ngồi không yên, nói không chừng sẽ phá tan Nhất Phẩm Cư này.

"Ừ." Dung Hoa gật đầu.

.........................

"Tiểu hoàng thúc, sao người đi lâu như vậy?" Lục hoàng tử chờ tới mất hết kiên nhẫn.

Chu Hành chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.

"Con nghe nói Ngũ cô nương cũng tới đây." Lục hoàng tử nháy mắt với Chu Hành. Bảo sao hắn thắc mắc trên đời lại có vị công tử tuấn mỹ tú khí hư như vậy?Thì ra người đi cùng cô cô là Ngũ cô nương Diệp gia nữ giả nam trang, "Tiểu hoàng thúc, vừa rồi người ra ngoài lâu như vậy, có phải đi gặp Ngũ cô nương không?"

Hôm đó hắn thấy tiểu hoàng thúc nhìn nàng tới mỉm cười.

"Thì sao?" Chu Hành nhíu mày, hỏi.

Lục hoàng tử nghiêm túc trả lời: "Nếu Ngũ cô nương tới đây thì con cũng nên đi gặp, chào hỏi nàng ấy một tiếng." Nói xong, hắn liền cười ha hả đứng lên.

"Nàng ấy đi rồi."

"Đi rồi? Nhanh vậy sao?" Lục hoàng tử thất vọng ngồi xuống, sau đó lại nở nụ cười sang sảng, "Lần sau gặp cũng được."

Tương lai chắc chắn có rất nhiều cơ hội.

..............................

Nhan thị ra ngoài nhưng không nhắc gì với Dung Hoa, tất cả chỉ qua loa có lệ.

Không quá hai ngày, không chỉ có Kiều lão phu nhân biết, Kiều Nguyệt cũng rõ ràng tình hình ngày đố.

Biết Nhan thị ra ngoài chẳng qua là thể hiện cho bản thân và tổ mẫu thấy, Kiều Nguyệt không khỏi tức giận, lập tức đòi sống đòi chết, nháo tới trời long đất lở.