Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 1 - Chương 47: Đêm tối gió gào




Đổng tướng quân tuy là thân tín của Hoàng Thượng nhưng lại xuất thân nghèo hèn, ở kinh thành không có căn cơ, mà tiểu thư Đổng gia Đổng Ngọc Lan này lại có tiếng thích giơ đao múa kiếm, chúng quý nữ đều ngại xuất thân đê tiện của nàng nên không muốn kết giao. Mà phụ thân mất, mẫu thân tái giá, Dung Hoa phải dựa vào gia đình đại bá để sống qua ngày, cho nên chúng quý nữ cũng coi nàng không thuộc tầng lớp.

Vì vậy lúc này, Dung Hoa có nói chuyện với Đổng Ngọc Lan một lát.

"Đổng tiểu thư." Dung Hoa mỉm cười.

Đổng Ngọc Lan duỗi tay đưa ngón cái ra trước: "Làm tốt lắm! Ngoài kia diễn cái gì mà cứ ê ê a a khiến ta đau cả đầu, Ngũ cô nương cũng biết bọn họ không thích ta, cho nên ta mới một mình ra ngoài, lại không ngờ thấy cô nương đi về phía này." Nàng cười sảng khoái, "Chúng ta cũng coi như đồng bệnh tương liên, cho nên ta m ới lại đây xem một chút..."

Tuy chỉ nói chuyện mấy câu nhưng ấn tượng cũng không tệ, có điều Dung Hoa nhìn thấy được nàng ấy vì lo lắng nên mới tới đây. Nàng uốn gối, cảm kích nói: "Đa tạ."

"Khách khí, nhưng xem ra mọi người cũng không cần tới ta." Đổng Ngọc Lan nhìn Túy Đồng và Lưu Tô, tán thưởng, "Thân thủ không tệ."

Đổng Ngọc Lan lại cười cười nhìn Dung Hoa, nhún vai: "Yên tâm đi, ta không nhìn thấy gì cả, đi trước một bước đây." Nói xong không đợi Dung Hoa trả lời, nàng đã xoay người rời đi.

Thật đúng là... Một cô nương thẳng thắn nhiệt tình đáng yêu. Dung Hoa khẽ cười, sau đó lại nhìn Lưu Tô: "Qua bên kia xem rốt cuộc là ai, ta và Túy Đồng vừa đi vừa chờ ngươi, cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện."

"Dạ." Lưu Tô nhận lệnh, lập tức cất bước đi qua cửa ánh trăng.

Khoảng thời gian dùng một ly trà, Lưu Tô đã trở về, nói: "Bên kia có đình hóng gió, tuy màn treo rũ xuống nhưng bên trong lại không có ai, điều kỳ lạ là thức ăn huân hương đều có đủ, xung quanh chỉ có một mình gã sai vặt của Phương thế tử canh gác."

"Phương thế tử?" Dung Hoa cũng không mấy kinh ngạc.

"Vâng." Chúng công tử và sai vặt đi theo trong yến hội nhiều vô số kể, có điều thân là ám vệ, khả năng quan sát đương nhiên không bình thường, vì thế Lưu Tô gật đầu khẳng định, tiếp tục, "Nô tỳ hỏi gã sai vặt kia, hắn nói là Phương thế tử mời tiểu thư qua dùng trà."

"Thật không biết xấu hổ! Tiểu thư, nô tỳ đi tra xem có ai nhúng tay vào không?" Túy Đồng giận dữ.

Phương Húc là người Phương gia, hắn muốn làm chuyện xấu đương nhiên vô cùng dễ dàng, không ngờ hắn lại cầm thú như vậy, ngay cả nha đầu của đích muội Phương Gia Hinh cũng dám lợi dụng.

Dung Hoa bình tĩnh lắc đầu: "Lưu Tô, ngươi lặng lẽ đưa nha đầu kia tới đình gió đi."

Đây là Định Quốc Công phủ, là mẫu gia của Hoàng hậu đương triều, Chu Hành bí mật hồi kinh, nàng không thể để Túy Đồng và Lưu Tô mạo hiểm, kéo y xuống nước.

Chuyện lần này hẳn có hậu chiêu, nàng cũng không phải kẻ mềm mỏng, đưa Ngân Linh tới, chờ Quốc Công phu nhân tới thu dọn. Phương phu nhân chỉ có một nam một nữ, có người dám tính kế đích nữ của mình, bà ấy có thể bao dung sao?

Lưu Tô gật đầu rời đi, sau đó rất nhanh đã trở về.

Dung Hoa mỉm cười dẫn bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một lát thì gặp chúng quý nữ du ngoạn sân vườn, Dung Hoa dừng bước, ánh mắt nhìn qua Kỷ thị và Lâm phu nhân đang từ hành lang bên phải tới đây.

Trên mặt hai người đều mang ý cười, xem ra trò chuyện vô cùng vui vẻ, bên cạnh có Diệp Di Châu Diệp Di Nguyệt và Lâm Nguyệt, bọn họ cũng nói chuyện cũng rất haof hứng.

Tươi cười trên mặt tăng lên vài phần, Dung Hoa đi tới: "Bá mẫu."

Đoàn người lập tức dừng bước.

Diệp Di Nguyệt cả kinh nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, buột miệng hỏi: "Ngũ tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

"Lục muội, ta ở đây kỳ quái lắm sao?" Dung Hoa tươi cười nhìn Diệp Di Nguyệt, hai mắt long lanh lại phóng ra hàn khí dày đặt, "Hay là muội cảm thấy ta ở nơi khác thích hợp hơn?"

Có thể tiến cung hay không còn chưa nắm rõ, nhưng chỉ có hủy hoại hoàn toàn danh dự của nàng Diệp Di Nguyệt mới cảm thấy an tâm! Nàng ta siết chặt khăn tay, ủy khuất nhìn nàng, hốc mắt ửng đỏ: "Ngũ tỷ tỷ."

"Dung nha đầu, Nguyệt nha đầu, không được mất quy củ, có gì trở về rồi nói." Kỷ thị mắng một câu, sau đó lại quay đầu, "Để phu nhân chê cười rồi."

"Xem ra Ngũ cô nương và Lục cô nương vô cùng thân thiết." Lâm phu nhân khách sáo một câu.

Kỷ thị mỉm cười duỗi tay kéo Dung Hoa tới: "Dung nha đầu mau tới chào Lâm phu nhân đi."

"Lâm phu nhân." Dung Hoa đoan trang uốn gối hành lễ.

Quy củ thì có, nhưng thân thiết lại không đủ, cả người đều tản ra một cổ hơi thở xa lạ. Lâm phu nhân khẽ nhíu mi, mỉm cười nâng tay: "Hài tử ngoan, mau đứng dậy đi."

Dung Hoa quay đầu chào Lâm Nhược, sau đó khách sao duy trì khoảng cách.

Gặp mẹ chồng và em chồng tương lai, nàng không phải nên lấy lòng hay sao? Trong lòng Lâm phu nhân càng không cao hứng, lấy khăn xoa xoa thái dương, nói với Kỷ thị: "Bọn ta rời đi cũng một lúc, nên trở về rồi."

Kỷ thị đương nhiên không dám ngăn cản.

Diệp Di Nguyệt bên cạnh không dám hé răng.

Vừa về trước sân khấu xem kịch, không ít phu nhân tươi cười nhìn Lâm phu nhân và Diệp Dung Hoa.

Dung Hoa không để ý, chỉ bình tĩnh ngồi xuống vị trí cũ.

Uống được nửa chung trà, một bà tử lẳng lặng tới chỗ Phương phu nhân, cúi đầu thì thầm vài câu.

Sắc mặt Phương phu nhân không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia phẫn nộ, thấp giọng một câu, bà tử kia lại lẳng lặng lui ra ngoài.

Gió vẫn êm sóng vẫn lặng, dần dần khách nhân đứng dậy cáo từ. Kỷ thị cũng mang tỷ muội Dung Hoa về phủ.

Thời điểm trở về, đoàn người qua thỉnh an Diệp lão phu nhân trước, bà ta hỏi thăm tình hình yến hội một lát rồi mới cho mọi người về phòng.

........................

Cuối ngày mùa thu lạnh lẽo như nước, mây đen chê trắng, đêm tối gió gào.

Dung Hoa lấy ra thanh chủy thủ, lại cất vào áo, xoay người không thấy Lưu Tô trong phòng, liền hỏi: "Lưu Tô đâu?"

"Đang ở bên ngoài." Túy Đồng trả lời.

Thạch ma ma đang cùng Lê Hoa sửa sang giường đệm cũng ngẩng đầu, hỏi: "Tiểu thư muốn lấy gì sao? Lão nô giúp người lấy."

Dung Hoa lắc đầu, cười nói: "Ta có chút việc muốn tìm Lục muội, nên muốn Túy Đồng và Lưu Tô theo ta tới Lưu Vận các một chuyến."

"Bây giờ sao?" Thạch ma ma nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, buông gối trong tay xuống, đứng dậy cầm áo khoác phủ thêm cho Dung Hoa, "Tiểu thư về sớm một chút."

"Ừ." Dung Hoa gật đầu, sau đó dẫn Túy Đồng và Lưu Tô tới Lưu Vận các.