Diệp Di Châu kêu trời khóc đất, cùng Phương Chi Phương Diệp rời khỏi Hải Đường uyển.
Thạch ma ma quay đầu nhìn Dung Hoa, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, cứ để Tứ tiểu thư đi như vậy, thật sự không có chuyện gì chứ?"
"Không sao." Dung Hoa cười cười, xoay người phân phó Thạch ma ma và Lê Hoa, "Các ngươi dẫn người thu dọn đồ đạc đi."
"Thu dọn đồ đạc?" Thạch ma ma và Lê Hoa đều tỏ vẻ mơ hồ.
"Ừ, người đã tới cửa, còn bị mắng là không còn mặt mũi, chẳng lẽ ta còn không rời đi." Khóe miệng Dung Hoa cong lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Tiểu thư, người không thể xúc động." Thạch ma ma vội khuyên: "Hơn nữa tiểu thư định đi đâu? Lão phu nhân và phu nhân nhất định sẽ không đồng ý..."
Hốc mắt Thạch ma ma đỏ ửng.
Tiểu thư thật đáng thương, hiện tại nàng có thể đi đâu?
Đi tới Nhan gia sao?
Đừng nói Nhan gia có đồng ý hay không, lão phu nhân, đại lão gia và phu nhân tuyệt đối không đồng ý.
Hơn nữa đối với thanh danh của tiểu thư cũng không tốt.
"Tiểu thư đừng xúc động như vậy, sang năm tiểu thư tới tuổi cập kê rồi, tương lai sẽ tốt hơn thôi." Thạch ma ma tiếp tục khuyên.
Cập kê, vậy có thể thành thân, gả tới Lâm gia, tiểu thư được cưới hỏi đàng hoàng trở thành thế tử phu nhân, chỉ cần giữ được trái tim thế tử, có ngài ấy bảo vệ, tới lúc đó đại phu nhân và đại lão gia vàng vì Quốc Công phủ mà coi trọng tiểu thư.
"Ma ma, bà cũng biết lời đồn bên ngoài đã nói tới gì rồi, nói Quốc Công phu nhân..." Lê Hoa lẩm bẩm.
"Im miệng, lời này ngươi còn nói được sao?" Thạch ma ma đưa mắt nhìn xung quanh xem có người lạ hay không, lạnh giọng hét lên một tiếng.
Mấy năm gần đây Lâm gia không mấy quan tâm tiểu thư, làm như chưa từng có mối hôn sự này.
"Ma ma, đi thôi." Dung Hoa kiên trì. Nếu đã làm ra vẻ thì phải làm tới cùng.
"Được, lão nô đưa bọn họ đi thu dọn." Thạch ma ma thấy nàng như vậy, chỉ đành mang Lê Hoa cùng những người còn lại vào trong, thu dọn đồ đạc.
..................
Diệp Di Châu vừa chạy vừa khóc, vốn định tới Tễ Huy viện cáo trạng, nhưng được nửa đường thì dừng bước, nghĩ lúc này mẫu thân chắc đang thỉnh an tổ mẫu, nên nàng ta xoay người chạy tới viện của Diệp lão phu nhân.
"Tiểu thư, người chậm một chút, coi chừng ngã." Phương Chi và Phương Diệp vừa đi theo vừa khuyên nhủ.
Diệp lão phu nhân và Kỷ thị đang ngồi trong phòng trò chuyện, đột nhiên nghe tiếng khóc lóc của Diệp Di Châu từ bên ngoài truyền tới: "Tổ mẫu, con sắp bị người ta đánh chết rồi."
"Sao vậy? Mau đi xem xem." Diệp lão phu nhân vội phân phó Lý ma ma.
Lý ma ma vừa đi mấy bước đã thấy Diệp Di Châu vào phòng nhào lên người Diệp lão phu nhân, nức nở: "Tổ mẫu, người phải làm chủ cho cháu."
Gương mặt trắng nõn in dấu bàn tay nhìn tới rợn người.
"Châu Nhi..." Kỷ thị cả kinh đứng dậy, đi tới nhìn gương mặt của Diệp Di Châu, cả giận nói: "Là ai? Ai dám ra tay tàn nhẫn vậy?"
Diệp lão phu nhân cũng trầm giọng hỏi: "Là ai đánh cháu?"
"Tổ mẫu, mẫu thân." Diệp Di Châu khóc tới không nói rõ thành tiếng.
Nhìn nữ nhi khóc thương tâm như vậy, Kỷ thị nắm chặt hai tay, quay đầu hỏi Lý ma ma: "Lý ma ma, ở đây có thuốc giảm sưng không?"
Lý ma ma gật đầu, phân phó Diêu Châu bên cạnh đi lấy thuốc.
Kỷ thị tự mình cẩn thận bôi thuốc cho nàng ta.
Diệp lão phu nhân nhìn hai người Phương Chi và Phương Diệp: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai đánh Tứ tiểu thư?"
"Lão phu nhân, là... Là Ngũ tiểu thư." Phương Chi và Phương Diệp quỳ xuống đất, đồng loạt trả lời."
"Nó dám ra tay đánh trưởng tỷ mình sao?" Diệp lão phu nhân tức giận quát, "Đi, kêu nha đầu kia tới đây cho ta!"
Lý ma ma vội nhận lệnh, phân phó nha đầu tới Hải Đường uyển.
Diệp Di Châu nức nở: "Tổ mẫu, vừa rồi cháu tới Hải Đường uyển muốn tìm muội ấy tâm sự, thuận tiện hỏi muội ấy một chuyện, không ngờ lỡ nói sai lời, Ngũ muội liền động thủ đánh cháu.
"Cháu đi hỏi nó chuyện gì?" Diệp lão phu nhân hỏi.
Diệp Di Châu nhìn Kỷ thị, sau đó mới trả lời: "Có người nói muội ấy hãm hại Phương Tuyết và Phương Lan. Tổ mẫu, Phương Tuyết và Phương Lan từ nhỏ đã hầu hạ cháu gái, bọn họ lại đột nhiên... Trong lòng cháu vô cùng khó chịu, cho nên mới đi tìm Ngũ muội hỏi một câu, nha đầu cháu rốt cuộc đã đắc tội muội ấy chỗ nào... Tổ mẫu, trong lòng cháu gái vô cùng khó chịu."
Kỷ thị chau mày, lý do bà xử lý hai nha đầu kia chỉ có bà, Trần ma ma, Diệp Dung Hoa và Túy Đồng biết, bà tin nữ nhi mình không hỏi thăm được gì. Không ngờ Châu Nhi chưa tìm hiểu căn nguyên đã chạy tới Hải Đường uyển chất vấn.
"Nha đầu của con mắc bệnh hiểm nghèo, cho nên ta tiễn bọn họ đi, chuyện này không liên quan tới Ngũ muội con." Kỷ thị dịu dàng nói, "Còn đau không? Ta mời đại phu tới xem được không?"
"Không liên quan thì không liên quan, muội ấy động thủ làm gì?" Diệp Di Châu ủy khuất khóc lóc, sau đó nhìn Diệp lão phu nhân, "Tổ mẫu, người phải làm chủ cho cháu."
"Tổ mẫu sẽ làm cháu, cháu đứng lên trước đi." Diệp lão phu nhân nói, rồi phân phó nha đầu đi múc nước cho nàng ta rửa mặt.
................
Dung Hoa vào phòng, uốn gối: "Tổ mẫu, bá mẫu."
"Quỳ xuống cho ta." Diệp lão phu nhân nhìn Dung Hoa, trầm giọng.
Dung Hoa ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn bà ta: "Tổ mẫu, Dung Hoa đã làm gì sai sao? Sao người lại tức giận như vậy?
"Làm gì sai? Ngươi còn mặt mũi hỏi mình làm sai gì sao?" Diệp lão phu nhân chỉ tay vào mặt Dung Hoa, nghiêm khắc, "Quỳ xuống cho ta, thân là muội muội lại bất kính với trưởng tỷ, ngươi còn dám hỏi mình sai ở đâu hả?"
Dung Hoa nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Di Châu, khẽ cười: "Là Tứ tỷ động thủ trước, chẳng lẽ cháu phải đứng yên để tỷ ấy đánh sao?"
"Ngươi ngậm máu phun người!" Diệp Di Châu lập tức phản bác.
"Muội có ngậm máu phun người hay không trong lòng Tứ tỷ hiểu rõ." Dung Hoa liếc xéo nàng ta, sau đó mới nhìn Diệp lão phu nhân, hỏi, "Tỗ mẫu, Tứ tỷ tỷ nói đồ cháu ăn, đồ cháu mặc, nơi cháu ở đều là của nhà tỷ ấy. Dung Hoa muốn hỏi tổ mẫu, đại bá mẫu một câu, năm đó bạc của phụ thân và mẫu thân để lại dùng làm của hồi môn cho con chẳng lẽ không đủ nuôi sống con sao?"
Dung Hoa dừng một lát, mới tiếp tục: "Dung Hoa đã cho người thu dọn đồ đạc, hôm nay lập tức rời đi.
Diệp Di Châu trừng mắt nhìn Diệp Dung Hoa, nha đầu chết tiệt này!
"Dung nha đầu, con có ý gì?" Kỷ thị vội hỏi.
Dung Hoa không trả lời, chỉ nói: "Đại bá mẫu, đa tạ người đã chăm sóc con nhiều năm nay. Những gì con dùng của gia đình người, cho dù là từng đường kim mũi chỉ con cũng sẽ trả lại."
Diệp lão phu nhân tức giận tới xanh mặt: "Hồ nháo!"