Danh Môn Kiều Thê

Chương 25





Nhưng Lạc Bảo Anh không muốn nhận.
Bị hắn nhìn thấy bộ dạng xấu xí lúc rụng răng, có bao nhiêu thể diện cũng mất hết  rồi, quá mức đáng ghét.
Nhưng hai chân giống như bị đóng đinh xuống đất không thể nâng lên.
Có lẽ do cây bút này quá mức tinh xảo, cũng có thể vì đây là lễ vật đầu tiên hắn tặng nàng, trong lòng nàng như bị xáo trộn, đắn đo không biết có nên nhận hay không.
Tiểu cô nương cắn môi, sắc mặt trang nghiêm giống như sắp có một quyết định vô cùng trọng đại, Vệ Lang đoán nàng lại đang suy nghĩ quá nhiều nên bước qua cầm bàn tay của nàng lên, đặt bút lông nhỏ vào giữa tay nàng: “Coi như đây là lễ vật khi xa nhau, sau này rời đi rồi, hy vọng muội có thể chăm chỉ luyện chữ, đừng để di tổ mẫu phải thất vọng.”

Giọng điệu của hắn giống hệt như lão phu tử đang dạy dỗ học trò, Lạc Bảo Anh nhướng mày: “Chẳng lẽ biểu ca tới không phải để bồi tội?”
Hàm răng của nàng là để cho hắn tùy tiện nhìn hay sao?
Vệ Lang không cảm thấy áy náy: “Bút lông dê của ân sư tặng cho ta đã bị muội cắn đến mức không thể để người khác nhìn.”
Tính thế nào cũng là cả hai bên không ai phải chịu thiệt.
Thì ra bút lông đó là của sư phụ hắn đưa cho, Lạc Bảo Anh âm thầm nói đáng đời, ngón tay căng thẳng nắm lấy bút lông nhỏ: “Nếu biểu ca đã biết sai, ta sẽ nhận chiếc bút này.”
Nàng không đợi hắn trả lời đã chạy đi.
Chạy một mạch về tới phòng ngủ mới dừng lại.
Ném cây bút trong tay lên án thư, Lạc Bảo Anh nói: “Các ngươi cất nó đi.”
Lam Linh kinh ngạc: “Tam công tử đưa, cô nương không cần sao?”
Không cần, phải đày nó vào lãnh cung!
Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, lúc trước chưa bao giờ tặng nàng lễ vật, bây giờ nàng còn nhỏ như vậy, hắn tặng nàng làm gì? Chỉ khiến người ta thêm phiền lòng thôi, mỗi ngày đặt trên án thư, lấy ra luyện chữ, như thế chẳng khác gì ngày nào cũng thấy mặt hắn, nàng mới không cần làm chuyện ngược đãi bản thân như này đâu! Còn việc đến thư phòng của hắn, Lạc gia sắp dọn đi rồi, có thể đến thêm được mấy lần? Cũng không phải nàng không có bút.
Lam Linh thấy đáng tiếc vì Lạc Bảo Anh không muốn dùng nhưng chỉ có thể nghe lời của chủ tử, vì vậy đành cất bút lông nhỏ vào hộp sơn đen mạ vàng.
Tiền bán ruộng đất được thôn trang gửi tới kinh thành vào tháng tư, lão thái thái biết quan hệ giữa Vệ lão phu nhân với Đại phòng và Nhị không quá tốt, bọn họ càng ở lại lâu sẽ càng thêm phiền phức cho lão phu nhân, hai người đã ôn hết chuyện cũ nên đã đến lúc thích hợp để dọn đi.
Chỉ là việc mua nhà cửa không dễ dàng giống như đi chợ mua, tuy đã nhìn trúng vài căn nhưng chưa thật sự vừa lòng cái nào. Vệ lão phu nhân khuyên lão thái thái không nên nóng vội, nhất định phải chọn lựa kỹ càng, vì thế mất cả tháng tư mà vẫn chưa tìm được.
Thời tiết dần chuyển nóng, Vệ gia giàu có vững chắc suốt trăm năm nên ra tay rất rộng rãi, phát băng cho tất cả các phòng, Lạc gia cũng không ngoại lệ.

Mấy tiểu cô nương Lạc gia đều chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ này, Lạc Bảo Chương nằm trên giường trúc, vừa ăn hoa quả vừa cười nói: “Giống như thần tiên trên trời vậy, ta thấy chắc là hoàng thân quốc thích cũng giống như này thôi?”
Thế này có tính là gì, khóe miệng Lạc Bảo Anh nhếch lên, lúc nàng ở Nghi Xuân Hầu phủ, tất cả mọi thứ đều giống như ở trong cung, sao Vệ gia có thể so được? Ngay cả băng cũng có khác biệt, không giống như băng bình thường mà là loại băng do nước hương bạc hà ngưng tụ thành, vừa mát lạnh sảng khoái lại vừa có hương thơm nhẹ nhàng dễ ngửi, thật sự khó có thể miêu tả thành lời.
Nhưng hiện nay nàng không còn cơ hội hưởng thụ những thứ xa xỉ ấy nữa, thế nên loại băng bình thường như này cũng đủ để mọi người cảm thấy thỏa mãn.

Hơi nhắm mắt, đột nhiên nghe thấy Lạc Bảo Chương nói: “Hôm nay ta thấy hạ nhân nói Đại Lương sắp sửa tuyển tú, không biết lần này trong cung lại có thêm bao nhiêu người đâu.”
Lạc Bảo Anh ngẩn ra.
Các triều đại Hoàng Đế không quy định số lần tuyển tú, nếu không có Hoàng Thái Hậu nhúng tay thì Hoàng Đế được toàn quyền quyết định. Nàng nhớ rõ lần tuyển tú gần đây nhất là vào 5 năm trước, sao giờ Hoàng Thượng lại muốn tuyển? Nàng rất thất vọng với vị Đại dượng này, đã sắp sửa gần đất xa trời rồi còn không chịu toàn tâm toàn ý tu dưỡng thân thể, chẳng lẽ ông ấy vẫn còn sức lâm hạnh mỹ nhân sao? Đúng là người có lòng tham đệ nhất thiên hạ.
Dĩ nhiên nàng bẫt mãn đối với Hoàng Đế như vậy chủ yếu là xuất phát từ Đại cô cô của nàng, chính là Hoàng Hậu nương nương đương triều, suy bụng ta ra bụng người, trên đời này nào có ai không hy vọng phu quân luôn luôn chung tình với mình? Chỉ tiếc người Đại cô phải gả chính là Hoàng đế, có tam cung lục viện là chuyện hết sức bình thường. 
Có thể thấy việc gả chồng vô cùng quan trọng, phải xem xét cẩn thận kĩ càng, chỉ cần đi sai một bước cũng có thể làm hỏng cả đời.
Lạc Bảo Chương tự nói tự nghe, thấy những người khác không tiếp lời nên ngồi gần Lạc Bảo Anh, cười nói: “Tam muội được Tam biểu ca dốc lòng dạy bảo, có tiến bộ gì chưa?”
Nghiêm khắc như vậy, không tiến bộ cũng khó.
Lạc Bảo Anh nhàn nhạt nói: “Không phụ danh tiếng tài tử của hắn, nhưng chúng ta sắp dọn đi rồi, không còn nhiều thời gian để học hỏi nữa.” Cho nên, hy vọng ngươi đừng bao giờ hỏi lại.
Mỗi lần Lạc Bảo Chương cố tình thăm dò khiến nàng vô cùng phiền chán, cũng không nhìn xem Vệ Lang có thể coi trọng nàng ta ở điểm nào? Nếu hắn thật sự nhìn trúng Lạc Bảo Chương, nàng có thể chọc mù hai mắt mình! Trên phương diện này, Lạc Bảo Đường tốt hơn Lạc Bảo Chương nhiều, luôn dịu dàng trầm tính không quấy rầy người khác, hơn nữa mỗi lần nói chuyện đều rất lễ phép.
Thấy Lạc Bảo Anh giống như tiểu tổ tông Lạc Bảo Châu tích chữ như vàng, trong lòng Lạc Bảo Chương bực bội, vì hai người đó là đích nữ nên có thể ra vẻ cao cao tại thượng với nàng, nhưng nàng không muốn phải ăn nói khép nép hay nhường nhịn ai cả, đều cùng một phụ thân sinh ra, ai có thể cao quý hơn ai? Nàng đứng lên, phất tay áo rời đi.
Vừa ra tới cửa đã bị một luồng nhiệt nóng phả vào mặt.
Cuối cùng đã vào mùa hè.
Tâm tình Lạc Bảo Chương không tốt nên không muốn về phòng, xoay người đi dạo trong vườn.
Cây cối và hoa cỏ xanh um che bớt không ít ánh mặt trời, đi đến Lâm Thủy đình còn có chút gió nhẹ, ở phủ đệ rộng lớn như này vào mùa hè cũng không quá nóng bức vì được thiết kế thông thoáng mát mẻ. Nàng dựa vào lan can, nhìn cá chép trong hồ đến mức xuất thần, bỗng nhiên trên mặt nước xuất hiện gợn sóng, có người ném thức ăn cho cá xuống hồ.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đối diện có một người đang đứng.
Hắn mặc áo bào màu xanh ngọc bích, đầu đội kim quan, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, chính là Vệ Nhị công tử Vệ Hằng, hai người cách xa nhau nên nàng không lên tiếng chào hỏi mà chỉ gật nhẹ đầu, ai ngờ Vệ Hằng lại đi tới.
“Nhị biểu ca.” Nàng có chút kinh ngạc, hơi cúi người hành lễ.
Giọng nói của Vệ Hằng hết sức ôn hòa: “Người một nhà không cần phải câu nệ.” Ánh mắt hắn lướt trên người Lạc Bảo Chương, thấy nàng mặc váy dài đính cành hoa lan, búi tóc được cố định bằng trâm cài khảm hoa thạch lựu, có vài sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống, xinh đẹp hơn lúc nhìn thấy nàng từ xa rất nhiều, hắn không khỏi cười nói, “Ta và Nhị biểu muội đúng là có duyên gặp gỡ, vào lúc này đáng lẽ muội phải nghỉ ngơi ở trong phòng mới phải.”
Hẳn vừa dùng cơm trưa, cảm thấy khí nóng đốt người nên mới ra ngoài hóng gió, bình thường sẽ không ra ngoài vào giờ này.
Lạc Bảo Chương nhớ tới hai muội muội đáng giận của mình, cắn môi nói: “Chưa chắc ở trong phòng đã dễ chịu.”
Nghe giọng nàng tủi thân ấm ức, Vệ Hằng vội nói: “Có người bắt nạt biểu muội sao?”
Vệ Hằng tỏ vẻ sốt ruột quan tâm, Lạc Bảo Chương nâng mắt nhìn, chỉ thấy thiếu niên đang đứng trong đình có ngũ quan đoan chính, tuy không tuấn tú bằng Vệ Lang nhưng vẫn khôi ngô hơn người, so với những thiếu gia ở Hồ Châu thì quả thật Vệ Hằng đáng thưởng thức hơn nhiều, gia thế hơn, dáng vẻ cũng hơn, vì thế mặt nàng hơi đỏ lên, cúi đầu nói: “Không phải, không có ai bắt nạt ta.”
“Nói như vậy, khẳng định là có.” Vệ Hằng ngồi lên ghế trong đình, “Biểu muội không cần sợ hãi, cứ nói hết cho ta nghe, chẳng lẽ bọn nô tỳ trong nhà làm khó dễ muội? Hay là phòng bếp không hầu hạ tỉ mỉ? Muội là khách quý của Vệ gia, ta không thể để muội phải chịu uất ức.”
Lạc Bảo Chương nghe hắn nói vậy cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe.

Trên đời này, từ khi nàng sinh ra đã không có mấy người thật sự quan tâm nàng, ngoại trừ Kim di nương nhưng bà ấy chỉ biết gây trở ngại chứ chưa giúp ích được gì, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Mà nay lại có người vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng như vậy, nhưng Lạc Bảo Chương cũng không phải tiểu cô nương đơn thuần, nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy chẳng lẽ Vệ Hằng coi trọng nàng? Bằng không sao đột nhiên lại tới nói chuyện với nàng? Dù sao Vệ Lang cũng không để ý tới nàng, cho dù nàng đã dùng hết mọi thủ đoạn.
Trầm mặc một lát, nàng đứng dậy: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hôm nay ta không nên cùng biểu ca nói những lời này, mong biểu ca đừng để ý, xin cáo từ.”
Vệ Hằng ngẩn ra, không nghĩ rằng nàng sẽ đi, còn chưa kịp mở miệng giữ người đã thấy nàng ra khỏi đình.
Bóng lưng kia càng đi càng xa.
Dáng vẻ thướt tha uyển chuyển, rung động lòng người.
Đôi mắt hắn hơi nheo, ngồi trong đình một lát rồi mới chậm rãi rời đi.
Gần tới Tết Đoan Ngọ (1), Vệ lão phu nhân sai người làm rất nhiều bánh ú (2), Vệ Hạm, Vệ Liên bưng một mâm hoa thạch lựu hoa vào sân viện nơi các cô nương  Lạc gia ở, mọi người trò chuyện náo nhiệt, dù sao đều là tiểu cô nương, vào đúng ngày lễ tết nên tâm tình đều vui mừng rạo rực, trên mặt ai cũng mang theo nét tươi cười hớn hở.
(1) Tết Đoan Ngọ: còn gọi là Tết “diệt sâu bọ”, diễn ra vào ngày 5 tháng 5 âm lịch hàng năm.
(2) Bánh ú: một loại bánh đặc trưng trong Tết Đoan Ngọ, được làm từ gạo ngâm trong nước tro (gio) của nhiều loại cây khác nhau, có thể có nhân hoặc không.
“Hoa này mới hái từ trên cây xuống, chúng ta mỗi người mang một đóa.” Vệ Hạm đưa cho các nàng.
Tất cả đều nhận lấy.
Lạc Bảo Anh cài cho Lạc Bảo Châu trước rồi mới lấy bông hoa khác cài lên tóc mai bên tai mình.
Ngón tay nâng lên như hoa lan, mỗi cái cúi đầu hay khẽ cười đều cực kỳ ưu nhã, Vệ Hạm nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh, thầm nghĩ Lạc gia cửa nhỏ nhà nghèo như vậy sao có thể nuôi dưỡng ra cô nương có khí chất phi phàm như Lạc Bảo Anh? Không chỉ xinh đẹp mà còn tài năng, qua mấy năm nữa chắc chắn sẽ nổi danh ở kinh thành. Nàng không có tính tình trẻ con giống như Vệ Liên, cô nương mười lăm tuổi đã biết mình có địa vị gì ở trong gia tộc, vì thế lập tức cầm tay Lạc Bảo Anh cười nói: “Ngày mai có đua thuyền rồng, các ngươi nhất định phải đi xem cùng bọn ta, rất thú vị đấy.”
Đua thuyền rồng ở kinh thành chỉ tổ chức một năm một lần vào Tết Đoan Ngọ, đến lúc đó Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Tử và Thái Tử Phi đều sẽ đến Bạch Hà.
Thời điểm này mỗi năm là lúc huy hoàng nhất của La Trân, nàng có thể ngồi bên cạnh chuyện trò vui vẻ với những người tôn quý nhất Đại Lương, có thể nói cả kinh thành không có cô nương nào sánh bằng nàng.
Ánh mắt Lạc Bảo Anh hơi ảm đạm, miễn cưỡng cười nói: “Được.”
Lạc Bảo Châu tò mò: “Tam tỷ, đua thuyền rồng này có giống lúc chúng ta ở Hồ Châu không?”
Vào tháng năm, tất cả các thành trấn của Đại Lương đều tổ chức đua thuyền rồng, chỉ là quy mô không giống nhau mà thôi, Lạc Bảo Anh cười nói: “Có chút giống, chỉ là thuyền rồng ở đây chắc chắn uy phong hơn những cái ở Hồ Châu nhiều, hơn nữa kinh thành có rất nhiều người nên sẽ vô cùng náo nhiệt, đúng không? Nhị biểu tỷ?”
“Dĩ nhiên, đó là biển người tấp nập!” Vệ Liên khẽ nâng cằm nói, “Thuyền rồng rất lớn, đó đều là những đội đua thuyền mạnh nhất Đại Lương, tổng cộng có chín đội, đội Hồ Châu của các ngươi nhất định không vào được, đội nào đứng nhất sẽ được tự tay Hoàng Thượng ban thưởng, đó là có bao nhiêu vinh dự chứ? Cho nên tất cả đều xuất ra toàn lực, ra sức giống như đang bay vậy!”
Lạc Bảo Châu vô cùng hưng phấn, kêu lên: “Thật muốn nhìn!” Tiểu cô nương nhảy dựng lên, túm tay áo Vệ Hạm hỏi không ngừng, “Sẽ được ngồi trên thuyền xem đúng không?”
“Đúng vậy, nhà ta có du thuyền, mọi người cùng nhau ngồi.” Vệ Hạm khẽ vuốt tóc Lạc Bảo Châu, cười nói, “Ngày đó sẽ có rất nhiều du thuyền, chắc chắn sẽ gặp được các cô nương nhà khác.”
Chỉ mới nghe miêu tả đã khiến mọi người phải đứng ngồi không yên, ánh mắt Lạc Bảo Chương chuyển động, lên tiếng dò hỏi: “Ngày mai hai ca ca sẽ trở về, Nhị biểu tỷ, các ca ca sẽ ngồi thuyền cùng chúng ta sao?”

“Đương nhiên rồi, du thuyền rất lớn, trong khoang tàu đều có bàn ghế, chúng ta ở bên trong.” Vệ Hạm liếc mắt nhìn Lạc Bảo Chương, “Bình thường sẽ không ra ngoài, nếu gặp được cô nương có quen biết thì sẽ chào hỏi vài câu qua cửa sổ, dù sao nơi đó rất đông người, cô nương như chúng ta không nên lộ diện.”
Vệ Hạm nói chuyện với Lạc Bảo Chương không thân thiết như với Lạc Bảo Anh và Lạc Bảo Châu, Lạc Bảo Chương siết chặt khăn tay, thầm nghĩ mười năm hà đông mười năm hà tây (3), đợi đến khi nàng gả cho một phu quân tốt thì chắc chắn mấy người đó sẽ phải thay đổi thái độ.
(3) Mười năm hà đông mười năm hà tây: ý nói sự đời thay đổi, không biết trước được điều gì.
Lòng dạ con người chính là như vậy.
Đến ngày Tết Đoan Ngọ, Ngân Hạnh, Ngân Đan mang váy tới cho Lạc Bảo Chương.
Là ngày hội nên phải chọn y phục tươi đẹp, váy dài màu hồng ngọc chói sáng rực rỡ nhưng không ngờ Lạc Bảo Chương lại không đồng ý.
Ngân Đan nhớ hôm qua Kim di nương đã trộm tới đây dặn dò các nàng phải trang điểm thật xinh đẹp cho Lạc Bảo Chương, thế nên vội vàng khuyên nhủ: “Cô nương, thời điểm này không mặc đẹp thì còn đợi đến khi nào? Nô tỳ nghe nói, tất cả hoàng thân quốc thích ở kinh thành đều phải theo Hoàng Thượng ra ngoài.”
“Cho nên các ngươi không muốn ta đổi bộ khác?” Lạc Bảo Chương nhướng mày, “Không nghe nói Hoàng Thượng muốn tuyển tú ư? Rêu rao như vậy, vạn nhất bị để mắt đến, phải vào cung thì sao đây?”
Vì chọn mỹ nhân cho Hoàng Thượng nên các thái giám trong cung phải dùng toàn lực để tìm kiếm.
Ngân Hạnh cười nói: “Nếu được vào cung, trăm ngàn sủng ái tại một thân…”
Lạc Bảo Chương hất đổ chén trà xuống đất, trừng mắt nói: “Có Hoàng Hậu nương nương, có Thái Tử ở đấy mà ngươi còn nói được trăm ngàn sủng ái?” Nàng hạ giọng, “Không thấy Hoàng Thượng đã nhiều tuổi rồi sao!” Cho dù sinh được nhi tử thì cũng có thể trụ được bao lâu? Đến lúc Thái Tử đăng cơ, không diệt trừ mẫu tử bọn họ mới là lạ.
Thường thấy oai phong của chủ mẫu nên Lạc Bảo Chương không hề muốn làm phi tần, trừ khi người đó là Thái Tử, Thái Tử tuổi trẻ, nếu có thể sinh một nhi tử cho hắn, sau này tranh đua còn có thể có khả năng được phong làm trữ quân, chỉ là chuyện này cũng không dễ dàng, nếu con đường phía trước thoải mái nhẹ nhàng thì nàng sẽ không bao giờ uổng phí sức lực vào chuyện khó khăn này.
Hiểu rõ suy nghĩ của chủ tử, hai nha hoàn không nhiều lời nữa, tiếp tục lựa chọn bộ váy khác.
Lúc ra ngoài, Lạc Bảo Anh thấy Lạc Bảo Chương mộc mạc giản dị, hơi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ nàng ta đổi tính rồi à, nhưng rất nhanh nàng đã bị Vệ Lang thu hút, chỉ thấy hắn mặc áo bào màu tím nhạt thêu hoa văn tứ quân tử (4), đầu đội ngọc quan, dùng trâm dài búi tóc, thắt lưng bằng ngọc, trên hông có treo một túi thơm thêu hình Ngũ độc (5), trang phục vô cùng đơn giản nhưng lại càng thêm phần tuấn nhã.
(4) Tứ quân tử: là hình ảnh thường được sử dụng trong hội họa Trung Quốc, bao gồm mai, lan, trúc, cúc. Bốn chủng loại này đều có tính cách thanh cao, nhã nhặn.
(5) Ngũ độc: bao gồm rắn, bò cạp, rết, cóc và thằn lằn (có nơi thay bằng ong), đây là năm loài động vật mà theo cảm nhận của người xưa là có mang độc tính cực mạnh, cần phải xua đuổi vào ngày Tết Đoan Ngọ.
Chỉ cần tùy ý đứng một chỗ cũng có thể khiến người ta nhớ tới cảnh sắc Giang Nam mưa bụi mịt mờ, cảnh đẹp như ẩn như hiện không thể chiêm ngưỡng hết, chỉ hận không thể lau hết màn mưa bụi đi để hiện ra cảnh sắc rõ ràng.
Không biết hôm nay hắn ra ngoài sẽ trêu ghẹo biết bao cô nương ở kinh thành.
Lạc Bảo Anh dịch chuyển tầm nhìn, đi đến bên cạnh ca ca: “Ca ca cúi đầu xuống.”
Lạc Nguyên Chiêu không rõ nguyên do, nhưng thấy dáng vẻ chờ đợi của nàng nên lập tức nghe lời khom lưng xuống.
Ai ngờ Lạc Bảo Anh đã sớm đổ rượu Hùng Hoàng (6) vào khăn tay, nhẹ nhàng xoa lên vành tai Lạc Nguyên Chiêu.
(6) Rượu Hùng Hoàng: loại rượu uống vào Tết Đoan Ngọ, được nấu từ ngũ cốc và hùng hoàng – một khoáng chất có màu vàng được dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Tết Đoan Ngọ hàng năm, vì muốn xua đuổi trùng độc nên nàng đều lau cho La Thiên Trì, cho dù hắn nói mình đã lớn không cần mấy thứ này nhưng vẫn không lay chuyển được nàng, tuy tức giận bất bình nhưng vẫn nghe lời nàng cúi đầu, lúc này La Thiên Trì không ở bên cạnh, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cho Lạc Nguyên Chiêu.
Bị muội muội đánh lén, một lúc sau Lạc Nguyên Chiêu mới phát hiện, hắn bực bội duỗi tay muốn véo má nàng.
“Chúc ca ca cả năm đều bình an khỏe mạnh, bệnh tật không cần đến.” Lạc Bảo Anh nghiêm túc nói, “Đây là rượu Hùng Hoàng, chắc chắn linh nghiệm.”
Lạc Nguyên Chiêu dừng tay lại, không có biện pháp đối phó nàng nên đổi thành xoa tóc: “Nhờ vào lời chúc tốt lành của muội.”
Hai huynh muội thân mật, Lạc Nguyên Giác nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, so với Lạc Nguyên Chiêu ôn hòa, Lạc Nguyên Giác nhỏ hơn hai tuổi lại lạnh lùng hơn rất nhiều, trong ấn tượng của Lạc Bảo Anh, nàng rất ít khi thấy hắn cười, thật giống như khối băng ngàn năm không thay đổi, nàng vươn ngón tay ra, hỏi Lạc Nguyên Giác: “Nhị ca muốn lau không?”
“Không cần.” Quả nhiên Lạc Nguyên Giác từ chối, thậm chí còn đứng ra xa hơn.

Kỳ thật nàng mới không cần lau cho hắn đâu, chỉ là khách khí với nhau thôi. Lạc Bảo Anh bĩu môi, lấy khăn mới ra lau ngón tay.
Tiểu cô nương mặc áo ngắn màu vàng ngả đỏ, váy hoa màu xanh nhạt trên eo, bên tai cài đóa hoa thạch lựu, không mang bất kỳ món trang sức nào, dáng vẻ thay đổi không ngừng giống như nụ hoa sắp nở, có thể tưởng tượng mai này sẽ vô cùng rực rỡ. Ánh mắt Vệ Lang dừng trên người nàng, đột nhiên nhớ tới hàm răng sún hôm trước nên không nhịn được cười rộ lên.
Còn nhỏ như vậy nhưng đã rất kiêu ngạo, bị hắn nhìn một lần liền ghi hận đến tận bây giờ, ngay cả bút lông hắn đưa cũng không chịu dùng.
Thấy khóe miệng Vệ Lang khẽ nhếch lên, dáng vẻ tươi cười động lòng người, Vệ Hằng dò hỏi: “Tam đệ đang nghĩ tới chuyện vui à?”
“Không có.” Vệ Lang nghiêng đầu, “Năm nay Nhị ca đánh cuộc đội nào thắng?”
“Đội năm ngoái đã thắng hai lần, nói vậy năm nay cũng có thể tiếp tục đứng nhất.”
“Quá tam ba bận.” Vệ Lang nói, “Nhị ca vẫn nên suy xét lại đi.”
Vệ Hằng gật đầu sau đó nhìn về phía đối diện, Lạc Bảo Chương đứng ngay ngắn bên cạnh Viên thị, y phục không nổi bật nhưng khuôn mặt phong tình quyến rũ không thể giấu được. Thấy dáng vẻ đoan trang của nàng, khóe miệng Vệ Hằng cong lên, lần trước hắn đã thấy rõ ánh mắt đưa tình của nàng dành cho Vệ Lang, nay thu liễm lại thì có thể che giấu sao?
Nàng muốn câu được rùa vàng? Thật ra hắn có thể chơi đùa cùng nàng một chút, một mỹ nữ trời sinh tuyệt vời như vậy, tương lai để nàng làm thiếp thất cũng sẽ không bị thua thiệt.
Lúc này Vệ lão phu nhân cùng lão thái thái mới ra ngoài, Vệ lão phu nhân dặn dò: “Hôm nay đông người, không nên sinh sự, mấy đứa Nguyên Chiêu Nguyên Giác lần đầu đón Tết Đoan Ngọ ở kinh thành nên có lẽ chưa thấy qua náo nhiệt như vậy bao giờ. Xem xong đua thuyền rồng có thể ở lại Bạch Hà chơi một lúc, nhưng không được về quá muộn.”
Lão nhân gia đi lại không tiện, mỗi lần lên thuyền xuống thuyền đều tốn không ít sức lực nên hai vị lão thái thái quyết định không đi, chỉ có Viên thị và Vệ Nhị phu nhân đi cùng nhóm tiểu bối.
Còn Vệ Tam phu nhân thì cho dù ngày vui hay ngày thường cũng không thích ra ngoài giao lưu.
Mọi người ngồi trên xe ngựa đi về hướng Bạch Hà ngoài thành.
Ra khỏi cửa thành liền nghe thấy tiếng người ồn ào phía xa, Lạc Bảo Châu vén trộm màn xe lên nhìn, kinh sợ kêu lên: “Thật sự có nhiều người, Tam tỷ, người đứng che kín cả sông luôn, muội không nhìn thấy sông đâu hết.”
Vệ Hạm cười nói: “Không cần sợ, lát nữa xuống xe ngựa sẽ ngồi trên du thuyền, những người đó không thể ngăn cản tầm nhìn được.”
Chỉ một lúc đã tới nơi, các cô nương đội mũ có rèm đi xuống dưới, bên bờ sông có đặt một ván gỗ nối giữa thân thuyền và bờ, Lạc Bảo Anh nâng chân lên lại hạ xuống. Nhìn dòng sông trước mặt, nhớ tới lúc trước nàng đã từng ngã từ thuyền xuống lòng sông, trong tức khắc bóng tối ngập tràn, hơi lạnh bao phủ, giờ nàng mới phát hiện cơn ác mộng này chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí nàng.
Nàng sợ dòng nước này nên chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích.
Tất cả các cô nương đều đi qua, chỉ còn mỗi mình Lạc Bảo Anh đứng đó, Lạc Nguyên Chiêu thấy muội muội giống như sợ hãi, vội vàng đi qua, nhẹ giọng dò hỏi: “Có phải muội sợ nước không?”
Thanh âm ôn nhu rơi vào trong tai, lúc này Lạc Bảo Anh mới lấy lại tinh thần, ừ một tiếng: “Có chút sợ, tấm ván này quá nhỏ.”
Ba người không thể đi qua, hẹp như vậy để làm gì? Lạc Nguyên Chiêu đỡ lấy cánh tay nàng: “Ta dẫn muội qua.” 
Có ca ca bên cạnh nên Lạc Bảo Anh mới dám nhấc chân lên, chỉ thấy thân mình nàng mềm như bông, vô lực dựa vào người bên cạnh, Lạc Nguyên Chiêu phải nửa ôm nửa kéo mới đưa được nàng đến du thuyền.

 
Chú thích: