Danh Môn Kiều Thê

Chương 117: Nâng cằm nàng lên, khẽ nói, “Mỹ nhân.”




Lạc Bảo Anh chưa từng gặp Vệ Đại lão gia Vệ Xuân Đường, vì trước đây ông ấy đã được phong làm sát sứ, phân công quản lý lại trị (1) của một tỉnh, ngoại trừ thỉnh thoảng hồi kinh báo cáo công tác thì đã mấy năm không trở về nhà. Mà nay được điều về kinh thành, có lẽ là muốn thăng quan cho ông ấy, không phải nhị phẩm thì chính là nhất phẩm.

(1) Lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.

Trong lòng nàng tò mò về người này, kéo tay Vệ Lang hỏi: “Đại bá như thế nào, còn có Đại bá mẫu, chàng nói cho ta một chút để ta còn tính toán.”

Vệ Lang nói: “Cái này ta thật đúng là không thể giúp nàng, lúc ta tới kinh thành, Đại bá là Tri phủ ở Đại Danh Phủ, sau lại thành sát sứ, ta chỉ gặp ông ấy hai lần, đến nỗi khi còn nhỏ…” Tam phòng bọn họ vẫn luôn không ở kinh thành, tuy có lần hắn và mẫu thân về ở một thời gian, nhưng Vệ Xuân Đường đi sớm về trễ, ở cùng một nhà còn không gặp được mấy lần, huống chi, lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, sao có thể nhớ rõ? Nhưng một vài hồi ức lẻ tẻ thì vẫn có.

“Đại bá hẳn là người rất cứng nhắc, nghiêm nghị, có lần Đại ca phạm sai lầm, cũng không phải lỗi sai lớn, vậy mà ông ấy đánh đến nỗi gẫy cả cành trúc, Đại bá mẫu ở bên cạnh khóc, vẫn là tổ phụ ra mặt mới chịu dừng tay.”

Lạc Bảo Anh không thích người nặng tay với con của mình, vì những lời này mà lập tức không có hảo cảm với Vệ Xuân Đường.

Thấy nàng đột nhiên không hỏi nữa, Vệ Lang nói: “Nàng không cần lo lắng, lại không phải là ra mắt mẹ chồng tương lai, mà cho dù là gặp mẹ chồng thì nàng cũng chưa bao giờ sợ đúng không?”

Nàng thật giống như không có lúc nào đặc biệt căng thẳng, tuy lúc còn nhỏ thường hay nghịch ngợm, nhưng mà mặc kệ ở chỗ nào, luôn là bình tĩnh hào phóng. Từ lúc mười tuổi đã như thế, lần đầu tỷ thí thư pháp với Vệ Liên, sau lại đến hội trà thơ của Trưởng công chúa, được hạng nhất đứng trên đài cao, đến nay hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ nàng lúc ấy, bây giờ nhớ tới, cũng không hiểu sao nàng còn nhỏ tuổi mà đã có phong thái tài hoa như vậy.

Dù sao vẫn không phải là công lao của nữ phu tử, bốn vị cô nương Lạc gia, không có người nào xuất sắc như nàng.

“Đại bá mẫu thấy nàng nhất định sẽ thích.” Vệ Lang cười nói, “Ta nhớ mang máng mẫu thân nói, Đại bá mẫu thích nhất nữ tử có tài hoa.”

“Chỉ cần tài hoa sao?” Lạc Bảo Anh hất cằm lên, “Ta đúng là còn có mặt mũi.”

Vệ Lang cười: “Ừ.” Nâng cằm nàng lên, khẽ nói, “Mỹ nhân.”

Trong mắt là khuynh mộ không hề che giấu.

Lạc Bảo Anh rất hài lòng: “Cái này còn không sai biệt lắm.”

Giữa lúc nói nói cười cười, đã đến nhà chính, từ xa liền nhìn thấy một nam nhân trung niên ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, không hề nói chuyện, cả người tản ra một cỗ áp lực, đó là uy thế quan lớn tích tụ hàng năm, bọn họ không nghe thấy người nào trong sảnh đường nói chuyện, ngoại trừ Vệ lão gia tử.

Hai người đi vào, Vệ Lang còn chưa mở miệng, Vệ lão gia tử lập tức vẫy tay nói: “Mau tới ra mắt Đại bá và Đại bá mẫu các con.”

Phu thê song song hành lễ.

Lúc Lạc Bảo Anh ngẩng đầu mới nhìn rõ mặt Vệ Xuân Đường, làn da ngăm đen, ánh mắt nghiêm khắc, khóe miệng nhấp thành một đường có vẻ hơi khắc nghiệt, ngược lại Đại bá mẫu Phạm thị tươi cười, thân thiết giữ chặt tay nàng nói: “Đã sớm nghe nói Lang Nhi cưới vợ, trong thư tổ phụ con nói là rất xứng đôi, hôm nay nhìn thấy, quả thật là như vậy, ta cũng không biết kinh thành còn có tiểu thư khuê các như này đâu.”

Trình thị nói: “Đại tẩu, Bảo Anh đâu phải người kinh thành, cũng là mấy năm trước mới từ Hồ Châu tới đây.”

Giống như không nghe thấy lời này, Phạm thị lấy một cái tráp từ trong tay nha hoàn đưa cho Lạc Bảo Anh: “Con và Huệ Thụy mỗi người một cái, cũng đừng chê.”

Áng chừng rất nặng, Lạc Bảo Anh vội vàng nói lời cảm tạ, thầm nghĩ Phạm thị thân là trưởng tức, quả nhiên là có phong thái hơn Trình thị rất nhiều, chỉ có điều Trình thị gả cho tướng công chẳng ra gì là Vệ Xuân Phàm nên cũng không khá khẩm hơn được, đã lâu không gặp cháu trai, cháu dâu, nhưng lại chỉ liếc mắt một cái rồi tìm cách gây sự.

Thật quá đáng giận, đôi mắt kia chắc đặt ở trên đỉnh đầu!

Lạc Bảo Anh đưa tráp cho nha hoàn cầm, cùng Vệ Lang lùi sang bên cạnh.

“Lần này Thánh thượng điều con đến Hộ Bộ, nhất định là vì Vương Khôn về hưu, muốn con tiếp nhận công việc của hắn, những thứ khác của Vương Khôn đều tốt, chỉ là làm việc không nhanh không chậm, ta đã sớm bảo hắn điều tra kỹ kho bạc, vậy mà hắn có thể kéo dài tới hai năm, bây giờ về hưu, cuối cùng không cần nhúng tay vào vũng nước đục này nữa, an an ổn ổn về quê dưỡng lão.” Vệ lão gia tử giễu cợt nói, “Đúng là cáo già.”

Vệ Xuân Đường nói: “Phụ thân yên tâm, đến khi con nhậm chức sẽ tự tra rõ ràng.”

“Đây là tốt nhất, nhiều việc chồng chất xuống dưới, có thể thấy rất nghiêm trọng, đến lúc báo cáo gấp còn không biết bổ khuyết như thế nào đâu.” Vệ lão gia tử nói với Vệ Lang, “Lang Nhi, con phải học hỏi Đại bá phụ nhiều hơn, tuy hiện giờ con là Đại học sĩ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Hàn Lâm Viện.”

Nghe thấy ba chữ Đại học sĩ, Vệ Xuân Đường nhíu mày nhìn Vệ Lang, nhàn nhạt nói: “Đại học sĩ theo hầu ở Càn Thanh cung, nhàn hạ vô tích sự, chỉ là giúp Hoàng Thượng thảo ra chiếu thư, nhưng lại được người khác coi là vị trí rất quan trọng. Nhưng theo ta được biết, bao năm qua bổn triều có tám Đại học sĩ, cũng chỉ có Lý Đại nhân và Liễu Đại nhân thời Văn Tông Đế là có thể nhập các, có thể thấy một cái danh xưng không coi là gì, con chớ có tự cao tự đại.”

Lạc Bảo Anh nghe thấy thì nhíu mày.

Vệ Lang lại giống như không có phản ứng gì, cười nói như cũ: “Đại bá phụ nói đúng, chất nhi nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”

Trình thị ở bên cạnh nhếch miệng, nghĩ thầm Đại bá trở về quả nhiên không tầm thường, cho dù là giáo huấn chất nhi từ trước đến nay luôn thanh cao thì cũng không có người không phục, có thể thấy cuối cùng cũng có người đè ép được Tam phòng, bằng không thật cho rằng Vệ Lang là thiên chi kiêu tử, Vệ gia chỉ có mình Tam phòng này thôi sao!

Mọi người nói chuyện một lát, đang lúc dùng cơm chiều, liền đặt hai bàn tiệc trong sảnh đường, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn.

Thấy nha hoàn vội vàng bày chén đũa, Trình thị đi đến bên cạnh Phạm thị, cười nói: “Chỉ tiếc Chương nhi, Dung nhi đều ở nơi khác, bằng không trong nhà càng náo nhiệt!”

Đó là nhi tử và nữ nhi của Đại phòng, một người gả đến Giang Nam, một người làm quan ở bên ngoài.

Phạm thị thở dài: “Cũng không có cách nào, ta vốn muốn bảo lão gia tìm cách điều Chương Nhi về kinh thành, nhưng lão gia thế nào cũng phải muốn cho nó học hỏi kinh nghiệm, nói kinh thành không thể dưỡng ra quan lại có năng lực, còn có thể làm gì bây giờ?”

Vệ Xuân Đường chuyên quyền độc đoán, Phạm thị là hiền thê lương mẫu, chỉ có thể gả chồng theo chồng.

“Đại bá nói như vậy tự nhiên là có đạo lý, đến khi Chương Nhi có thành tích, có lẽ  là một lần thành quan tam phẩm luôn, tẩu chớ có lo lắng!” Trình thị cười nói, “Ta chỉ ngóng trông tẩu trở về, cái nhà này cần phải có tẩu đảm đương thì mới được, ta thì không dùng được nữa rồi, ruộng tốt đến tay ta, thế mà lại chưa có năm nào được mùa, một năm không biết ít hơn bao nhiêu bạc đâu.”

Tuy nói nhỏ, nhưng Lạc Bảo Anh vẫn nghe được một chút, thầm nghĩ, lúc nào mà Trình thị được quản lý ruộng tốt? Cùng lắm bà ta chỉ phụ trách mua sắm đồ đạc trong phủ, còn ruộng tốt và tất cả cửa hàng đều do Vệ lão phu nhân quản lý, đây không phải là vu khống hãm hại Vệ lão phu nhân ư?

Không nghĩ tới trong bụng Trình thị lại có nhiều tính toán như vậy!

Nàng không lên tiếng, chỉ đến gần hai bước, vừa lúc nghe thấy Phạm thị nói: “Ta mới trở về biết cái gì, còn nữa, những việc này đều có mẫu thân lo liệu.”

Một lời từ chối.

Trình thị có chút ngượng ngùng, không rõ ý của Phạm thị, lúc trước còn ở kinh thành, không phải rất nhiều chuyện trong nhà đều do bà ấy quản lý sao? Chẳng lẽ rời đi mấy năm, trở nên lười rồi?

Thấy bàn tiệc đã sắp xếp xong, Lạc Bảo Anh gọi mọi người: “Mẫu thân, Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu.” Lại gọi Vệ lão phu nhân còn đang nói chuyện với Vệ lão gia tử, “Tổ mẫu.”

Kim Huệ Thụy cũng không cam lòng yếu thế, cười nói: “Mẫu thân thường khen Đại bá mẫu hiền đức, lần này về kinh thành, con phải đi theo người học hỏi thật tốt mới được.”

Phạm thị liếc mắt nhìn nàng ta: “Ta thấy con học được không tệ, bằng không Nhị đệ muội sẽ không khen con.”

Trình thị chính là có khổ mà không thể nói, đã cưới về rồi thì còn có thể làm gì, không thể đem trả lại, cũng chỉ có thể làm ra vẻ có quan hệ tốt, đỡ phải bị người khác chế giễu.

Lạc Bảo Anh ngồi bên cạnh Vệ Tam phu nhân.

Hai chị em dâu kia rất thân mật, nhưng đến chỗ mẹ chồng nàng thì lại vắng ngắt, cũng không biết suốt ngày suy nghĩ chuyện gì, vừa rồi Trình thị nói, rốt cuộc là bà ấy có nghe được hay không? Nàng nhìn Vệ Tam phu nhân, bà ấy đang thong thả ung dung dùng cơm, thực sự có chút không dính khói lửa nhân gian, mặc kệ việc bếp núc, cũng mặc kệ những tranh đấu của nữ nhân, từ khi nàng gả cho Vệ Lang, bà ấy cũng không hay đến làm phiền.

Thật ra thì đây là chuyện tốt.

Ít nhất nàng sẽ không gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, tuy Lạc Bảo Anh xuất thân từ Nghi Xuân Hầu phủ, nhưng nàng không phải hoàn toàn được nuông chiều mà lớn lên, phụ mẫu qua đời, tổ phụ không để ý việc vặt, toàn bộ Hầu phủ đều là nàng quản lý, thế nên nàng đã mơ hồ sinh ra một loại dự cảm.

Đại phòng trở về, từ nay nhất định Vệ gia sẽ không còn giống như trước kia, nhưng lẽ ra người nên lo lắng chuyện này phải là Vệ Tam phu nhân, không phải sao?

Hiện giờ nàng chỉ là một tiểu bối còn muốn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Các nữ quyến không uống rượu, rất nhanh đã ăn xong, cách bình phong, thấy các nam nhân trước mặt còn chưa xới cơm, liền biết nhất định bọn họ còn phải kéo dài thêm một lúc nữa, dù sao Vệ Xuân Đường đã lâu rồi mới trở về, bữa này xem như là tiệc tẩy trần. Vệ lão phu nhân cười nhìn Phạm thị: “Con đi cả một chặng đường nhất định là mệt nhọc, không cần chờ Xuân Đường, mau về nghỉ ngơi thôi.”

Phạm thị cười nói: “Đã làm phu thê mấy chục năm, ông ấy không ngủ, con cũng không ngủ được.”

Nghe thấy lời này, Vệ lão phu nhân tràn đầy đồng cảm: “Thôi, vậy tùy con.”

Nhưng Phạm thị đã nói như vậy, những nữ quyến khác sao có thể không biết xấu hổ mà rời đi, thật giống như tình cảm giữa bọn họ và trượng phu không được như vậy, Phạm thị nhìn lại cười: “Được rồi, khó được một lần, ta liền không đợi nữa, về trước nhìn sương phòng một chút, đã lâu không về, có lẽ là xa lạ.”

Lúc này mọi người mới lần lượt ra về.

Tháng năm đã bắt đầu nóng, nhưng ở Vệ gia không coi là gì, cả một đỉnh băng to dùng không hết, Lạc Bảo Anh nằm trong phòng thoải mái như vậy, dù có 

đang nghĩ lại chuyện lúc nãy thì mí mắt cũng dần dần không mở nổi, đang lúc sắp ngủ, có người hơi cúi đầu, hôn một cái lên gò má nàng.

Nàng lập tức tỉnh, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Vệ Lang, vừa lên tiếng lại là: “Đại bá thật quá đáng, lại nói Đại học sĩ chỉ là thảo ra chiếu thư, rốt cuộc ông ấy có biết Đại học sĩ là gì không? Còn nói chỉ có hai vị Đại học sĩ nhập các, sao ông ấy không nhắc tới Tưởng Thanh chứ? Còn cả Trương Duy Chân! Tuy bọn họ không nhập các, nhưng những chiến tích vẻ vang của họ đều được lưu danh sử sách!”

Nàng cứ liên thanh như đánh đổ bát đậu rang, Vệ Lang kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ nàng rất để tâm lời ông ấy nói?”

Đương nhiên, vậy mà lại dám chê tướng công nàng, mặc dù cái này…

Nàng liếc xéo Vệ Lang, nghĩ có những lúc hắn đã tính trước được mọi việc, dáng vẻ ấy khiến người ta chán ghét, cũng không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng đã là nam nhân mà Lạc Bảo Anh nàng bằng lòng gả, đương nhiên phải là người ưu tú nhất kinh thành, Vệ Xuân Đường dựa vào cái gì mà nói như vậy?

“Dù sao cũng là Đại bá không đúng, ông ấy…” Còn chưa dứt lời, nàng chỉ cảm thấy trên người bị đè nặng, cả người hắn phủ lên trên, khẽ cười nói bên tai nàng, “Nàng thật sự bất bình thay vi phu như vậy sao?”