Danh Môn Kiều Thê

Chương 109: Đang hưởng thụ một bữa yến tiệc




Nam nhân không giống nữ nhân, các nữ nhân gặp nhau sẽ nói liên miên không dứt, mà đều nói những chuyện vụn vặt trong nhà, sợ Vệ Lang nghe không quen, lão thái thái nháy mắt, Lạc Vân liền chỉ đích danh con rể tới thư phòng, hai nam nhân thương nghị đại sự của triều đình.

Chỉ để Lạc Bảo Anh ở lại.

Lúc này lão thái thái và Viên thị mới cẩn thận đánh giá nàng, nhìn một cái, càng cảm thấy Vệ gia không hổ là danh môn thế gia, tư trang của Lạc Bảo Anh từ trên xuống dưới, nhìn không chói mắt, nhưng cả người quý khí, không giống phong thái lúc còn ở Lạc gia, nhưng nàng chỉ mới ở Vệ gia ba ngày mà thôi.

Lão thái thái nói: “Quả nhiên vẫn là người đẹp vì lụa.”

Lạc Bảo Anh không mấy đồng ý với lời này, thử đổi thành người khác mà xem, đều là vì năm ngoái nàng đã dày công tu dưỡng nên mới được thế, váy áo trang sức của Vệ gia chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

So với lão thái thái thì rõ ràng Viên thị biết nói chuyện hơn, cười nói: “Ban đầu Bảo Anh chính là người xinh đẹp nhất trong nhà, mà nay càng thêm xuất sắc, trông sắc mặt tốt biết bao.”

Trắng tinh như ngọc, lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, sáng bóng không tỳ vết.

Lạc Bảo Anh trêu ghẹo nói: “Mẫu thân, đó là xa thương gần thường, ngày nào cũng gặp thì không thấy gì, nhưng cách mấy ngày mới gặp, lại là chỗ nào cũng thấy đẹp!” Nàng cười nói, “Con cứ cảm thấy Châu Châu giống như lại cao hơn rồi.”

“Đúng là muội cao hơn đấy.” Lạc Bảo Châu nói, “Muội muốn cao giống như tỷ vậy, ngày nào muội cũng đo.” Nàng giơ ngón tay ra miêu tả, “Cao lên từng này.”

Lạc Bảo Anh cười khúc khích.

Đang nói chuyện, Ngọc Phiến bưng một đĩa trái cây tới, đặc biệt để trong tầm tay Lạc Bảo Anh, cắt rất chỉnh tề, ánh mắt nàng lướt qua, thấy Ngọc Phiến tươi cười, khẽ nói: “Tam cô nãi nãi có dáng dấp tốt, phúc khí cũng tốt, thật khiến người ta hâm mộ, nhưng cũng chỉ có Tam cô nãi nãi có tài hoa như vậy nên mới được thế.”

Bình thường Ngọc Phiến hầu hạ lão thái thái không hay nói chuyện, khó có được hôm nay lại khen Lạc Bảo Anh, còn mang theo chút nịnh nọt lấy lòng, chẳng qua là hạ nhân khen chủ tử, có người nào không phải như vậy? Dẫu sao vẫn phải dựa vào chủ tử để có miếng ăn.

Lạc Bảo Anh không nói gì, chỉ xiên trái cây ăn, xem như cho chút mặt mũi.

Ngọc Phiến lại bưng đến cho người khác ăn.

Đưa xong rồi, đoan đoan chính chính đứng ở phía sau lão thái thái, nàng nói lời này không phải là không có lý do, ban đầu nghĩ hai huynh muội Lạc Bảo Anh đã vơ vét hết tài sản của Lạc gia đem đi làm sính lễ và của hồi môn, nàng lo lắng cho Lạc Nguyên Giác, nhưng nhìn thấy Vệ gia đưa tới nhiều sính lễ như vậy, cũng không biết nhiều hơn đằng nhà mình bao nhiêu lần thì mới biết được mình có tầm nhìn hạn hẹp.

Như vậy, tự nhiên không cần lo lắng cho nhi tử, cho nên dưới đáy lòng lại biết ơn Lạc Bảo Anh.

Lão thái thái thấy Ngọc Phiến nhàn rỗi, nói: “Ngươi đến phòng bếp nhìn xem đã chuẩn bị xong hết chưa? Nhất là vây cá…”

Đây chính là thức ăn cực kỳ quý báu, Lạc Bảo Anh kinh ngạc, nhíu mày nói: “Tổ mẫu, chúng con chẳng qua là về lại mặt thôi, cũng không phải chuyện vui lớn gì, cứ như bình thường là được, chỉ cần bày thêm hai cái bát hai đôi đũa, đâu phải mua những thứ này, còn không bằng giữ lại để trong nhà dùng.”

Lão thái thái cười đến mức đôi mắt cũng nheo lại: “Nhìn mà xem, cô nương gia sao lại dễ dãi như vậy, nhà chồng con đã đưa đến bao nhiêu sính lễ, chẳng lẽ nhà chúng ta lại không mua nổi một cái vây cá sao? Con đấy, Bảo Anh, sau này không thể như thế được, lễ thượng vãng lai (1), cô gia tới đây, dù thế nào cũng phải chiêu đãi thật tốt có đúng không? Sao có thể ăn một mình được chứ?”

(1) Lễ thượng vãng lai: có qua có lại.

Mặt Lạc Bảo Anh đỏ lên.

Kiếp trước nàng đâu như vậy, thật sự là ở Lạc gia lâu rồi, không được ăn ngon mặc đẹp, theo bản năng cảm thấy nhà mẹ đẻ rất nghèo, đau lòng trưởng bối, quả thật là không đúng, nàng cúi đầu nói: “Tổ mẫu nói đúng ạ.”

Âm thầm ảo não, thế nhưng lại vô tình dưỡng ra một mặt không phóng khoáng, thật may là chưa ném hết thể diện đi, cần phải chú ý!

Viên thị hé miệng cười nói: “Có lẽ là ở Vệ gia ăn nhiều rồi, nên bây giờ mới muốn ăn một chút cơm nhà đúng không?”

Đầu bếp của Vệ gia đúng là không cần phải nói, món ăn nổi danh đến mấy cũng làm được, mấy ngày nay Lạc Bảo Anh được hưởng lộc ăn, nàng cười nói: “Tuy nhà ta không so được với Vệ gia, nhưng có mấy món thật đúng là ăn ngon lắm, như rau trộn mã lan, đồ chưng, bên kia không làm ra được mùi vị như vậy.”

Mấy món đó có hương vị dân dã, mới nhìn thì thấy thô, nhưng vào trong miệng lại thơm ngon, Viên thị vội bảo người đến thông báo cho phòng bếp.

Tiệc rượu kết thúc, từ Lạc gia đi ra ngoài, nhìn hai má Lạc Bảo Anh như hoa đào, thần sắc mệt mỏi, Vệ Lang đỡ nàng nói: “Ta nghe thấy tổ mẫu liên tục bảo nàng ăn, có phải ăn nhiều quá rồi không?”

Nàng cười khẽ, dựa đầu vào bả vai hắn: “Còn không phải sao? Sợ ta ở Vệ gia ăn không quen, ta thuận miệng nói hai món, thế là để tất cả cho ta ăn, Châu Châu muốn gắp một đũa, mẫu thân còn nói muội muội suốt ngày ăn rồi, cái này là làm riêng cho ta, ta cũng không thể phụ lòng bọn họ.” Nàng đặt tay lên bụng, “Trướng lên rồi.”

Mày hơi nhăn lại, kể khổ với hắn.

Hắn duỗi tay muốn xoa xoa cho nàng.

Nhưng nàng chặn lại, cảm thấy có hạ nhân ở đây không hay, chỉ kéo tay áo hắn nói: “Đường cũng không xa, chúng ta đi bộ về được không? Vừa hay tiêu thực.”

Hai nhà ở gần nhau, vừa đi vừa nói chuyện còn chưa tới một khắc.

Hắn nói được.

Hai người liền từ cửa chính đi ra ngoài.

Buổi trưa trên đường không có mấy người, hai người nam tuấn tú, nữ thanh lệ đang nắm tay nhau đi từ từ, tựa như thần tiên quyến lữ, hấp dẫn ánh mắt người khác. Vệ Lang thấy mấy nam nhân nhìn chằm chằm Lạc Bảo Anh không thả, chợt cảm thấy đây không phải là một ý kiến hay, hắn nói: “Đáng lẽ ra ngoài phải đội mũ có rèm, vẫn nên ngồi kiệu thôi.”

Biết hắn lại đang hẹp hòi, Lạc Bảo Anh nói: “Không phải cũng có cô nương nhìn chàng sao, ta còn chưa có ý kiến gì đâu.”

Vệ Lang lập tức cười rộ lên, tiếng cười mang theo hơi lạnh, không có ý kiến tức là không quan tâm tới hắn, vậy có hay không có tiểu cô nương câu dẫn hắn, nàng cũng thờ ơ?

Bàn tay cầm tay nàng mạnh hơn một chút, nàng sắp bị hắn kéo tới bên cạnh cỗ kiệu thì lại thấy một con ngựa đột nhiên chạy tới, người trên lưng ngựa tung người nhảy xuống, cười sang sảng: “Vệ Đại nhân, Vệ thiếu phu nhân, thật trùng hợp.”

Vệ Lang thấy rõ người tới, lập tức đổi sang sắc mặt phù hợp, nhàn nhạt nói: “Những lời này nên là ta nói chứ? Thật trùng hợp, Hầu gia.”

Đương nhiên là La Thiên Trì cố ý, quả thật hắn vẫn chưa yên lòng về Lạc Bảo Anh, nghĩ lúc nàng về lại mặt sẽ đến nhìn thử xem thế nào, giả sử tỷ tỷ phơi phới gió xuân, vậy nhất định là Vệ Lang không bắt nạt nàng.

Bây giờ nhìn thấy hai người tay trong tay ở trên đường tản bộ, trong lòng hắn đã hiểu rõ.

Thấy đệ đệ phải đi, Lạc Bảo Anh lại nhớ tới chuyện Kim Huệ Thụy, không khỏi nói: “Ngày ấy Hầu gia tới làm phù rể, đặc biệt chúc mừng, chúng ta vẫn còn chưa cảm ơn đâu.” Nàng dùng lời nói dẫn dắt bên kia, “Hôm qua Nhị bá mẫu đãi tiệc, cũng nhắc tới muốn mời Hầu gia tới làm khách, nhưng chúng ta và Hầu gia quả thật là không thân, thế nên chưa từng đáp ứng, ngược lại là Nhị tẩu nói tẩu ấy và Hầu gia là thanh mai trúc mã.”

Nói đến hai chữ Nhị tẩu, nàng lộ ra vẻ chán ghét, La Thiên Trì giật mình, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là Kim Huệ Thụy, tính ra, đó đúng là thân thích, nhưng còn thanh mai trúc mã…

Hắn thầm cười nhạo, dáng vẻ nàng ta thế nào hắn còn không nhớ rõ, nói gì đến thanh mai trúc mã?

Chắc chắn là Kim Huệ Thụy đắc tội tỷ tỷ, tỷ tỷ mới có thể đặc biệt nhắc nhở hắn, không thì với tính tình của nàng, nếu không phải khiến nàng để ý hoặc là cực kỳ quan trọng thì nàng căn bản sẽ không làm phiền hắn.

La Thiên Trì hiểu ý, vỗ vai Vệ Lang: “Ta đã làm phù rể cho Vệ Đại nhân, sao có thể tính là không thân? Vệ Đại nhân, ngày khác mời huynh uống rượu.”

Một khắc kia, trong lòng La Thiên Trì không còn khúc mắc, tỷ tỷ hắn gả cho Vệ Lang, cam tâm tình nguyện, cũng không bị uất ức, từ nay về sau hắn có thể hoàn toàn buông bỏ ân oán với Vệ Lang.

Mà Vệ Lang được La Thiên Trì lấy lòng thì rất kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của La Thiên Trì, không giống làm bộ, hắn như đi trong sương mù dày đặc, một lúc sau mới cười nói: “Được, ngày nào đó Hầu gia mời đến, ta nhất định sẽ phụng bồi.”

Thấy Vệ Lang cũng không đối chọi gay gắt, La Thiên Trì lại nhìn Lạc Bảo Anh thêm lần nữa rồi mới lên ngựa rời đi.

Nhìn bóng lưng đệ đệ, Lạc Bảo Anh than khẽ, nàng thật sự không có cách nào can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của hắn, chỉ mong Đại cô cô, Nhị cô cô có thể thay hắn chọn một người vừa ý, người mà chính hắn cũng thích.

Trên mặt nàng có một tia ưu sầu tựa gió thổi qua, Vệ Lang nhìn thấy, cũng không muốn nói gì.

Hai người rơi vào trầm lặng, từ đầu phố đến cuối phố, hoàn toàn không nói một lời, đến khi tới nhị môn Vệ gia thì Lạc Bảo Anh mới tỉnh ngộ, nhưng thật sự nàng không biết mở miệng thế nào.

Nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, sắc mặt hắn bình tĩnh, vẫn nắm tay nàng không buông, chỉ là có chút lạnh lùng. Đúng là khi đó nàng muốn tới gần hắn, nhưng lại bị vẻ lạnh nhạt của hắn vô tình ngăn cản, thế nên lùi bước không tiến lên.

Dáng vẻ hiện giờ của hắn khiến người khác không đoán ra, còn không bằng hẹp hòi giống như lúc trước đâu! Nàng nghĩ thầm, giả sử hắn lại tới chất vấn nàng, có lẽ nàng sẽ không ngăn được.

Nhưng hắn không làm vậy.

Có lẽ là thật sự tin tưởng những lời nàng đã nói, cho rằng chỉ xuất phát từ phía La Thiên Trì?

Đôi mắt đẹp của nàng nhìn hắn chằm chằm, Vệ Lang chế nhạo nói: “Nhìn mấy ngày vẫn chưa thấy đủ sao?”

“Ai nhìn chàng?” Nàng chỉ mấy khóm phù dung vừa mới trồng, “Ta đang xem mấy cây này, không biết khi nào có thể nở hoa.”

“Người dịch thì sống mà cây dịch thì chết, mấy cây phù dung chuyển đến đây sẽ bị tổn thương gốc rễ, dù gì cũng phải chờ đến sang năm mới có thể nở hoa.” Hắn vẫn nhớ nàng bị trướng bụng, duỗi tay vỗ nhẹ vào đó, “Còn không thoải mái sao?”

“Tốt rồi.” Nàng cười, “Có thể thấy đi bộ rất có tác dụng, khó trách người xưa nói sau khi ăn xong phải đi lại, sau này chúng ta ngày nào cũng làm như vậy, có được không?”

Hắn bóp mặt nàng: “Ta chỉ có thể đi cùng nàng mấy ngày, một thời gian nữa là phải đến nha môn, nàng đã quên vi phu là Đại học sĩ rồi sao? Bây giờ Thánh thượng soạn ra chiếu thư đều cần ta ở đó.”

Quan viên sao có thể mãi ở nhà? Lạc Bảo Anh phát hiện mình đã lỡ lời, đi vào phòng, ngồi xuống tháp nghỉ tạm, nói sang chuyện khác: “Hoàng Thượng cũng thật hẹp hòi, mới thả chàng mấy ngày nhỉ?”

“Sáu ngày.” Hắn ngồi xuống vòng tay qua bả vai nàng, “Xem như nhiều.”

Trước nay Hoàng thượng không chuyên cần, luôn bỏ bê việc nước, may mà có Thái Tử anh minh, nhưng Thái Tử không thể toàn quyền can thiệp vào triều chính, cho nên rất nhiều chuyện vẫn phải rơi lên người chúng quan viên, so với các triều đại trước, chắc chắn quan viên Đại Lương là bận rộn nhất. Thái Tử lại có dã tâm, lúc nào cũng đốc thúc, vốn dĩ là cứ cách năm ngày sẽ có một ngày hưu mộc, bây giờ đổi thành bảy ngày mới có một ngày nghỉ.

Mà càng là quan lớn, công việc lại càng nhiều.

Lạc Bảo Anh nghe xong ngược lại có chút luyến tiếc, dựa vào ngực hắn, sờ mặt hắn nói: “Vậy chàng lại phải đi sớm về trễ ư?”

“Thương ta?” Hắn bắt được bàn tay mềm mại như không có xương của nàng, đặt lên miệng khẽ cắn một cái, “Thương ta, thì phải ở cạnh ta nhiều hơn.”

Nàng dỗi nói: “Hiện giờ ngày ngày ở bên nhau, chàng còn chê ít?”

“Thiếu, quá ít.” Ánh mắt sâu thẳm của hắn dừng trên mặt nàng, chậm rãi dời xuống, lướt qua ngực nàng, qua vòng eo mảnh khảnh, qua đôi chân dài thẳng tắp, một đường xuống đến giày thêu trên bàn chân nhỏ bé của nàng.

Giống như một đường đốt lửa, đốt thẳng tới người nàng, mặt nàng đỏ lên, muốn rời khỏi người hắn, nhưng hắn lại nắm chặt eo nàng, không cho nàng nhúc nhích. Cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp cần cổ lộ ra ngoài, dưỡng khí theo đó nhanh chóng lan tràn, nàng không nhịn được run rẩy.

Gò mà phấn hồng, đẹp tựa phù dung, mắt như dòng nước xuân ướt át.

Hắn lại quần áo chỉnh tề, tư thế ưu nhã ngồi trên giường, giống như đang hưởng thụ một bữa yến tiệc.

Lạc Bảo Anh bị ăn đến cả người mềm nhũn, rốt cuộc không nhịn được phải xin tha, khẽ nói: “Lát nữa còn phải tới bái kiến tổ mẫu và mẫu thân, chúng ta mới từ nhà mẹ đẻ ta trở về mà.”

“Không cần vội, bọn họ sẽ không thúc giục.” Ngón tay hắn khẽ khàng vân vê.

Nàng lại run rẩy, giống như gặp gỡ thủy triều, kéo dài âm điệu nói: “Tướng công…”

Từ khi thành thân, đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như vậy, Vệ Lang ngừng tay, im miệng, ôm nàng từ trên tháp đi vào phòng trong: “Nếu gọi ta là tướng công, vậy có phải nương tử nên làm tròn bổn phận hay không?” Hắn nói bên tai nàng, “Có qua có lại, để nàng nghỉ ngơi ba ngày rồi, giờ nàng báo đáp ta thế nào đây?”

Nàng mềm nhũn: “Là chàng tự nói, sao giờ lại đòi ta báo đáp?”

“Đúng, là ta nói, nếu đã cho ta định đoạt, như vậy bắt đầu từ hôm nay, nàng không thể nghỉ ngơi nữa.” Hắn đẩy nàng ngã xuống giường.