Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 95




Kể từ ngày hôm đó Dương Thiết Căn bắt đầu cung phụng Diêu thị, không cho nàng làm cái gì cả. Ngay cả cơm cũng không để cho nàng làm, tự mình học Dương Thiết Trụ đi nấu cơm.

Nông dân tuy không có cái gọi là quân tử xa nhà bếp, nhưng nam nhân thường sẽ không vào phòng bếp nấu cơm, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ cũng như vậy, phải nói là nhờ hai người vợ cải tạo tốt, hơn nữa người nam nhân này biết thương vợ.

Diêu thị không làm việc nên chỗ phân xưởng khẩn trương lên. Mỗi ngày Dương Thiết Trụ không ở trong phòng dỗ đứa nhỏ nữa mà đi tới phân xưởng hỗ trợ.

Nhưng dù sao hắn cũng là người đàn ông lại còn phải mang nhiều việc. Tỷ như phơi ớt, hồ tiêu, hoa tiêu, còn phải bận rộn điều chế thập tam hương, làm và đưa rau trộn tới tửu lâu. Bây giờ trời bớt nóng rồi nên bớt một việc là làm băng.

Bên phân xưởng chỉ dựa vào Dương thị, Chu thị và Diêu thị ba chủ lực nhồi đồ sấy tiên, vốn là trứng chọi đá giờ càng thêm bận rộn, hàng hóa làm ngay để đưa cũng thành vấn đề

Dương thị và Chu thị vì không muốn ảnh hưởng tới hàng đưa, buổi tối còn không nghỉ, nhất định phải làm xong đồ sấy tiên mới về nhà nghỉ ngơi. Dương Thiết Căn và Hạ Đại Thành đưa hàng xong lại đi hỗ trợ một tay.

Lâm Thanh Uyển cũng biết tình huống này, để mãi như vậy cũng không ổn, việc trước mắt bây giờ là phải mời thêm người.

Nhưng đi đâu để mời người đây?

Bọn họ làm sinh ý này vẫn gạt mọi người, thứ nhất là muốn ẩn giấu, thứ hai là không muốn bị người nhàm chán nhớ thương. Những chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất chính là không muốn tay nghề lộ ra ngoài, chung quy đồ sấy tiên thứ này chế tác không khó, người ta có thể học theo được.

Ngươi cho rằng không có người cân nhắc cái này sao?

Lâm Thanh Uyển tin tưởng mấy tửu lâu mà bọn họ đưa hàng cũng muốn cân nhắc chuyện này, tuy thứ này không sang quý nhưng mỗi ngày có thể bán ra bao nhiêu tửu lâu hiểu rõ. Một ngày không nhiều nhưng lại là quanh năm suốt tháng. Không ai ngại tiền đâm tay cả.

Chỉ là bọn họ không tìm thấy ‘Lọ’ có thể cất chứa thịt heo.

Dương Thiết Căn mua ruột non heo không phải là việc bí mật gì, nhưng Lâm Thanh Uyển tin tưởng bọn họ chốc lát không thể chế bác ruột sấy được. Đương nhiên cho dù có làm được ra ruột sấy thì trong tay nàng còn có thứ mấu chốt nhất là thập tam hương.

Lâm Thanh Uyển nghĩ luôn cảm thấy không yên lòng. Cuối cùng dứt khoát không mời người mà mua người. Nơi này là xã hội phong kiến, người có thể mua bán được. Lâm Thanh Uyển đi tới thôn Lạc Hạp như thế nào, nàng chưa có quên đâu.

Lâm Thanh Uyển nói ra ý tưởng của mình, Hạ Đại Thành cũng đồng ý ý kiến này.

Mua người tốt hơn so với mượn người, thân khế trong tay mình, lúc chọn người chú ý một chút chọn người thành thật, những việc khác không cần quá lo lắng.

Chuyện này Lâm Thanh Uyển giao cho Hạ Đại Thành và Dương Thiết Trụ đi làm, về phần ai bỏ tiền, khẳng định là Lâm Thanh Uyển ‘Nhà giàu’ này rồi.

Tiền của nhà Lâm Thanh Uyển là do nàng quản không phải là bí mật gì. Cùng với sinh ý làm lớn thì tiền kiếm được nhiều, rất nhiều lần mấy người Dương thị nói đùa Lâm Thanh Uyển bây giờ là cái ‘Nhà giàu’. Lâm Thanh Uyển thích giữ bọn họ lại ăn cơm là vì để mọi người bớt việc, nàng làm nhiều một chút, mọi người cùng nhau ăn, như vậy mọi người sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Mới đầu giữ bọn họ lại ăn cơm bọn họ còn đẩy đi đẩy lại. Sau này ăn thành quen, Dương thị sẽ nói đùa, hôm nay chúng ta đi ăn cơm ‘Nhà giàu’.

Đương nhiên đây chỉ là nói đùa.

Sự tình được quyết định, Hạ Đại Thành cùng Dương Thiết Trụ đi trấn trên tìm người môi giới mua người, nhưng đi hai chuyến mà không chọn được người thích hợp.

Tuy nói là cầm thân khế rồi sẽ không sợ người nhảy nhót, nhưng mọi người nhất trí ý kiến muốn chọn người tốt, ít nhất muốn chọn người thành thật. Chung quy hiện tại bọn họ chưa được gọi là nhà to việc lớn, chỉ là mở một cái phân xưởng về sau mọi người ăn cơm chung, tuyển người thành thật chút vẫn yên tâm hơn, tốt nhất là nông dân, làm việc sẽ không lắt léo.

Lâm Thanh Uyển cũng cảm thấy loại ý nghĩ này đúng, trong nhà còn có một đứa sơ sinh, mua một người tâm nhãn không tốt không thể dùng được.

Đi hai chuyến vẫn không tìm được người ưng ý, Lâm Thanh Uyển có chút nổi giận. Đang chuẩn bị nói thôi không mua người nữa mà nghĩ cách mời người.

Dương Thiết Trụ lại đi một chuyến, lúc trở về mang theo một nhà ba khẩu.

Nhà này là một đôi vợ chồng trung niên có một đứa con trai 14, 15 tuổi. Ba người đều xanh xao vàng vọt, vẻ mặt nao núng, cách ăn mặc quần áo và hành vi cử chỉ nhìn qua là biết gia đình nông dân, không biết vì sao lại lưu lạc tới tình cảnh phải bán thân.

Lâm Thanh Uyển biết những ‘Mầm’ tốt như thế sẽ bị giày xéo trong tay kẻ buôn người, thường xuyên ăn cơm không đủ no, càng không cần nói tới thường xuyên bị mắng chửi.

Lúc trước nàng ở trong tay Tiền mẹ mìn những ngày đó, trong tay Tiền mẹ mìn cũng có những người như vậy ở chiếc xe cuối cùng. Các nàng còn được ngồi trong xe ngựa, gió không tới mặt mưa không tới đầu, những cu ly đó chỉ được ngồi trong một cái thùng sắt đóng đầy đinh. Một cái lồng sắt chứa rất nhiều người, đừng nói nằm, có thể được ngồi đã là may mắn nắm rồi.

Lúc trước nàng không lo nổi thân mình, thấy một màn như vậy ngoại trừ thấy giật mình ra thì không còn tâm tình gì khác.

Dương Thiết Trụ mang người về, Lâm Thanh Uyển bảo hắn mang người đến nàng hỏi một chút.

Thế này nàng mới biết vì sao một nhà 3 người này bán thân làm nô, thì ra nhà này là một gia đình nông dân một thôn ở phương Nam, thường ngày gia cảnh bần cùng nhưng vẫn qua ngày được. Ai ngờ năm nay phương Nam phát lũ lụt, trong một đêm ngập hết mọi thứ. Trong thôn tiếng kêu than dậy khắp trời đất, người chết không ít.

Càng thêm họa vô đơn chí là nhà 3 người này mắc bệnh nặng. Không ăn không uống lại thêm con bị bệnh, không có cách nào khác họ đành phải bán mình cho người môi giới, tưởng là có chỗ ăn ở và có tiền chữa bệnh cho con. Cuối cùng con trai khỏi bệnh thì người một nhà mất đi tự do. Nhưng khi ký thân khế đã nói là một nhà ba người không tách ra nên chưa bị chia lìa.

Lâm Thanh Uyển sau này từ trong miệng bọn họ mới biết được, vì sao người môi giới sẽ cùng bọn họ ký khế như vậy, bởi vì bọn họ bán thân giá cả cực thấp, thấp đến mức tiền đó chỉ đủ chữa bệnh cho con trai thôi.

Thảo nào mà người ta có câu ‘xe thuyền điếm chân nha, vô tội cũng nên giết’. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thật đáng giận!

Bởi vì muốn bán một nhà ba người có già có trẻ có nữ có nam. Cho nên người một nhà này rất khó bán đi, cuối cùng quanh co lòng vòng đi theo kẻ buôn người đến phương Bắc, sau đó rơi vào Dương Thiết Trụ.

Dương Thiết Trụ đi tới chỗ người môi giới xem người, người môi giới đề cử cho hắn nhà 3 miệng này.

Dương Thiết Trụ và Hạ Đại Thành nhìn xong thấy có thể, dù sao bọn họ là mua người về làm việc vặt nên không câu nệ nam nữ già trẻ, chỉ cần người bổn phận là được. Nhà 3 người này vừa nhìn là biết là người bổn phận thành thật, lại là gia đình nông dân, càng đúng ý bọn họ.

Hỏi giá cả họ nói ba người tổng cộng chỉ cần 18 lượng. Sau này Hạ Đại Thành còn mặc cả xuống thành 16 lượng.

Lâm Thanh Uyển nghe xong thấy rất đồng tình nhà 3 người này, một trận lũ lụt làm người ta mất đi nhà cửa, mất đi tự do.

Vẫn là không có tiền là không được.

Lại hỏi tên họ ba người này. Nam nhân trung niên họ Mã, phụ nhân trung niên họ Trần, bé nam kia gọi là Mã Tiểu Lượng.

Lâm Thanh Uyển phân rõ ràng xưng hô, đôi trung niên nam nữ này nhìn qua tuổi tác không nhỏ, trên thực tế còn chưa tới bốn mươi, đứa nhỏ mười lăm tuổi. Nam gọi là Mã thúc, nữ gọi Mã thẩm, nam oa vẫn gọi là Tiểu Lượng.

Lại nói cùng bọn họ, việc nhà không nhiều lại không có đất, chỉ là nhà mình mở một cái phân xưởng, cho nên ngày thường tới làm giúp trong phân xưởng là được rồi. Bọn họ không phải gia đình nhà giàu gì, ở nhà không cần quá mức câu thúc.

Lâm Thanh Uyển nói sự tình xong thấy bọn họ đều là vẻ mặt mệt mỏi, biết họ trong tay kẻ buôn người nhất định là bị khổ rồi. Không vội vã khiến bọn họ làm việc, mà là an bài bọn họ đến viện phía trước ở, vừa vặn bên trái dãy nhà đó có mấy gian nhà trống, ba người này ở là phù hợp.

Lại nhìn gia đình này không có đồ đạc gì, một bộ quần áo rách rưới, lấy ra mấy bộ quần áo lúc trước làm cho Dương Thiết Trụ chưa mặc tới. Diêu thị luôn luôn ở bên cạnh nghe hai mắt đẫm lệ mông lung, biết chỗ Lâm Thanh Uyển này không có quần áo phụ nhân kia mặc, liền chạy sang nhà Dương thị tìm xem bà có quần áo không mặc tới không. Mã thẩm thân thể cao lớn tương tự dáng Dương thị.

Chăn đệm là chăn đệm cũ Lâm Thanh Uyển lấy từ đồ lúc trước ở Dương gia, dù sao thì từ khi bọn họ chuyển tới nhà mới không dùng tới.

Làm xong mấy thứ này Lâm Thanh Uyển còn chỉ cho bọn họ phòng bếp có thể nấu nước nóng, tắm ở phòng bên cạnh phòng bếp, thùng tắm đồ đạc bên trong có đủ rồi.

Nói xong nàng kéo Diêu thị rời đi để lại nhà 3 người ở lại.

Người ta bán thân làm nô lại mới đến, nhất định phải cho người ta chút thời gian trống thích ứng.

Mã thẩm nhi cảm động đôi mắt đỏ lên, Mã thúc cũng kích động môi run lên.

Sau khi bán thân, bọn họ đã chuẩn bị chịu khổ trong tương lai rồi. Chung quy bán thân thành nô lệ chính là chủ nhân muốn ngươi sống thì ngươi được sống muốn ngươi chết ngươi phải chết. Tuy đã nhận mệnh nhưng vẫn hi vọng cả nhà đừng gặp phải chủ nhà không tốt.

Nhất định là là đời trước bọn họ đốt nhang thơm nên đời này mới được bán vào nhà có chủ tốt. Chủ nhân chẳng những không có cái giá, người cẩn thận săn sóc, quần áo đệm chăn đều chuẩn bị cho, ngay cả bọn họ rất lâu không tắm rửa cũng suy xét tới.

Lâm Thanh Uyển là cẩn thận không sai, trước đây nàng cũng từng bị bán nên biết rõ đi theo kẻ buôn người chạy loạn khắp nơi, làm gì có chỗ cho bọn họ tắm.

Nàng tốt bụng, là người đều có đồng tình tâm, nhưng nàng cũng là vì mũi mình, bởi vì nàng ngửi qua người nhà ba người này. Nàng rốt cuộc đã hiểu khi đó nàng vừa đến thôn Lạc Hạp, vì sao Dương thị sẽ vội vàng nấu nước tắm cho nàng như vậy.

Được rồi, đây chỉ là một chút ý tưởng ác nhỏ nhỏ của Lâm Thanh Uyển.

Mã thúc, Mã thẩm nhi kia nhìn ra được là người cần mẫn, cả nhà 3 người thu thập sạch sẽ xong vội vội vàng vàng đi ra làm việc.

Lâm Thanh Uyển bảo bọn họ nghỉ ngơi hai ngày trước hãy nói, người ta không phải là không làm. Thấy Lâm Thanh Uyển không an bài bọn họ làm việc, Mã thúc tự tìm cây chổi đi quét sân, còn mang theo con trai mình làm. Quét sân xong thì đi ra vườn rau sau viện, Mã thẩm nhi đến phòng bếp hậu viện giúp Lâm Thanh Uyển nấu cơm, Lâm Thanh Uyển từ chối không được đành nhường phòng bếp lại cho bà.

Nàng ở bên cạnh nhìn một lát, nhìn ra được Mã thẩm nhi này là một người lão luyện, làm bếp rất thuần thục. Gặp phải cái gì không biết hoặc gia vị khác phương Nam thì hỏi Lâm Thanh Uyển mấy câu là biết nên làm thế nào.

Một nhà 3 người thu thập một phen, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái không ít. Mã thúc nghe nói hơn ba mươi tuổi nhưng trông có vẻ già hơn tuổi, cái đầu nhỏ gầy, mặt dài mảnh, nhìn bề ngoài là người trung thực. Đầu hắn tuy không thấp nhưng so với hán tử thôn Lạc Hạp này thì nhỏ bé hơn một chút.

Mã thẩm nhi nhìn có khí thế hơn Mã thúc, Lâm Thanh Uyển dự tính còn cao hơn Mã thúc một cái đầu, so với mấy phụ nhân mà nói thuộc diện cao kều. Người cao lớn, thể trạng khỏe mạnh, chỉ là bị giày xéo lâu ngày nên hơi gầy. Bộ xương lớn mà người lại gầy, thoạt nhìn có chút khó coi, có vẻ gầy trơ cả xương. Lâm Thanh Uyển nghĩ chỉ cần dưỡng một thời gian là được.

Mã Tiểu Lượng giống cha hắn, cũng là cái đầu nhỏ người gầy gò, không nói nhiều, nhưng nhìn qua có vẻ là đứa nhỏ thành thật.

Cơm trưa là Mã thẩm nhi làm, Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh chỉ điểm. Lúc ăn cơm trưa nàng gọi bọn họ cùng ăn, ba người không đến, nói thế nào cũng không đi.

Lâm Thanh Uyển hết cách đành phải mặc cho một nhà 3 người ăn trong phòng bếp. Trong lòng nghĩ có chút băn khoăn, bảo Dương Thiết Trụ đi tìm Thôi thợ mộc làm cái bàn đặt vào phòng bếp, không thể để cho người ta ngồi xổm trong phòng bếp mà ăn cơm được.

Mã thẩm nhi mặc quần áo Dương thị bị hơi chật, quần áo trên người hai cha con Mã thúc cũng không hợp thân, nàng lại tìm ít vải mua trước đây đưa cho Mã thẩm nhi làm quần áo cho nhà họ.

Nhà Mã thúc cảm động đến rơi nước mắt, nghĩ ở nơi này đúng là tốt.