Hai người Dương Thiết Trụ khác thường truyền đến tai Dương thị thông qua Diêu thị.
Dương thị không yên lòng, mấy ngày nay không có việc làm thì sẽ chạy sang.
Ở lâu, nhìn lâu, bà đại khái nhìn ra một vài vấn đề. Bởi vì không chắc chắn nên bà còn kéo cháu tới một bên hỏi một chút.
Dương Thiết Trụ không có gì phải giấu giếm đại cô mình, ấp úng nói chuyện Lâm Thanh Uyển khác thường và những lo lắng của mình ra.
Dương thị nghe xong cảm thấy cực buồn cười.
Thì ra là hai người này mấy ngày nay lo lắng chuyện sinh con không thuận lợi? Đây đúng là ăn no rỗi việc mà!
Đúng, không sai đâu, Dương thị nghĩ như vậy đấy.
Thật là ăn no rỗi việc! Vì sao Dương thị lại nghĩ như vậy? Sở dĩ bà nghĩ như vậy là, nhà người ta làm việc cơm còn ăn không đủ no lấy đâu thời gian nghĩ tới cái này, nhà quá nghèo thì đâu có nghĩ tới chuyện sinh con khó hay dễ chứ?!
Tại sao? Ngươi hỏi chuyện này có cần lo lắng không hả?
Nhất định là không cần lo lắng rồi! Thôn Lạc Hạp bọn họ có nhiều phụ nhân như vậy, nhà ai mà không phải sinh lấy mấy đứa con, Dương thị chưa từng thấy nhà ai khó sinh gì.
Về phần ngươi nói tiểu nàng dâu khó sinh vài ngày trước đó ư?
Ngươi nhắc tới nàng ta làm cái gì, Dương thị biết vị tiểu nàng dâu kia, nàng ta có một bà mẹ chồng hà khắc, ngày thường không thấy cho người ăn no, người không được ăn no lấy đâu sức mà sinh con hả?!
Lâm Thanh Uyển chỉ nghe được chuyện phía trước mà không nghe được nguyên nhân phía sau. Có lẽ chuyện mặt sau đó cũng có người nói nhưng nàng lại mải đau đầu chuyện trước đó nên không chú ý tới.
Người ta truyền khắp nơi lại còn truyền rất thảm, chết một lúc hai mạng đấy. Thứ hai chính là mắng bà mẹ chồng nhà đó, người ta tiết kiệm lương thực thì cứ tiết kiệm đi nhưng ngay cả phụ nữ có thai cũng không cho ăn no, không cho ăn no nàng lấy đâu sức mà sinh, lại là cái thai đầu tiên, vậy không khó sinh mới lạ đấy?
Đến khi biết phụ nhân kia cần phải bổ sung sức thì đã quá chậm rồi, người ngay cả sức nuốt cơm cũng không có, nông dân lại nghèo tiếc tiền đưa tới y quán trên trấn đành phải nghe theo mệnh trời.
Về phần Lâm Thanh Uyển, Dương thị không hề lo lắng. Nhà này ăn uống luôn tốt, hai người này về mặt ăn uống là rất thoáng, đặc biệt đứa cháu bà biết vợ muốn ăn gì là lập tức chạy đi tìm ngay. Thứ hai, Lâm Thanh Uyển từ lúc mang thai người có hơi béo một chút nhưng béo cân xứng, bụng không phải rất lớn, không giống phụ nhân khác có thai là người béo lên không còn hình còn dạng.
Dương thị nhắc nhở từ đầu rồi, bảo nàng mấy tháng sau ăn bớt một chút, vận động nhiều hơn một chút. Vì sợ Lâm Thanh Uyển ngày thường không làm việc nặng, thể lực không tốt, nên bảo nàng rèn luyện thân thể gia tăng thể lực. Sau đó khí sắc Lâm Thanh Uyển đều tốt, trắng hồng, tìm khắp thôn Lạc Hạp cũng không thấy phụ nhân nào mang thai khí sắc lại tốt vậy.
Từ khí sắc của dựng phụ có thể nhìn ra được tình huống trong nhà. Tỷ như thức ăn có được không, hoặc là có bị khinh bạc hay không, vân vân.
Dương thị người già thành tinh, ánh mắt rất chuẩn đấy.
Dương thị và Dương Thiết Trụ nêu các loại nêu ví dụ giải thích xong, vỗ ngực cam đoan tuyệt đối không sao để chúng yên tâm. Đến lúc đó bà ở bên cạnh quan sát, lại tìm một bà đỡ giỏi, Thanh Uyển chỉ cần quan tâm sinh một đứa mập mạp ra là được, đảm bảo người không sẽ không sao hết.
Dương Thiết Trụ rất tin tưởng đại cô mình, cho nên hắn đã được khuyên giải rồi nhưng Lâm Thanh Uyển thì vẫn còn u buồn.
Hết cách rồi Dương Thiết Trụ đành phải lôi kéo đại cô đi làm ‘Trong lòng phụ đạo’ cho Lâm Thanh Uyển.
Dương thị tiếp tục nêu ví dụ thuyết minh cho Lâm Thanh Uyển, trấn an đủ kiểu.
Dương thị khuyên người thật khéo, lấy người thật việc thật ra so sánh, người ta không thể phản bác, dùng các kiểu ví dụ đi thuyết phục người. Chẳng hạn như cái nhà này sinh mấy đứa con mà không ai khó sinh cả, nhà kia sinh mấy đứa con mà không xảy ra chuyện gì cả. Toàn thôn Lạc Hạp trong khoảng vài năm trở lại đây có rất nhiều trẻ con được sinh ra, nhưng chỉ có một nhà đó bị khó sinh, mà nguyên nhân là mẹ chồng không cho ăn no…
Lâm Thanh Uyển được bà khuyên giải nên tâm tình tốt hơn nhiều, không u buồn nữa, lập tức cảm thấy nhân sinh tràn đầy tin tưởng và ánh nắng.
Thậm chí bắt đầu cảm thấy đời trước lúc rảnh rỗi hậu xem các loại tiểu thuyết trạch đấu kia thật là hại người, toàn làm cho người ta nghĩ lung tung thôi. Đại cô nói không sai, phụ nhân ở nông thôn mỗi ngày làm việc nên thể lực tốt, thân thể khỏe mạnh, đa số mang thai vẫn phải làm việc, ngày ngày vận động nhiều như vậy đến lúc sinh làm sao mà bị khó sinh được.
Mà những phụ nhân trong các tòa đại trạch kia, bên người có một đoàn nha hoàn bà mụ hầu hạ, hận không thể mặc cái áo cũng phải để người mặc cho, thân mình xương cốt tốt thế nào được chứ? Hơn nữa ở hậu viện chuyện ngấm ngầm xấu xa thật nhiều, thường ngày đều bận rộn hại người hoặc là sợ bị người hại, tâm thần không yên, có thể không bị khó sinh sao?
Mà ở thôn Lạc Hạp này, mỗi nhà đều có một đàn con mà đâu thấy có ai khó sinh mà chết, Lâm Thanh Uyển mới nghe được có một người thôi.
Sự thật lù lù ra đấy Lâm Thanh Uyển không tin không được. Nàng nhất thời hỗn loạn mà tự húc vào sừng trâu rồi. Lúc này được Dương thị khuyên giải thì lập tức tin tưởng phấn chấn nhiều.
Nghe Dương thị nói vận động nhiều tốt thì liên tục lôi kéo Dương Thiết Trụ đỡ nàng vận động trong sân.
Vốn bình thường Lâm Thanh Uyển có thói quen vận động, bây giờ hung hăng làm thêm nhiều lần.
Dương thị nói cả ngày không có lãng phí nước bọt, im lặng nhìn đôi tình nhân quên mất cả bà. Đành phải tự mình đứng lên đi lấy nước uống, ngươi nói đây là chuyện gì vậy, bà mất nửa ngày uốn lưỡi vậy mà trong nháy mắt người ta đã ném bà ra sau đầu rồi.
Đương nhiên đây chỉ là nói đùa thôi, có thể khuyên được hai người này thì Dương thị rất cao hứng. Chung quy bà còn đang mong ôm cháu trai mập mạp đây.
********
Thời gian tiến vào tháng 7, Lâm Thanh Uyển scòn khoảng mười ngày nữa sẽ sinh. Chung quy đại phu bắt mạch cũng chỉ nói được đại khái, cổ đại nơi này không có dự tính ngày sinh gì đó, Lâm Thanh Uyển đoán chừng ở trong lòng thôi.
Sau khi được Dương thị khuyên giải, mấy ngày nay rảnh rỗi nàng sẽ nhớ lại các loại kiến thức về sinh sản ở hiện đại.
Cảm tạ CCTV, sai, là cảm tạ các loại TV sách báo đời trước, nàng đã hiểu được đại khái về tình hình sinh sản.
Nghe nói sinh con rất đau, nghe nói nếu chia đau thành mười cấp thì lúc sinh con là cấp độ đau nhất. Nhưng mà Lâm Thanh Uyển không tưởng tượng ra được đau như thế nào, cho nên không cảm nhận được. Nàng chỉ có thể dựa theo một ít kiến thức mình có được mà bắt đầu chuẩn bị những thứ cần cho lúc sinh.
Nhiều nhất là các loại vải trắng, Lâm Thanh Uyển dám tiêu tiền. Nàng suy nghĩ, lúc này mà không tốt với mình, vậy để lúc khác người ta ngủ với nam nhân nàng, đánh con nàng, tiêu xài tiền của nàng à.
Vải trắng đều dùng vải bông, giặt sạch sau lại mang đi luộc, luộc xong mang ra nắng phơi. Bây giờ là mùa hè nên việc phơi nắng dễ dàng.
Sau khi vải khô thì gấp lại để trong một cái thùng cũng đã được phơi nắng trước đó. Lâm Thanh Uyển ngoại trừ cho vào luộc và phơi nắng to ra thì không biết biện pháp khử trùng nào cả. Còn có một chiếc kéo, nàng bảo Dương Thiết Trụ mua một chiếc kéo sắt về, mài tinh tế sắc bén, sau đó đặt vào trong nồi nấu rất lâu. Chuẩn bị một vò rượu mạnh để đến lúc dùng khử trùng.
Còn lại những cái khác nàng không biết còn phải chuẩn bị gì nữa. Đành phải lẳng lặng an tâm chờ đợi sinh sản, sau đó tận lực điều chỉnh tâm tình cho tốt nhất.
Nghe nói tâm tình cũng ảnh hưởng tới sinh sản.
Sau đó chính là chờ đợi …
Nhưng mà một đợi không có động tĩnh, hai đợi cũng không có động tĩnh, trong nháy mắt tháng 7 sắp hết rồi, tiến vào đầu tháng tám. Mọi người trợn tròn mắt, chẳng lẽ lão đại phu lúc trước chẩn đoán lầm? Tính thiếu ngày sinh?
Dương thị ngồi chờ không yên bèn đi tìm bà đỡ giỏi nhất trong thôn tới xem thử.
Bà đỡ kia tới xem, sờ bụng Lâm Thanh Uyển, lắc đầu nói còn phải chờ một chút, thời gian chưa tới bảo bọn họ không nên gấp gáp.
Dương thị đành phải đi tiễn bà mụ về, lúc đi còn xách một rổ trứng gà đưa cho bà ta. Dặn dò bà ta trong mấy ngày này đừng đi khỏi thôn, bên này có động tĩnh gì sẽ lập tức sang gọi bà ta.
Bà đỡ này là người giỏi nhất mấy thôn quanh đây nên Dương thị không thể không lấy lòng.
Bà đỡ kia cầm rổ trứng gà cười híp mắt liên tục gật đầu nói yên tâm, gần đây ai gọi bà ra thôn khác đỡ đẻ bà đều không đi, chỉ chờ đỡ đẻ cho bên này.
Cũng khó trách lão bà mụ này đáp ứng sảng khoái, thôn chung quanh đây đều nghèo, mỗi lần giúp người ta đỡ đẻ cũng chỉ nhận được mấy chục văn vất vả phí. Bà đây còn chưa đỡ đẻ cho người ta đâu, người ta đã đưa một rổ trứng gà rồi, vậy đến lúc đỡ đẻ chắc là nhận được nhiều hơn rồi đúng không?!
Dương Thiết Trụ ở trong phòng nhìn chằm chằm cái bụng to của vợ, thế nào mà còn chưa chịu ra vậy.
Mọi người đều vội nhưng Lâm Thanh Uyển không vội.
Nên ăn thì nàng ăn, nên ngủ thì ngủ, đứa nhỏ ra sao không ai biết rõ nhất bằng người mẹ này. Đứa con này phát triển tốt đấy, thỉnh thoảng lại đạp bụng nàng chơi đùa thì có chuyện gì được chứ.
Dương thị không rõ ràng lắm, nhưng mà bà biết sinh con sớm muộn vài ngày không sao cả.
Hơn nữa ai biết được lão đại phu kia bắt mạch có đúng hay không? Lúc chẩn đoán nói là hơn một tháng, nhưng mà có một tháng hai mươi ngày hoặc một tháng mười ngày, cho nên nàng không lo lắng gì cả.
… …. …..
Khi mọi người đang nôn nóng thì rốt cuộc Lâm Thanh Uyển cũng có động tĩnh.
Sáng sớm mới ngủ dậy chuẩn bị ăn gì đó thì Lâm Thanh Uyển thấy hơi đau bụng.
Nhưng bệnh trạng không rõ ràng, nàng không cảm thấy đặc biệt gì. Từ lúc mang thai đứa nhỏ này, Lâm Thanh Uyển đã quen rồi, đứa nhỏ này nghịch ngợm quá mức, mỗi lần đạp nàng sẽ dùng sức rất mạnh. Mới đầu còn khẩn trương, về sau quen dần.
Lâm Thanh Uyển ăn cơm xong thì cảm thấy không thích hợp, nàng thấy bụng tê rần không giống với máy thai. Nàng đi vào phòng thay đổi quần áo ra nhìn thì thấy quần lót có vết máu.
Đây là máu kinh?
Thế này Lâm Thanh Uyển mới ý thức được nàng sắp sinh.
Đừng nhìn nàng thời gian trước sợ khó sinh mà chết, sợ người ta ngủ nam nhân của nàng, đánh con nàng, kỳ thật đến lúc này nàng không sợ nữa. Đây là trước đó nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, những tình huống xấu cũng đã lo lắng, cho nên khi chuyện này đến còn có thể không bình tĩnh sao?
Nàng mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài vỗ Dương Thiết Trụ, sai hắn đi tìm Dương thị đến.
Dương Thiết Trụ sửng sốt tưởng vợ mình có việc tìm đại cô nên nhanh chóng ra cửa Dương thị.
Nhà Dương thị cách nhà bọn họ gần đi một lát là tới.
Bà vào nhà hỏi Lâm Thanh Uyển chuyện gì, nàng nói với Dương thị gặp kinh.
Dương Thiết Trụ vừa nghe vội vã định đi tìm bà đỡ, Dương thị thấy hắn luống cuống tay chân bảo hắn chờ một lát đã. Lại hỏi Lâm Thanh Uyển một ít tình huống, hỏi nàng có bị vỡ nước ối không, chính là cảm giác không khống chế được đái ra. Hỏi nàng đau mãnh liệt không, đau được bao lâu rồi?
Lâm Thanh Uyển nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói cho Dương thị không bị vỡ nước ối, không đau mãnh liệt, đau được khoảng thời gian ăn một bữa cơm. Thời gian ăn một bữa cơm chính là nửa tiếng đồng hồ.
Lúc này Dương thị mới yên lòng mở miệng nói với Dương Thiết Trụ vẫn còn sớm chưa cần tìm bà đỡ vội.
Dương Thiết Trụ nghe nói đã chảy máu rồi sao lại còn sớm được, Dương thị không nói rõ được cho hắn biết nên bảo hắn chờ một chút, hiện tai có tìm bà đỡ tới ngay thì cũng không sinh ngay được.
Thấy Lâm Thanh Uyển và Dương thị bình tĩnh nên Dương Thiết Trụ cảm giác sự tình không khẩn cấp như vậy, hắn không đi tìm bà đỡ nữa mà đi lấy một cái ghế băng ngồi xuống nhìn chằm chằm Lâm Thanh Uyển.
Tuy rằng ngoài miệng Dương thị nói không vội những cũng đi dọn giường cho Lâm Thanh Uyển. Biết nàng chuẩn bị rất nhiều vải trắng nên bảo Lâm Thanh Uyển đem vải trắng ra.
Lâm Thanh Uyển biết Dương thị đang làm chuẩn bị, cũng đứng dậy hỗ trợ lấy vải trắng, rượu và kéo đã chuẩn bị trước đó mang ra. Nói với Dương thị khi nào bà đỡ đến bảo bà ta khi dùng kéo phải ngâm qua rượu trước. Sau lại sợ bà đỡ quên, bảo Dương Thiết Trụ đi lấy cái chậu nhỏ tới, đổ rượu mạnh vào, sau đó đặt kéo vào ngâm.
Bận rộn một lúc Lâm Thanh Uyển lại thấy bụng đau hơn, trong lòng tính toán thời gian, rõ ràng lần đau này ngắn hơn lần trước.
Dương thị chuẩn bị xong mọi thứ thì ngồi tại chỗ bồi nàng. Đến khi vào giờ ăn buổi trưa Lâm Thanh Uyển mới chân chính cảm giác đau mãnh liệt thế nào, hơn nữa thời gian cũng ngắn lại.
Đau một buổi sáng nàng dự tính ra được đại khái.
Từ ban đầu nửa giờ tê rần, nàng không tính theo thời gian của cổ đại mà dùng thời gian của hiện đại tính. Sau đó hai mươi phút tê rần, mỗi lần đau không dài, mới đầu đau thời gian dài sau đó chỉ đau một lát là thôi.
Dương thị thấy biểu tình Lâm Thanh Uyển vẫn rất bình tĩnh, không có biểu hiện không chịu đựng nổi thì đi chuẩn bị cơm trưa.
Làm cơm xong thì ba người ăn cùng nhau.
Đến khi ăn cơm xong Lâm Thanh Uyển biến sắc. Dường như Dương thị cũng nhận ra nàng đau, hỏi nàng đau mãnh liệt không, thời gian tê dần dài không.
Lâm Thanh Uyển nghĩ rồi trả lời la thời gian uống một chén trà, thời gian một chén trà này khoảng mười phút.
Dương thị gật đầu sai Dương Thiết Trụ đi mời bà đỡ đến, bảo hắn đi đường không cần vội, còn phải chờ một chút mới tới lúc sinh.
Dương Thiết Trụ vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Dương thị đỡ Lâm Thanh Uyển đi lòng vòng trong nhà.