Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 86




Mấy ngày Dương Thiết Trụ đi, Lâm Thanh Uyển sinh hoạt rất có quy luật. Mỗi ngày buổi sáng ăn cơm, Diêu thị sẽ sang bên này làm điểm tâm, sau đó nàng và tam phòng cùng nhau ăn.

Cơm nước xong, Diêu thị thu dọn xong sẽ đi sang nhà Dương thị làm đồ sấy tiên, sạp đồ sấy tiên tạm thời còn chưa kịp thu thập lại đây.

Mà nàng ở trong sân chậm rãi tản bộ, giữa trưa Diêu thị bớt chút thời gian trở về nấu cơm, sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm. Ai nấy tự đi làm việc hoặc là ngủ trưa, buổi chiều Lâm Thanh Uyển sau khi ngủ trưa dậy sẽ thêu thùa một lát, trong khi làm thì thỉnh thoảng nghỉ ngơi, buổi tối Diêu thị trở về nấu cơm, ăn xong mọi người ai nấy tự về ngủ.

Đáng được nhắc tới là, bởi vì nhà Diêu thị có cửa nhỏ thông sang bên nhà Lâm Thanh Uyển, cho nên Diêu thị sang đây thường đi bằng của nhỏ đó. Cổng nhà bên này từ khi Dương Thiết Trụ đi rất ít mở, đương nhiên cũng có tình huống ngoại lệ chính là có người gõ cửa.

Lâm Thanh Uyển không hiểu tại sao dạo này lại có nàng dâu nhỏ tới thăm, nhưng người ta tới thì không thể không mở cửa rồi.

Nhưng đi mở cửa, có đôi khi chỉ có nàng ở nhà một mình, nàng hay ra phía sau tản bộ nên ít biết đến, cuối cùng không có cách nào, đành đem mấy thứ mang đến đông phòng tiền viện, chuyển tới tiền viện làm, dù sao chỗ đó cũng có giường lò có thể ở được.

Lâm Thanh Uyển cảm thấy không có gì, nhưng Dương thị biết nàng như vậy còn tới tới lui lui, vác cái bụng to còn phải đi mở cửa tiếp đón người, không khỏi cảm thấy có chút phiền.

Nhưng người ta tới gõ cửa cũng thực vô tội, người ta cũng không có ý nghĩ xấu, chỉ là biết nhà Dương Thiết Trụ xây cái phòng to thì tới trao đổi cảm tình. Người trong thôn đều biết Dương Thiết Trụ là kiếm được tiền, mới xây cái phòng ở to như vậy. Nhưng về phần tiền kiếm được như thế nào, người trong thôn không biết.

Không biết sẽ tò mò, cho nên mới có nhiều nhiều nàng dâu, đại thẩm, đại nương tới gõ cửa.

Đương nhiên Lâm Thanh Uyển sở dĩ làm như vậy cũng là vì thói quen của nàng, nàng không thích có người không gõ cổng mà tùy tiện vào nhà nàng. Các gia đình trong thôn Lạc Hạp vào ban ngày sẽ ít có người tới gõ cửa, mọi người cứ để cổng mở tự do để người khác đi vào, đương nhiên cũng là để mình tự tiện đi lại.

Cố tình Lâm Thanh Uyển lại có tật xấu này không thích mở cổng ra. Mặt khác bởi vì nhà bọn họ ở cuối thôn, trong nhà có lúc chỉ có một mình nàng, Dương Thiết Trụ khi đi cũng dặn dò đóng cửa lại không cần mở. Cho nên Lâm Thanh Uyển đành phải lê thê đi mở cổng, cũng may nàng chuyển đến ốc phía trước ở, khoảng cách sẽ gần lại một ít.

Lâm Thanh Uyển cũng rất thích náo nhiệt, mà đã rất lâu rồi trong phòng chỉ có mình nàng thôi. Có người đến nhà cũng tạo cơ hội cho nàng giải sầu.

Đương nhiên giải sầu chính là những bát quái trong miệng mấy nàng dâu, đại thẩm, đại nương này.

Kỳ thật từ đầu những người này tới cửa là tò mò Dương Thiết Trụ kiếm tiền thế nào, sau khi tới thái độ Lâm Thanh Uyển ngại ngùng, nhưng đối xử với người rất thành thật. Lại lấy nước trà, trái cây, hạt dưa ra nên mọi người đều thấy phụ nhân này không tệ

Sau đó có người thiếu kiên nhẫn tò mò hỏi Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ kiếm tiền ở đâu mà được nhiều như vậy, Lâm Thanh Uyển chắc chắn sẽ không nói thật, giả bộ ngây thơ nói ta không biết, chuyện của nam nhân tướng công chưa bao giờ nói với ta.

Mọi người thấy nàng nói như vậy thì không cố gặm hỏi nữa, chung quy chuyện của nam nhân không nói cho phụ nhân biết cũng là bình thường thôi. Huống chi người ta hiện tại bụng lớn thế này, chọc nàng nóng nảy xảy ra chuyện gì thì không hay.

Sau này mấy phụ nhân đó không tới cửa nữa, chung quy nhà ai mà không phải làm việc, làm sao có thời giờ mỗi ngày tới cửa làm trễ nãi công việc. Chỉ có hai nàng dâu nhỏ thấy tính cách Lâm Thanh Uyển không tệ, làm người hào phóng nên thỉnh thoảng lại sang tán gẫu.

Mọi người trò chuyện lâu thì thành bằng hữu.

Hai phụ nhân này thành thân sớm hơn Lâm Thanh Uyển, tuổi tác không lớn, một người tên Đại Cúc, một người là Liễu Chi. Đại Cúc là nhị con dâu nhà họ Bàng trong thôn, tính cách kiên cường, miệng mép lanh lẹ. Mắt to mặt trứng ngỗng, vừa nhìn liền biết là kẻ không dễ bắt nạt.

Liễu Chi là con dâu nhà họ Mao, gả tới đây chưa tới 2 năm. Mắt xếch, mặt trái xoan, vừa nói vừa cười, tính cách tương đối đơn thuần.

Hai người này những lúc rảnh rỗi bị mấy tiểu nàng dâu bát quái trong thôn lôi kéo đến nhà Lâm Thanh Uyển, lúc đầu chỉ là tò mò về nhà mới mà người ta thổi phòng.

Sau khi đến thăm hai lần, hai người này thấy Lâm Thanh Uyển này làm người không tệ đáng giá kết giao. Hơn nữa hai người này bình thường quả thật nhàn không có chuyện gì làm, việc nhà không phải chạm, bằng không cũng sẽ không bị người ta lôi đi bát quái. Vừa vặn Lâm Thanh Uyển hiện tại cũng thực nhàn, ngày ngày ở nhà dưỡng thai, thế là ba người xúm lại một chỗ trò chuyện.

Cho nên khi Dương Thiết Trụ rời nhà vài ngày phong trần mệt mỏi trở về, phát hiện vợ mình có hai người ‘Khăn tay giao’.

Lúc Dương Thiết Trụ trở lại, Đại Cúc và Liễu Chi đang ở trong phòng trò chuyện cùng Lâm Thanh Uyển.

Ba phụ nhân trò chuyện Đông trò chuyện Tây, trò chuyện đến hăng say.

Nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, Lâm Thanh Uyển đang định nhổm dậy, Đại Cúc đè nàng lại, mau lẹ chạy đi giúp nàng mở cửa.

Nhiều ngày nay mấy người quen thuộc nhau, Đại Cúc và Liễu Chi biết nàng đi đứng không tiện, bình thường có người gõ cửa hoặc là lấy cái thứ gì, hai người sẽ chủ động giúp nàng một phen.

Sau khi cửa được mở ra, Lâm Thanh Uyển nghe thấy Đại Cúc ở bên ngoài hô lên: “Thanh Uyển, nam nhân nhà ngươi trở lại.”

Lâm Thanh Uyển nhổm dậy đi ra ngoài, Liễu Chi cũng đi theo ra ngoài.

Nhìn thấy nam nhân chừng mười ngày không gặp, Lâm Thanh Uyển thấy kích động cực. Bởi vì có người ngoài, nàng không dám nhào qua như mọi khi.

Đại Cúc kéo Liễu Chi, “Thanh Uyển, ngươi về phòng đi, chúng ta đi về trước.”

“Được, vậy các ngươi đi thong thả, ta sẽ không tiễn các ngươi.”

“Không tiễn không tiễn.” Vừa nói xong hai cái tiểu nàng dâu nhanh chóng ra cửa.

Dương Thiết Trụ quay người dắt xe la vào, lấy bao từ xe la xuống, sau đó đi cột con la xong mới đi đến trước mặt Lâm Thanh Uyển.

“Nàng dâu, ta đã trở về.” Dương Thiết Trụ cũng kích động, mấy ngày nay hắn nhớ vợ mình chết mất.

Lâm Thanh Uyển cười bảo cổng đóng lại.

Dương Thiết Trụ đóng chặt cửa mới đỡ nàng đi vào nhà.

“Nàng dâu, hai phụ nhân kia là mấy ngày này ta không có nhà nàng kết giao à?” Dương Thiết Trụ biết vợ mình không có phụ nhân nào trò chuyện cùng, thường thì chỉ có tam đệ muội hoặc là Đại cô là quen thuộc thôi.

Lâm Thanh Uyển cười kể lại cho hắn biết, lúc hắn không có nhà có mấy người tò mò tới hỏi thăm hắn kiếm tiền thế nào.

Dương Thiết Trụ nghe xong ảo não chết, sao hắn lại quên mất trong thôn có tính bát quái chứ.

“Vậy nàng có vất vả hay không, có rất nhiều người tới đây à?” Dương Thiết Trụ khẩn trương hỏi sợ vợ mình bị mệt.

“Không mệt, bọn họ tới thì ta mời bọn họ ngồi. Về phần muốn hỏi cái gì, ta một là đàn bà, ta biết cái gì chứ. Sau này bọn họ không tới nữa, chỉ có Đại Cúc với Liễu Chi tới thôi, họ đến đây trò chuyện với ta.”

“Ừ, vợ ta thật thông minh.” Dương Thiết Trụ khích lệ gật đầu: “Sau này ta lộ ít tiếng gió vậy, nói làm buôn bán nhỏ với bằng hữu, tránh người ta lại đến phiền nàng.”

Kiểu nói này là Lâm Thanh Uyển đã bàn bạc trước với nam nhân rồi, chung quy tiền không phải tự dưng chạy đến, nói nhà mình không có cách nào nuôi sống gia đình, đành phải tìm bằng hữu biết trước đây đi theo làm chút ít sinh ý. Về phần buôn bán cái gì, tin rằng không có người nhàm chán mà đi hỏi cái này.

“Được rồi, đừng nhắc tới ta. Chàng thì sao? Cùng Đại Thành ca đi ra ngoài thế nào?”

“Mấy ngày nay ta mang theo Đại Thành ca tới những tửu lâu các trấn làm ăn với chúng ta làm quen, sau đó hai người chúng ta lại đi mấy tửu lâu không mua đồ sấy tiên. Đại Thành ca giới thiệu tốt hơn ta nhiều, bây giờ chúng ta lại thêm mấy tửu lâu để đưa hàng rồi.” Dương Thiết Trụ hưng phấn, lại cảm thấy mình không đủ mạnh gõ gõ đầu mình.

Lâm Thanh Uyển vỗ tay trấn an hắn: “Ta thấy tướng công nhà ta đã rất lợi hại rồi, chàng mới làm có mấy ngày? Đại Thành ca buôn bán hơn mười năm, không thể so được. Nếu chàng làm trước hơn mười năm, chắc chắn sẽ không kém Đại Thành ca đâu.”

Dương Thiết Trụ gõ đầu cười, kỳ thật hắn cũng thấy như vậy, chỉ là trước mặt vợ mình hắn muốn khiêm tốn một chút.

Lâm Thanh Uyển sao không hiểu tâm tư hắn chứ, còn không phải là muốn nàng khen hắn mấy câu ư?

Sau đó Dương Thiết Trụ lại nói liên miên mấy lời, nói hắn tính toán, nói hắn muốn giao mọi chuyện trong tay cho Đại Thành ca, giờ hắn muốn ở nhà bồi nàng không đi đâu cả.

Lâm Thanh Uyển nghe xong vừa thấy buồn cười vừa thấy không thể nói nổi, nàng có phải trẻ con đâu, nhưng cảm động nhiều hơn, người đàn ông này rất cẩn thận làm cho nàng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hai người nói chuyện rất lâu, Dương Thiết Trụ không thấy phiền hà, hắn lại kể cho Lâm Thanh Uyển mấy chuyện và người hắn gặp bên ngoài, còn có hắn nhớ vợ con thế nào.

Nói xong về sau còn sờ cái bụng tròn vo của Lâm Thanh Uyển, lại nói với cái bụng con có nhớ cha không. Ngay lúc đo có máy thai, tiểu bảo bên trong đạp Lâm Thanh Uyển một cái, Dương Thiết Trụ mừng rỡ cười ha ha, chỉ vào bụng nói với Lâm Thanh Uyển là con cũng nhớ hắn.

Làm mẹ đây hết nói nổi rồi nhưng vẫn tươi cười đầy mặt.

Mãi cho đến buổi tối Diêu thị về làm cơm, hai người ăn xong mới về phòng ngủ.