Mấy ngày đón năm mới, Lâm Thanh Đình ở cùng một chỗ với Dương Thiết Trụ càng ngày càng tốt.
Chân chính lý giải người em rể này, Lâm Thanh Đình mới phát hiện Dương Thiết Trụ cũng là người ngực có càn khôn. Tuy rằng hai người đi đường không giống nhau, nhưng bình thường nói chuyện rất hòa hợp. Lâm Thanh Đình dần dần thưởng thức người em rể này, mà không phải giống dĩ vãng mặt ngoài không có gì, kỳ thật trong lòng vẫn còn có chút ghét bỏ.
Nặc Nặc cũng vô cùng thích vị cữu cữu này, bởi vì vị cữu cữu này bộ dạng dễ nhìn, quan trọng nhất chính là nguyện ý bồi nó chơi đùa. Tuy rằng cha mẹ cũng nguyện ý bồi nó chơi, nhưng chơi lâu liền không có cảm giác mới mẻ, thật vất vả trong nhà có thêm người bồi nó chơi, nó tất nhiên là cảm thấy cao hứng không thôi, suốt ngày quấn cữu cữu.
Không phải đây sao, sáng sớm thức dậy, nhóc con Nặc Nặc này để cha mặc quần áo cho xong là chạy đi tìm cữu cữu.
Lâm Thanh Đình có thói quen sáng sớm rèn luyện võ nghệ, cho nên lúc Nặc Nặc đi ra, hắn đã sớm dậy rồi, hơn nữa ở trong sân luyện một lát kiếm và quyền, đang chuẩn bị dừng lại để lau mồ hôi.
Thấy cháu cẳng chân chạy tới, hắn ôm Nặc Nặc giơ lên.
“Tiểu Nặc Nặc, làm sao sớm như vậy đã thức dậy?”
Đối với đứa cháu này, Lâm Thanh Đình đau nhập tâm khảm.
Chẳng những bộ dạng trắng trắng mềm mềm khả ái đến cực điểm, hơn nữa thông minh lanh lợi, tuổi còn nhỏ đã nhìn ra được về sau không phải vật trong ao.
Được rồi, bình thường người lớn trong nhà nhìn trẻ nhỏ nhà mình đều cho là như vậy, cảm thấy trẻ nhỏ nhà mình thông minh hơn trẻ nhà khác, hơn nữa về sau tuyệt đối không phải vật trong ao.
Nặc Nặc hiện tại hơn hai tuổi một chút, đã có thể thực thuận lợi nói chuyện với người lớn.
Đương nhiên loại trao đổi này chỉ giới hạn ở nó có thể hoàn chỉnh biểu đạt ý của mình, những người lớn nói đơn giản, nó nghiêm túc nghe cũng có thể hiểu một nửa, về phần khi nó không chăm chú nghe, thì giống như nói cho gà vịt nghe.
Cho nên Tiểu Nặc Nặc đối với câu cữu cữu nói cho nó sớm như vậy đã thức dậy, là một chút phản ứng cũng không có, mà là hai mắt phát sáng nhìn Lâm Thanh Đình, giọng non nớt nói: “Cữu cữu, người đang làm gì đó?”
Lâm Thanh Đình bật cười, “Cữu cữu đang luyện quyền.”
“Cái gì là luyện quyền?” Lúc này nhóc con đối với cái gì cũng rất tò mò.
“Luyện quyền?” Lâm Thanh Đình suy nghĩ nát óc, rốt cuộc tìm được một cách nói cho trẻ con hiểu: “Chính là rèn luyện thân thể, về sau bộ dạng cao cao.”
“Cái gì là cao cao? Mẹ nói, Nặc Nặc ăn cơm thật ngon, về sau có thể lớn cao cao.”
“Lớn cao cao, chính là về sau khỏe mạnh giống cữu cữu vậy.”
Nặc Nặc dùng đôi mắt nhỏ nghi ngờ, chăm chú nhìn cữu cữu nửa ngày: “Nhưng mẹ nói, về sau cao cao chính là giống cha vậy.” Hắn nghiêng đầu lại nói: “Cữu cữu không cao như cha, bởi vì người không có cái chân lớn như cha.”
Lâm Thanh Đình đầy mặt hắc tuyến, chỉ huy sứ của chúng ta, ngươi bị Nặc Nặc khách sáo biết không?
Nhắc tới cái chân lớn này lại nhớ sâu xa.
Tiểu Nặc Nặc từ khi biết chạy thường xuyên tìm Đại Hắc Nhị Hắc chơi đùa, Đại Hắc Nhị Hắc thông nhân tính, cho dù Nặc Nặc túm cái đuôi hoặc lỗ tai chúng nó, chúng nó cũng không tức giận cắn lại, có đôi khi còn chạy để Nặc Nặc đuổi ở phía sau. Tiểu Nặc Nặc cùng hai con chó Đại Hắc chơi lâu, có thể phân ra đâu là Đại Hắc đâu là Nhị Hắc, chỉ là hình dung không ra.
Sau đó Lâm Thanh Uyển nói cho con trai, Đại Hắc là con chân to một chút, Nhị Hắc là con chân nhỏ hơn một chút, chính là hình dung hình thể Đại Hắc lớn hơn một chút.
Vốn chính là ngôn ngữ của trẻ con, Nặc Nặc nhớ ngay. Nó bắt đầu phân loại cho người trong nhà, Mã bà bà chân to hơn mẹ, chân mẹ to hơn Nặc Nặc, Nặc Nặc to hơn đệ đệ, chân lớn nhất trong nhà là cha.
Hiện tại thêm một vị cữu cữu, nhưng cữu cữu vẫn không có chân to như cha.
Lâm Thanh Đình nghe cháu nói xong bật cười, nhưng hắn vẫn nghe hiểu ý tứ của cháu, chính là nói hắn không có hình thể khỏe mạnh như em rể.
Cái này hắn thừa nhận, hình thể em rể kia mà đi so với một đám hán tử trong quân đội đều được tính là khỏe mạnh, lấy hình thể hắn đi so chỉ xem như trung đẳng.
Nhưng khỏe mạnh cũng không có nghĩa là võ nghệ tốt, cái này hắn không có biện pháp giải thích rõ cho cháu.
Đối với thể trạng em rể kia, còn có sức lực kia, Lâm Thanh Đình cũng không ngừng hâm mộ.
Hắn biết Dương Thiết Trụ từng làm mấy năm hỏa đầu binh*, cũng biết hắn tuy rằng không có chính thống võ nghệ, nhưng bởi vì vài năm trước thường xuyên lên núi săn thú, thân thủ và bắn tên không tệ.
Lâm Thanh Đình hiện tại quản binh quyền Cảnh Châu bên kia, nhìn thấy mầm tốt thích hợp tòng quân, tất nhiên là tâm động không thôi. Không chỉ một lần nói cho Dương Thiết Trụ, người như hắn thích hợp lăn lộn trong quân, bồi dưỡng cho tốt, về sau tiền đồ tuyệt đối không kém.
Đáng tiếc Dương Thiết Trụ hiện tại bận rộn chăm sóc vợ con, không có hứng thú với tiền đồ trong quân.
Dương Thiết Trụ cảm thấy loại cuộc sống hiện tại này rất tốt, canh vợ trông con, kiếm tiền nuôi gia đình, bồi dưỡng con trai. Loại ý nghĩ này thực giản dị, nhưng trong mắt rất nhiều người lại là biểu hiện rất không có tiền đồ.
Chỉ là Lâm Thanh Đình nhiều ngày nay tiếp xúc nhiều với một nhà muội muội, mới hiểu được lúc trước muội muội nói nữ nhân muốn gì đó, nam nhân các ngươi đều không hiểu.
Đúng vậy, có thể đi mưu tiền đồ cố nhiên là tốt, nhưng em rể không có gia thế không có hậu trường, cho dù có hắn hỗ trợ dìu dắt một hai, có thể lăn lộn xuất đầu cũng cực kỳ gian nan. Em rể tuổi không nhỏ, 27, 28 tuổi đã không thích hợp tòng quân. Hơn nữa đi ra ngoài mưu tiền đồ tất yếu chia lìa với vợ con, đến lúc đó một mình muội muội thì làm thế nào?
Cho dù có mưu được tiền đồ, làm ra hoa phục mĩ thực, địa vị quyền thế, thì sau này thế nào?
Hắn thấy qua có người có địa vị có quyền thế không ít, xuất hành ra đường mọi người tránh đường, thậm chí có người quỳ lạy, nhưng đó chỉ là tốt với nam nhân thôi.
Còn nữ nhân thì sao? Lâm Thanh Đình liên tưởng tới trong nhà những nam nhân có quyền thế kia, thê thiếp thành đàn, thứ tử thứ nữ đông đảo, lục đục đấu tranh, nội bộ dơ bẩn.
Liên tưởng tới cảnh mình và muội muội gặp được, Lâm Thanh Đình chưa bao giờ dám coi khinh đàn bà. Có đôi khi đàn bà xuống tay còn ngoan đắc hơn nam nhân nhiều, âm độc hơn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhiều ngày nay, Lâm Thanh Đình trong lúc rảnh rỗi sẽ cùng Lâm Thanh Uyển ngồi chung một chỗ trò chuyện. Trong lúc hai người nói chuyện rất nhiều, nói tới phụ thân nói tới Liễu thị nói tới Lâm Thanh Lan, nói tới vân vân.
Lâm Thanh Uyển nói rất nhiều lời, tuy là lời nói tán gẫu, lại luôn làm cho Lâm Thanh Đình có loại như được thông suốt.
Thật tình mà nói, hai lần tức giận ra khỏi nhà, nói không oán không hận là không thể nào.
Đối với Lâm Chí Hiền người gọi là cha kia là oán, oán ông xem thường, oán ông không làm, oán ông không cho là đúng. Mà Liễu thị và Lâm Thanh Lan thì hoàn toàn hận.
“… Kỳ thật Liễu thị có lẽ cũng không muốn biến thành như vậy, có lẽ mới đầu bà ta cũng chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần. Nói trắng ra chính là từ nhỏ được trong nhà hun đúc, sau khi xuất giá nam nhân không bớt lo, thứ tử thứ nữ một đống lớn nhìn mà phiền lòng. Là trong mắt người không chứa nổi hạt cát, nam nhân còn không nhịn được, dựa vào cái gì cho rằng nữ nhân nhất định có thể nhẫn?”
“Được rồi, nữ nhân địa vị xã hội thấp, nam tử Đại Hi triều tam thê tứ thiếp được coi là chuyện phải làm, các nữ nhân cũng là cam chịu loại hiện tượng này. Bởi vì từ nhỏ tiếp nhận loại giáo dục này, đối mặt với hiện tượng xã hội này, bọn họ đều nhận.”
“… Nhưng được gọi là người, sở dĩ không phải động vật, bởi vì bọn họ (các nàng) có các loại cảm xúc. Các nữ nhân có vẻ nhận, nhưng không có ai có thể chân tâm nhận mệnh. Thử hỏi, có nữ nhân nào có thể trơ mắt không làm cái gì, nhìn phu quân mình ngọt ngào ân ái với người ta còn mình thì ngồi trông phòng?… Cũng bởi vậy, hậu viện gia đình nhà giàu mới có nhiều việc ngấm ngầm xấu xa như vậy, nhà có thê thiếp càng nhiều thì tình huống càng phức tạp, tranh giành cảm tình, lục đục đấu tranh, việc thủ đoạn ngấm ngầm xấu xa, nhiều lần không dứt.”
Lời của muội muội khiến Lâm Thanh Đình rất rung động.
Tuy rằng hắn không biết muội muội vì sao sẽ có ý tưởng khắc sâu như vậy, trong đó có chút từ ngữ hắn cũng không rõ, nhưng hắn lại có thể hiểu được ý tứ trong đó.
Quả thật như thế, hắn không thể không thừa nhận, rất nhiều gia đình phụ nhân trong tộc thủ đoạn âm ác, phần lớn đều là do các nam nhân bức ra, đương nhiên không loại trừ bản tính tự thân.
Tuy rằng hắn chưa từng có ý tưởng muốn trả thù Liễu thị và Lâm Thanh Lan, nhưng oán hận thì chưa bao giờ được đánh tan đi.
Trả thù cái gì đó là quá không thực tế, dù sao cũng là mẹ cả đích muội của mình, nếu muốn trả thù, đứng mũi chịu sào chính là cha của hắn, những người này đều là ‘Người nhà’ của hắn. Hiếu đạo vĩnh viễn là một sợi xích đặt trên đầu người, cho dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng có đôi khi lại không thể không cố kỵ.
Cho nên sau khi tìm được muội muội, lại thấy muội muội sống rất tốt, Lâm Thanh Đình tính toán rời xa một nhà kia, không coi bọn họ là thân nhân của mình, về sau không hề lui tới, dù sao cũng không ai để ý bản thân.
Nhưng lại hận lại không quên, hơn nữa tuyệt không tha thứ!
Nghe lời của muội muội nói, Lâm Thanh Đình vẫn không tha thứ Liễu thị và Lâm Thanh Lan, nhưng oán hận lại phai nhạt.
Tựa như hắn hỏi muội muội, muội có hận hay không, muội muội nói những lời này—
“Không có yêu làm sao sẽ có hận. Hận kỳ thật là một loại cảm xúc thực nặng nề, đối với những người đó, ta chỉ khinh thường, không tha thứ, nhưng không có hận. Hận bọn họ, đối với bọn họ mà nói là cho họ mặt mũi rồi. Hơn nữa hận có thể giải quyết vấn đề sao? Từ xưa đến nay gia sự chính là chuyện phức tạp nhất, không giống như đối phó với địch nhân, có thể không cần cố kỵ gió thu cuốn hết lá vàng. Nếu như không có một cái lý do và thời cơ thích hợp, đối phó người trong nhà cũng sẽ cột mình vào chế ước đạo đức xã hội, chỉ sợ chúng ta không để ý, nhưng là sống trên đời không có khả năng không để ý ánh mắt người bên ngoài và thế tục tra hỏi. Nếu giải quyết không tốt, cần gì phải làm cho mình đi hận mệt mỏi như vậy đâu?”
Hắn còn nhớ rõ biểu tình muội muội ngay lúc đó, nàng nói xong những lời này, vừa cười cười vừa nói: “Huynh cảm thấy bọn họ hiện tại thực hạnh phúc sao? Lâm gia bên kia di nương tiểu thiếp cái gì chưa từng ít, đến đến đi đi còn thiếu sao? Cái đó đủ để Liễu thị phiền não. Về phần Lâm Thanh Lan, tuy rằng chúng ta không biết nàng lúc này sống thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ không tốt bao nhiêu. Chúng ta không cần thiết đi hận, chỉ cần đứng xa xa nhìn, nhìn bọn họ không hạnh phúc…”
Đúng vậy, muội muội nói không sai, hận bọn họ là cho bọn họ mặt mũi, bọn họ chỉ cần nhìn xa xa những người đó không hạnh phúc.
Mà hai huynh muội bọn họ lại rất hạnh phúc, nhà muội muội tuy rằng không đủ xa hoa, nhưng được nam nhân săn sóc, đứa bé khả ái, trong lòng thoải mái.
Mà hắn, tuy rằng lẻ loi một mình, nhưng buông thù hận, trong lòng thoải mái nhiều.
Mà tương lai ai có thể biết được người này không bằng người kia chứ?
Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ đứng ở chỗ cao quan sát những người từng coi thường hắn kia. Cho đến lúc này, không cần làm cái gì, để những người trong lòng có quỷ kia run sợ đêm không thể ngủ.
…...
Lâm Thanh Đình ngày mùng năm thì rời đi, chạy về phía hành trình và tương lai của mình, mà phía sau đưa hắn là người nhà của mình.
Chỉ là lúc này đây, hắn đi vui vẻ rất nhiều, bởi vì hắn biết mình không phải lẻ loi một mình, hắn còn có người nhà…
Cái từ ngữ này, vô số lần làm Lâm Thanh Đình nam nhi nhiệt huyết này len lén lệ nóng doanh tròng. Từ nhỏ hắn không hiểu cái gì là người nhà, khi còn bé hoàn cảnh trong nhà vặn vẹo phức tạp, ở trong lòng hắn, di nương và muội muội chính là người nhà, những người khác không phải.
Di nương đi rồi, người nhà còn lại hắn và muội muội.
Trải qua nhấp nhô, nay hắn và muội muội gặp nhau, lúc này nhà không phải là phòng ở lạnh như băng, không còn là huynh muội gặp mặt còn phải cách nha hoàn bà mụ.
Mà là cụ thể hình tượng hoàn chỉnh hiện ra ở trong đầu hắn, người nhà là người một nhà vô câu vô thúc ngồi chung một chỗ ăn cơm, là có tiếng nói tiếng cười nói chuyện trời đất, là ấm áp nhập tim nhập phổi…
——–***——–
*hỏa đầu binh: lính cấp dưỡng, chuyên nấu cơm cho quân lính…