Lâm Thanh Uyển ngày ngày trong hạnh phúc rồi lại ngọt ngào phiền não vượt qua.
Hạnh phúc là hài lòng về cuộc sống những ngày qua, nam nhân thương yêu, đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành. Ngọt ngào phiền não là nàng phải mang hai đứa bé, may mà có Mã thẩm ở một bên giúp nên không phải quá khổ sở.
Bởi vì mới mở thêm phân xưởng, việc trong phân xưởng ở nhà này dễ dàng hơn rất nhiều. Mọi người không cần khẩn trương gấp rút làm gấp đi đưa hàng, mấy người phụ nhân trong nhà đều thanh nhàn. Hiện tại công tác trong phân xưởng giao cho người mời đến làm, chuyện đưa hàng không cần phải để mấy nam nhân trong nhà chạy nữa, mà là giao cho hai người Dương Nguy và Bàng Lương.
Về phần đưa hàng bên phân xưởng mới mở kia, cũng đã có sắp xếp người đi làm.
Người ba nhà này tiến vào giai đoạn thanh nhàn từ trước đến nay chưa từng có, loại thanh nhàn này về sau còn có thể liên tục, chung quy hình thức sinh ý đã tiến vào quỹ đạo, nào có ai làm đông gia tự mình làm sinh ý còn tự mình đi làm gia công.
Đề nghị này là Lâm Thanh Uyển đưa ra, Hạ Đại Thành tán thành. Dù sao lấy cớ sinh ý về sau làm lớn một chút, nhất định không thể để cả nhà ra trận, mời người dùng người hợp lý mới là vấn đề quan trọng.
Vừa thanh nhàn mọi người lại không quen.
Dương thị và Diêu thị bận rộn quen rồi, mỗi ngày vẫn đi phân xưởng chỗ đó giúp đỡ một chút. Sau này thấy cho dù bọn họ không đi hỗ trợ, phân xưởng cũng được vận hành rất tốt. Hai người này biết cái này xong rất thất lạc. Nhưng những điều này đều là tất yếu phải trải qua, cho nên dần dần cũng thành quen.
Hiện tại chuyện Dương thị, Diêu thị, Chu thị muốn làm chính là cách mấy ngày bác chế ruột sấy, để ở kho chậm rãi dùng. Sau đó chính là mỗi ngày có đồ tể đưa hàng tới đây thì đi kiểm kê ghi sổ. Làm bao nhiêu đồ sấy tiên đưa hàng đi ra ngoài, cũng là các nàng ký báo cho Lâm Thanh Uyển. Mấy phụ nhân này đều không biết chữ, nhưng những con số đơn giản vẫn có thể nhớ kỹ.
Bởi vì sinh ý ra vào quá nhiều vụn vặt, không giống trước đây có ít đồ, làm xong nhớ trong lòng là được, Lâm Thanh Uyển quy định mọi người đều phải ghi sổ, phân công càng minh xác.
Chỗ đồ tể đưa thịt mỗi ngày do mấy phụ nhân trong nhà đi kiểm kê ký sổ, mỗi ngày làm bao nhiêu đồ sấy tiên và tống xuất bao nhiêu đồ sấy tiên cũng cần các nàng ghi nhớ sổ, sau đó trở về báo cho Lâm Thanh Uyển.
Về phần tiền thịt cũng thương nghị với đồ tể tốt lắm, tháng 1 kết toán một lần. Gia vị vẫn do Dương Thiết Trụ phụ trách, hiện tại vẫn là hắn phụ trách, vấn đề khi tiền bạc trong phân xưởng không có thì đi lấy tiền riêng nhà họ.
Nhân viên bên ngoài tính tiền trở về chỉ phụ trách giao tiền cho Lâm Thanh Uyển, sau đó Lâm Thanh Uyển tự mình sẽ đối chiếu hạch toán số lượng chính xác hay không, sau đó tập hợp hợp kế, đến cuối tháng mọi người ngồi cùng một chỗ thẩm tra một chút, sau đó chia hoa hồng.
Hạ Đại Thành trước đây từng làm chưởng quỹ, đối với việc ghi khoản này là phi thường hiểu rõ, chỉ là hắn suốt ngày quá bận không có công phu làm cái này. Thấy Lâm Thanh Uyển tự mình nhận làm việc này, phân xưởng chỗ đó càng ngày càng làm càng thuận, không khỏi cao hứng vạn phần.
Khen ngợi Lâm Thanh Uyển làm việc lanh lẹ không thôi, còn nói phân xưởng mới mở bên kia, hắn chuẩn bị an bài một cái phòng thu chi phụ trách ghi sổ. Đến lúc đó phòng thu chi nơi đó ký khoản tốt, sau đó thống nhất báo cho Lâm Thanh Uyển, để nàng dễ dàng thẩm tra tính toán chia hoa hồng.
Bởi vì sự kiện mua đất, nhà hai huynh đệ Dương Thiết Trụ và nhà Dương thị triệt để tiến vào trong mắt thôn dân, thì ra bất tri bất giác người ta đã phát triển đến tốt như vậy.
Chỉ là mọi người không thể nói cái gì, vừa là người ta bên ngoài là tay làm hàm nhai, mặt khác ba nhà này không sai biệt lắm thành địa chủ trong thôn nhiều đất trong tay nhất. Đương nhiên cũng tránh không được sẽ có người nói chút chua ngoa, nhưng người phụ họa cực kỳ ít.
Cho dù mọi người không xem lúc trước, trong lúc gian nan nhất người ta lặng lẽ trợ giúp rất nhiều gia đình, cũng phải xem sinh kế nhà mình đang nằm trong tay nhà người ta.
Mặt khác phân xưởng chiêu công là mấy phụ nhân ở trong thôn làm việc lưu loát, người ta cầm tiền công của phân xưởng khẳng định là sẽ giúp đông gia nói chuyện, cho nên thôn Lạc Hạp đối với mấy nhà Dương Thiết Trụ vẫn rất hài hòa.
Trong nhà sinh ý bên này làm rất thuận, Hạ Đại Thành và hai huynh đệ Dương Thiết Trụ liền đặt trọng tâm vào phân xưởng mới.
Phân xưởng mới được xây ở một thôn gần huyện Hoài Hà, chỗ đó hiện tại mọi thứ vừa mới khởi bước, tuy rằng có Mã thúc ở bên kia nhìn chằm chằm, nhưng mấy nam nhân trong nhà tạm thời phần lớn thời gian vẫn sống ở đó. Chỉ đợi tất cả mọi chuyện thuận lợi, bồi dưỡng mấy người tin cậy giúp đỡ mới có thể yên lòng.
Đương nhiên, bởi vì tạm thời còn chưa có người có thể tin được, phân xưởng mới mở này chỉ là phụ trách gia công đưa hàng, tính toán tiền bạc vẫn là mấy nam nhân trong nhà làm. Nhưng mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, người tin cậy thì sau này bồi dưỡng.
******
Trời bắt đầu nóng bức lên, chớp mắt đã tới tháng 6.
Trải qua mấy tháng cố gắng, xưởng nhỏ huyện Hoài Hà đã đi vào quỹ đạo, Hạ Đại Thành và Dương Thiết Trụ bọn họ chỉ cần cách mấy ngày đi qua giám sát một chút là được rồi.
Từ sau khi làm sinh ý, Dương Thiết Căn mới phát hiện chính mình không ổn.
Không biết chữ, rất nhiều thứ làm cho hắn phi thường gian nan. Vì về sau có thể trở thành một người giúp đỡ tốt cho nhà, không ăn không ngồi rồi, Dương Thiết Căn bắt đầu học chữ.
Người dạy hắn là Dương Thiết Trụ đã nhận thức được nhiều chữ, cộng thêm dưới sự bồi dưỡng của Lâm Thanh Uyển có thể xem trướng ghi sổ. Dương Thiết Trụ biết chữ mới được một hai năm, nhận thức được chỉ là những chữ đơn giản, nhưng dạy cho Dương Thiết Căn thì đủ dùng.
Thuận tiện còn dạy cho cả MãTiểu Lượng con Mã thẩm cùng nhau học.
Thân khế cả nhà Mã thẩm ở trong tay Lâm Thanh Uyển, coi như là người trong nhà, dùng tương đối yên tâm, Dương Thiết Trụ muốn bồi dưỡng Mã Tiểu Lượng, lúc dùng người cũng bớt phải lo, hiện tại Dương Thiết Trụ đã hiểu được chỗ lợi của việc bồi dưỡng nhân thủ rồi.
Mã Tiểu Lượng không biết chữ, Mã thẩm biết chủ nhà muốn bồi dưỡng con trai của mình thì vui mừng quá đỗi, lần nữa dặn dò Mã Tiểu Lượng phải chăm chỉ học, về sau giúp đỡ chủ nhà cho tốt. Đứa nhỏ Mã Tiểu Lượng này cũng là một người thành thật, tuy rằng ngày thường ít lời ngại ngùng, nhưng thắng ở người thông minh. Trong lòng biết chủ nhà tốt, càng muốn học tập cho tốt để sau này làm việc thuận lợi.
Thấy mấy người trong nhà đều đang học chữ, Diêu thị cũng thấy thèm.
Nỗi đau không biết chữ không phải chỉ có một mình Dương Thiết Căn hiểu, Diêu thị cũng hiểu, bởi vì nàng mỗi lần ghi sổ ở phân xưởng phải thực cố hết sức, luôn sợ quên, luôn phải tìm Lâm Thanh Uyển điểm danh. Chẳng những chính nàng mệt nhọc, còn làm cho Lâm Thanh Uyển sứt đầu mẻ trán.
Lâm Thanh Uyển thấy Diêu thị thèm, đơn giản kéo cả Diêu thị cùng nhau học. Do nàng đến dạy, vừa vặn mang cả hai Nữu Nữu nhà Diêu thị cùng nhau vỡ lòng.
Nghe nói Lâm Thanh Uyển muốn dạy Diêu thị và hai đứa bé biết chữ, Chu thị con dâu của Dương thị cũng thấy thèm, mấy người thương lượng rồi mang cả khuê nữ tới học.
Hạ Lan Cúc biết chữ nhưng cũng chỉ hiểu Tam Tự kinh. Ca ca của nó là Hạ Hoành Chí suốt ngày bận rộn công khóa, cha Hạ Đại Thành bận rộn sinh kế, nó ở trạng thái vỡ lòng thì bị gác lại. Về phần Chu thị, bản thân nàng còn không biết chữ thì dạy làm sao được.
Vì thế trong nhà Lâm Thanh Uyển náo nhiệt chưa từng có, nhấc lên một phong trào học chữ.
Vì để cho Dương Thiết Trụ không bị tụt công khóa, Lâm Thanh Uyển sau này làm một cái thư phòng ở trong phòng, chính là cái phòng mặt sau mà trước đây nàng muốn dùng nó thành phòng làm việc.
Trong nhà phòng ở nhiều, bình thường vì để cuộc sống thuận tiện, vợ chồng Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ đa số thời gian sống ở Đông phòng, gian phòng làm việc phía sau kia không dùng tới.
Địa phương vốn rất lớn, bên trong không bài trí thứ gì. Lâm Thanh Uyển mời Thôi thợ mộc làm giá sách và án thư, làm xong thì mua một ít sách giấy mực về, làm một cái thư phòng giản dị.
Thư phòng thường để Lâm Thanh Uyển làm phòng ghi sổ sách, lúc này được Dương Thiết Trụ trưng dụng cho lão tam Dương Thiết Căn vỡ lòng. Hai huynh đệ một người vừa dạy thuận tiện củng cố tri thức, một người học, học cũng phi thường vui vẻ, chỉ là so với bên nữ nhân kia thì có vẻ lạnh lùng hơn nhiều.
Dương Thiết Trụ nghe thấy tiếng cười của vợ bên Đông ốc, và mấy phụ nhân cùng đứa nhỏ nói chuyện, trong lòng ngứa một chút. Cảm thấy có thể được vợ mình dạy biết chữ, thật là một chuyện rất hạnh phúc. Chỉ là hiện tại hạnh phúc không đến lượt hắn, mà là biến thành đường tẩu đệ muội và mấy đứa bé.
Suy nghĩ một chút, Dương Thiết Trụ liền ai oán.
Dương Thiết Căn cầm ‘Luyện chữ bản’ mà nhị ca đưa cho viết xuống vài chữ ngày hôm qua học.
Hiện tại bản luyện chữ này trong nhà Lâm Thanh Uyển được hoan nghênh trên diện rộng, chung quy đều là người mới học, ngươi cho bọn họ dùng bút mực, bọn họ viết cực kỳ gian nan. Vì học cấp tốc, Lâm Thanh Uyển lại tìm thợ mộc làm một ít bản luyện chữ về, mỗi người phát một cái, để bọn họ ngày thường tự mình cũng có thể luyện tập.
Dương Thiết Căn viết xong, muốn cho nhị ca xem viết đúng hay không, ai biết ánh mắt nhị ca có vẻ u oán.
Nhưng mà Dương Thiết Căn thành thật, đầu không nghĩ tới nhiều vấn đề, không tưởng tượng ra được vì sao nhị ca lại lộ ra ánh mắt như vậy. Hắn cho rằng nhị ca đang suy nghĩ sự tình gì, gãi gãi đầu, cúi đầu cầm bút tiếp tục viết.
Đông ốc chỗ đó, Lâm Thanh Uyển và mấy phụ nhân ngồi vây quanh trên kháng. Nói là học chữ, bởi vì áp lực không lớn, kỳ thật coi như là vừa học vừa chơi.
Tiểu Nặc Nặc thấy những người lớn đều lấy cái cây vẽ tranh, nó cũng động lòng, thấy trong tay mẹ không có. Liền đi lay tam thẩm Diêu thị, nhóc con ở một bên tập trung tinh thần lốp bốp viết.
Lâm Thanh Uyển thấy một màn như vậy thì bật cười, kéo con trai qua, lấy ra một bản luyện chữ, bắt đầu dạy con biết chữ. Học những từ rất đơn giản, chính là khi còn bé vỡ lòng một hai ba bốn năm.
Nhưng mà ở Đại Hi triều này đều là chữ phồn thể, một hai ba bốn năm phồn thể viết rất nhiều, Lâm Thanh Uyển suy nghĩ, sau đó quyết định dạy con trai chữ số Ả Rập để vỡ lòng. Đợi về sau lớn hơn một chút lại học con số phồn thể.
Vì thế, đáng yêu Tiểu Nặc Nặc cũng bắt đầu vỡ lòng.
Tiểu Nặc Nặc bình thường dưới sự dẫn dắt của Lâm Thanh Uyển, kỳ thật đã biết đếm. Chỉ là đếm tới mười, còn không biết viết. Nhưng mà đã có ấn tượng rồi cho nên học rất nhanh.
Sau đó trải qua mấy ngày, Nặc Nặc rốt cuộc học viết được đến 10, xiêu xiêu vẹo vẹo viết rất nhiều con số trên bản luyện chữ, hiến vật quý cho cha xem.
Dương Thiết Trụ hiểu được chữ số Ả Rập và một ít phương pháp tính nhẩm, những điều này đều là Lâm Thanh Uyển lúc trước dạy cấp tốc cho hắn. Nhưng Lâm Thanh Uyển nói với hắn đây là một bài tính cấp tốc đơn giản, để mình nhẩm tính toán.
Dương Thiết Trụ ở bên ngoài tiếp xúc một ít khoản, cũng biết mình học không giống người khác. Nhưng mà Lâm Thanh Uyển cũng nói, đây là nàng trước đây học của chủ mẫu gia đình nhà giàu có kia một ít phương pháp tính toán. Chỉ thích hợp lén sử dụng, đối ngoại thì vẫn học theo tiêu chuẩn, cũng dặn dò hắn không tiết lộ ra ngoài.
Dương Thiết Trụ so sánh hai bản, cảm thấy vẫn là vợ mình dạy đơn giản lại nhanh, tuy rằng học cùng Lâm Thanh Uyển cách tính sổ sách phòng thu chi giống huyện Hoài Hà, nhưng tự mình vẫn lén tính sổ theo biện pháp Lâm Thanh Uyển dạy.
Vì để cho mình làm ra sổ sách không khác thường, Lâm Thanh Uyển cũng cầm sổ sách phòng thu chi học tập hồi lâu.
Chữ phồn thể, không có chữ số Ả Rập, lại còn ghép chữ, Lâm Thanh Uyển mất không ít đầu óc mới nghiên cứu thấu triệt. Hơn nữa lôi kéo cả Dương Thiết Trụ cùng nhau học, như vậy hai người làm sổ sách mới thuận tiện nói cho bên ngoài.
Hiện tại nhà Lâm Thanh Uyển có hai bản sổ sách, một quyển là hai người tự mình xem, bên trong là bảng và chữ số Ả Rập đơn giản, mặt trên có ghi khoản thu khoản chi, một quyển khác là cho người ngoài xem, dựa theo phương thức ghi sổ của Đại Hi triều, bản sổ sách này là để cho Hạ Đại Thành bọn họ xem hiểu, sử dụng lúc chia hoa hồng.
Lúc này Dương Thiết Trụ nhìn chữ của con trai, tuy rằng viết cong vẹo không tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được con trai viết cái gì. Dương Thiết Trụ trong lòng hiểu phỏng chừng vợ đang dạy con trai vỡ lòng, dùng bộ dạy hắn kia.
Con trai biết viết chữ, làm cha nhất định là cao hứng. Hắn ôm lấy Tiểu Nặc Nặc, mạnh mẽ hôn nó hai cái, cái ‘hôn’ này cũng là học của Lâm Thanh Uyển, bởi vì Dương Thiết Trụ phát hiện vợ mình thích dùng phương thức như thế biểu đạt chính mình thích, mưa dầm thấm đất, ngươi hiểu đấy.
Tiểu Nặc Nặc được cha hôn hai cái, hôn đến kêu chít chít, mừng rỡ quá quên cả bản luyện chữ, lại đòi cha ôm hôn.
Ai, chỉ có thể nói sức cuốn hút của Lâm Thanh Uyển quá mạnh mẽ, ‘Tay nghề’ của nàng bị hai nam nhân trong nhà học hết trơn, đều học được dùng phương thức ôm hôn để diễn tả mình thích và nội tâm vui vẻ.
Cha con trao đổi cảm tình một phen, Dương Thiết Trụ ôm con trai đi rửa tay rửa mặt. Nặc Nặc cầm than củi viết chữ, cầm tới tay đen thui. Không những làm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đen thui, còn làm mặt cha nó cũng đen thui.
Hai cha con rửa sạch xong trở lại, Lâm Thanh Uyển đang cho Hừ Hừ bú sữa liếc nhìn bọn họ.
Vừa nhìn thấy mẹ, Nặc Nặc liền giãy muốn xuống dưới. Dương Thiết Trụ thả nó xuống, nó liền lao thẳng tới.
“Mẹ, Nặc Nặc viết chữ, cha khen.” Nặc Nặc nói giọng trẻ con.
Nặc Nặc bây giờ nói chuyện đã được rõ ràng từng chữ rồi, nhưng chung quy còn nhỏ, nói chuyện chỉ nói được vài chữ một câu, không nói được câu dài. Nhưng cũng may Lâm Thanh Uyển ngày thường chỉ bảo thoả đáng, trật tự rõ ràng, người khác nghe vẫn hiểu.
Lâm Thanh Uyển sờ đầu con trai, học giọng trẻ con của Nặc Nặc nói: “Vậy cha khen Nặc Nặc thế nào.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Nặc Nặc đỏ bừng, lại bắt đầu chít chít hoảng cười một trận, ngón tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, “Hôn hôn.” Lâm Thanh Uyển giả bộ bộ dáng như đưa đám, tiếp tục đùa con trai: “Giỏi rồi, hai người các ngươi đều hôn hôn, quên mẹ mất rồi.”
Nặc Nặc bây giờ còn nhỏ, năng lực lý giải không đủ. Nó nhướng mày lên, tự hỏi nửa ngày mới hiểu được mẹ nói chuyện.
Sau khi hiểu được, nó dùng sức lôi cánh tay Lâm Thanh Uyển, “Đến đến.”
Lâm Thanh Uyển buông Hừ Hừ trong tay đã ăn no, ôm Nặc Nặc lên trên kháng, cũng cởi giày cho nó.
Tiểu Nặc Nặc vừa lên giường lò liền nhào lên ôm cổ mẹ, dùng sức hôn một cái trên mặt Lâm Thanh Uyển.
Hôn xong còn gọi Dương Thiết Trụ, “Cha, đến đây.”
Dương Thiết Trụ cười hì hì nói, lấn người lại hôn một cái trên mặt vợ.
Lâm Thanh Uyển lườm hắn, trên mặt lại tràn đầy tươi cười.
“Còn đệ đệ.” Bên kia Tiểu Nặc Nặc còn không quên Hừ Hừ chưa biết nói chuyện.
Hết cách, hai vị cha mẹ không gương mẫu này lại ôm Hừ Hừ dậy hôn một cái, Tiểu Nặc Nặc cuối cùng bù thêm một ngụm, mới tính kết thúc.
“Đều hôn, đều hôn.”