Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

Chương 120




Mã thẩm nhi làm cơm xong bày lên bàn, tiến vào gọi Dương Thiết Trụ ăn cơm. Lại hỏi Lâm Thanh Uyển có đói bụng không, cơm dành cho Lâm Thanh Uyển cũng được chuẩn bị rồi.

Lâm Thanh Uyển lúc này mới cảm giác được mình đói lả, hơn nữa trong lòng đặc biệt muốn ăn thịt.

Loại cảm giác này từ lúc mang thai chưa từng có, thịt là cái gì nhớ tới là ghê tởm, hiện tại lại thèm lợi hại.

Muốn ăn thì nói, Lâm Thanh Uyển liền bla bla nói mình muốn ăn thịt, còn đặc biệt muốn ăn cơm gạo.

Dương Thiết Trụ không nói hai lời đi ra ngoài múc bát cơm gạo, còn gắp chút đồ ăn lại đây. Vốn còn sợ vợ ăn không hết, không nghĩ tới Lâm Thanh Uyển ăn rất ngon. Ăn xong còn cảm thấy không đủ, còn muốn ăn một chén nữa.

Ăn xong hai chén cơm, Lâm Thanh Uyển mới thấy no rồi. Thật là thật lâu không được ăn cơm và ngửi hương vị thịt, cảm giác ăn ngon ghê gớm.

Cho đến lúc này nàng mới phát hiện vậy mà không nôn oẹ, ăn món khác cũng không thấy có bệnh trạng nôn ọe.

Chẳng lẽ nàng hết bệnh nôn ọe rồi?

Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ sau khi ý thức được sự thật này đều phi thường vui vẻ. Tảng đá vẫn đặt trên ngực rốt cuộc rơi xuống. Không nôn oẹ thì tốt rồi, có thể bồi bổ thịt cho Lâm Thanh Uyển.

Dương Thiết Trụ đi ra ngoài ăn cơm, biết Dương thị để đại phu ở nhà, không yên lòng lại gọi hắn tới xem mạch. Nghe đại phu nói tạm thời ổn định mới buông tâm. Nhưng vẫn không cho đại phu đi, bảo hắn ngày mai lại đi.

Tiểu Nặc Nặc buổi chiều không ngủ, từ trong tay Diêu thị chuyển tới trong tay Mã thẩm nhi lại chuyển tới trong tay Dương thị. Đứa bé này tựa hồ cũng biết trong nhà xảy ra chuyện, một buổi chiều không khóc. Lúc này được cha ôm, được nhìn thấy mẹ đã lâu không nhìn thấy, bàn tay mập nhỏ dụi dụi mắt nhưng không khóc, thoạt nhìn đáng thương cực.

Lâm Thanh Uyển không dám ôm nó, nằm dựa ở trên đệm sờ người nó, Tiểu Nặc Nặc lập tức vui vẻ ra mặt. Tại cha hầu hạ cho uống sữa dê, Tiểu Nặc Nặc vuốt mắt muốn ngủ. Dương Thiết Trụ ôm dỗ ngủ nó, sau đó đặt con trai trên giường nhỏ, đắp chăn.

Dương Thiết Trụ đi rửa mặt, lại hỏi một chút Lâm Thanh Uyển có chỗ nào không thoải mái hay không mới buông lỏng tâm tình nằm xuống cạnh vợ.

Người nằm xuống nhưng một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, đại phu lại đây chẩn mạch nói đã ổn định, nói uống hết hai thang thuốc dưỡng thai hắn kê xong là không cần phải uống nữa, ngày thường bổ sung dinh dưỡng cho đầy đủ là được.

Dương Thiết Trụ ngàn ân vạn tạ tiễn bước đại phu, trước khi đi đưa cho năm lượng bạc phí đến khám bệnh tại nhà. Đại phu đi theo cùng Dương Thiết Căn đi đưa hàng trên trấn, vừa vặn tiện đường không cần phải thêm một người đưa hắn về.

Bởi vì lo lắng Lâm Thanh Uyển, Dương Thiết Trụ giao việc đưa hàng lại cho Hạ đại thành và Mã thúc, bản thân ở nhà tạm thời chăm sóc vợ. Hắn tựa hồ đã quên chuyện ngày hôm qua đáp ứng Điền gia lại đi một lần, Lâm Thanh Uyển thấy hắn bận trước bận sau, nhìn như có gì đó khác trước lại hình như không có gì khác trước cả.

Nàng biết nam nhân tối qua một đêm không ngủ, tuy nói từ bề ngoài nhìn không ra, nhưng nằm chung một chiếc kháng làm sao lại không biết. Nàng không nói gì thêm, cũng không hỏi cái gì, bởi vì nàng cảm thấy rất nhiều chuyện phải cần nam nhân tự mình đi nghĩ thông suốt.

Bởi vì Dương Thiết Trụ hôm nay không đi Điền gia, người Điền gia đợi một ngày, cũng ở nhà trấn an Điền Thúy Lan làm ầm ĩ không thôi, nói có lẽ Dương Thiết Trụ có việc chốc lát nữa sẽ tới. Nhưng một hồi này lại đến trời tối cũng không gặp bóng người.

Buổi tối lúc ăn cơm, Điền Thúy Lan ném bát cơm Điền thẩm tử bưng tới.

Điền thẩm tử hết ách đành nói cho khuê nữ, ngày mai bà tới cửa hỏi một chút, Điền Thúy Lan mới miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Điền thẩm tử gõ cổng nhà Dương Thiết Trụ.

Mã thẩm nhi tới mở cửa, vừa thấy là bà ta trực tiếp mở miệng mắng, bảo bà ta về sau đừng đến nữa, Dương Thiết Trụ về sau sẽ không đi Điền gia. Mỗi ngày đến đáng thương các ngươi, ai tới đáng thương Thanh Uyển nhà chúng ta, đang yên đang lành vì các ngươi, làm hại Lâm Thanh Uyển hôm qua thấy máu, bây giờ còn nằm ở trên giường.

Điền thẩm tử nghe lời này xong thấp thỏm lo âu, Dương Thiết Trụ đi tới.

Dương Thiết Trụ sắc mặt rất nghiêm túc, cũng rất trịnh trọng.

“Điền thẩm tử, ngươi về sau đừng tới nữa, làm hàng xóm, ta có thể giúp đã giúp, còn lại ta cũng không có cách nào. Về sau ta sẽ không đi tới nhà các ngươi, mọi người tránh tị hiềm mới tốt.”

“Thiết Trụ, nhưng Thúy Lan nó— “

Dương Thiết Trụ hít sâu một hơi, cố nén tràn ngập nghẹn khuất nói: “Nếu như Điền Thúy Lan thật sự bởi vì không nhìn thấy ta mà tìm chết tìm sống, vậy thì để cho nàng đi tìm chết đi. Ta là người có vợ có con, ta không thể bởi vì nàng tìm chết tìm sống mà không quan tâm tới cuộc sống của mình.”

Nói xong, Dương Thiết Trụ tự tay đóng cổng lại, vô luận Điền thẩm tử ở bên ngoài tiếp tục kêu gào như thế nào cũng không để ý, thậm chí còn bảo Mã thẩm nhi, về sau người Điền gia có đến cũng không mở cửa.

Mã thẩm nhi mặt tươi cười, thanh âm trong trẻo đáp ứng.

******

Bởi vì Dương Thiết Trụ không đi Điền gia, Điền Thúy Lan bắt đầu ở nhà khóc lớn náo loạn ầm ĩ, cả một ngày không ăn cái gì, Điền thẩm tử bưng cơm tới ả liền ném đi.

Điền Tráng và Điền Đại Xương hai nhà mấy ngày nay bị nháo cho tinh bì lực tận, mặt mũi bị ném đi, lúc này không nói cái gì, đều ai nấy tự trở về phòng mình.

Điền gia hai cụ khóe miệng sắp rách rồi, Điền Thúy Lan nháo mệt mỏi không nói lời nào chỉ nằm trên giường khóc.

Trạng thái như vậy lại giằng co một ngày, Điền thẩm tử không chịu nổi, da mặt dày lại đi tới nhà Dương Thiết Trụ.

Nhưng vô luận bà gõ cửa như thế nào, kêu khóc như thế nào, đều không có người trả lời bà.

Dương Thiết Trụ nghe động tĩnh kêu khóc ngoài cửa, sắc mặt càng ngày càng đen, Mã thẩm nhi đứng ở một bên muốn nói lại thôi.

“Mã thẩm nhi, ngươi đi ra phía sau kia dọn dẹp phòng một chút, lát nữa ta chuyển Uyển Uyển ra sau đó ở. Đại phu nói phải tĩnh dưỡng, phía trước này rất ồn.”

Mã thẩm nhi không nói hai lời đi ra phía sau thu thập.

Đợi thu dọn xong, Dương Thiết Trụ không để Lâm Thanh Uyển phải xuống giường, trực tiếp ôm nàng đi tới phòng ở phía sau.

Lâm Thanh Uyển cũng nghe được Điền thẩm tử khóc nháo bên ngoài, thấy nam nhân đen mặt bận trước bận sau, không mở miệng nói cái gì, thậm chí cười nói: “Chúng ta lúc trước nói sau này sống ở mặt sau, cho tới bây giờ còn không tiện vào nên toàn ở phía trước, lần này dùng đến rồi.”

Dương Thiết Trụ nhìn khuôn mặt vợ tươi cười càng thêm khó chịu trong lòng.

Đều tại hắn, nếu như hắn không mềm lòng cũng sẽ không khiến Uyển Uyển chịu tội lớn như vậy, thậm chí tạo thành Điền thẩm tử ép tới liên tục, khiến ngay cả chỗ Uyển Uyển dưỡng thân mình cũng không được thanh tịnh.

An trí cho vợ xong, dỗ con trai xong, Dương Thiết Trụ đi ra phía trước một chuyến.

Ngoài cửa đã không còn động tĩnh nhưng hắn biết loại yên tĩnh này chỉ là tạm thời. Điền Thúy Lan kia một ngày không yên, Điền thẩm tử vì nữ nhi sẽ không ngừng tới cửa dây dưa.

Dương Thiết Trụ lại phân phó mấy câu bảo Mã thẩm nhi chú ý Lâm Thanh Uyển động tĩnh, từ cửa hông phân xưởng lặng lẽ đi ra ngoài.

Không ai biết Dương Thiết Trụ đi nơi nào, chỉ là không được bao lâu hắn đã trở lại. Trở về thì đi xem Lâm Thanh Uyển, giữa trưa ăn cơm, hắn lại vội vàng đi xem sổ sách trong nhà.

Bởi vì sinh ý trong nhà hiện tại càng làm càng tốt, Lâm Thanh Uyển làm một bộ sổ sách đơn giản dùng để ghi lại thu chi. Khoản rất đơn giản, chỉ là ghi đã xuất ra bao nhiêu hàng, ghi bạc thu về. Từ khi Lâm Thanh Uyển mang thai, Dương Thiết Trụ không cho nàng phí nhiều tâm tư vào việc này, hắn rảnh rỗi thì tự mình ghi, bây giờ làm cái này rất quen thuộc.

Dương Thiết Trụ hai ngày đều đi ra ngoài, không ai biết hắn đi làm gì, bởi vì đi ra thời gian không dài, ngay cả Lâm Thanh Uyển cũng không biết.

Điền thẩm tử lại tới mấy chuyến, nháo lợi hại nhất là ở cửa khóc suốt một buổi sáng. Dương Thiết Trụ sắc mặt vẫn rất trầm, chỉ phân phó Mã thẩm nhi không mở cửa, cổng tạm thời không cần mở.

Mã thẩm nhi nhịn lại nhịn, rốt cuộc có một ngày Điền thẩm tử tới cửa nháo lần nữa, bà níu chặt tạp dề do do dự dự lên tiếng.

“Thiết Trụ, tiếp tục như vậy thì làm sao được!”

Dương Thiết Trụ nói trấn an bà: “Thẩm, yên tâm, không tới hai ngày nữa là có thể yên tĩnh.”

Mã thẩm nhi thở dài một hơi không nói gì thêm, Dương Thiết Trụ coi như không có chuyện gì xảy ra đi bồi vợ nói chuyện giải buồn.

Lâm Thanh Uyển nhiều ngày nay vẫn nằm ở trên kháng, đại phu dặn dò tốt nhất nên nằm trên giường, nam nhân không cho nàng xuống giường. Ăn cơm uống nước bưng đến bên miệng, lau người hắn đến làm giúp, ngay cả đi vệ sinh đều là hắn ôm tới bồn cầu. Lâm Thanh Uyển dở khóc dở cười, nàng chỉ là có chút dấu hiệu sinh non chứ không phải liệt, có cần phải làm như thế sao?

Nhưng khi nhìn mặt nam nhân cố chấp, nàng lại không nói gì. Nàng biết trong lòng nam nhân vẫn nghẹn một hơi, không cho hắn phát tiết ra là không được.

Nếu hắn cảm thấy như vậy tốt thì cứ để hắn làm đi.

Điền thẩm tử lại tới cửa nhà Dương Thiết Trụ làm ầm ĩ lần nữa, rất nhiều thôn dân trong thôn nhìn thấy.

Lâm Thanh Uyển lúc trước làm ‘Phòng hờ’ bây giờ có hiệu quả.

Không ai đi đồng tình cả nhà Điền thẩm tử, mọi người đều chê cười Điền gia nuôi cái khuê nữ không biết xấu hổ, không đẻ trứng không nói, bị hưu trở lại còn không an phận, nhớ thương nam nhân nhà người ta.

Nói người ta Dương Thiết Trụ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, người cũng tới cửa đi xem vài lần, nhưng Điền Thúy Lan kia còn không bỏ qua cứ quấn lấy Dương Thiết Trụ không buông, vợ Thiết Trụ mang thai 5 tháng, thiếu chút nữa bị tức sinh non…

Nói Thôn Lạc Hạp nhiều năm như vậy rồi chưa thấy phụ nhân nào không biết xấu hổ như vậy, vì một nam nhân có vợ con tìm chết tìm sống, bà già Điền gia vậy mà cũng đi theo không biết xấu hổ, mỗi ngày tới cửa nhà người ta làm ầm ĩ…

Lại nói Điền Thúy Lan kia thích chết thì chết đi, sống làm gì cho mất mặt, ném mặt mũi nhà mình không nói, còn làm mất hết mặt mũi Thôn Lạc Hạp…

Dù sao lời khó nghe như thế nào cũng nói, trước đây người Điền gia còn dám ra cửa, nhiều lắm chính là không cần để ý người khác lời ra tiếng vào. Hiện tại không dám ra ngoài, ra cửa là bị người giáp mặt nhổ nước miếng, mắng không biết xấu hổ.

Toàn bộ Thôn Lạc Hạp sôi trào lên, người Điền gia thành mặt hàng mỗi người kêu đánh, ngoại trừ Điền thẩm tử hai ngày nay không cần mặt già còn đi chụp cổng nhà Dương Thiết Trụ, mọi người Điền gia không dám ra ngoài.

Lời đồn đãi càng truyền càng rộng, thậm chí truyền đến mấy thôn phụ cận, mỗi người đều biết Thôn Lạc Hạp có một cái bị chồng ruồng bỏ không biết xấu hổ, dây dưa đàn ông có vợ, còn khiến mẹ mình ngày ngày tới cửa nhà người khác nháo loạn.

Thôn dân thôn Lạc Hạp vốn còn không biết việc này đã bị người ngoài thôn biết, cho đến khi có thôn dân đi họp chợ liên tục có người hỏi kẻ bị chồng ruồng bỏ không biết xấu hổ kia như thế nào, mới biết được chuyện này rất nhiều người thôn ngoài đều biết.

Lại qua hai ngày, Lý chính hiếm thấy đi tới Điền gia.

Hôm nay Điền thẩm tử lại đi tới nhà Dương Thiết Trụ một chuyến, công cốc mà về đang ngồi ở trong phòng khóc.

Lý chính tới cũng không vào phòng, thét Điền lão hán ra bên ngoài sân nói chuyện.

“Điền lão hán, ngươi biết ta hôm nay tới là vì chuyện gì.” Lý chính chân mày nhíu chặt, đầy mặt không đồng ý nói: “Nhà các ngươi gần đây đích thực nháo quá kỳ cục, truyền khắp Thôn Lạc Hạp, thậm chí còn truyền ra cả thôn khác, hiện tại người trong thôn đi họp chợ đều có người lôi kéo hỏi chuyện nhà các ngươi, ngươi nói cái này gọi là chuyện gì?”

Điền lão hán không nói chuyện, che mặt già ngồi xổm trên mặt đất.

Lý chính không tiện khiển trách, đành nói ra ý kiến của mấy vị đức cao vọng trọng trong thôn.

“Hiện tại mấy lớp người già các thúc bá trong thôn đều đang mắng, nói các ngươi làm hỏng phong tục thôn Lạc Hạp, ta cũng không muốn nói nhiều, nhà các ngươi tự xem rồi làm đi, nếu còn không yên, cũng đừng trách ta trục xuất các ngươi khỏi thôn.”

Lý chính kỳ thật cũng không nguyện ý làm như vậy, dù sao cũng là mấy chục năm hàng xóm, nhưng không có biện pháp, thanh danh Thôn Lạc Hạp quan trọng hơn người Điền gia, không thể làm cho người cả thôn đi ra ngoài bởi vì Điền gia cục phân chuột này mà bị người thôn khác chú ý. Đặc biệt Điền gia này nháo đích thực quá kỳ cục, bây giờ ngay cả hắn ra khỏi thôn cũng có người trong tối ngoài sáng trước mặt hắn nói này nói kia, hắn không cần nghĩ cũng biết những thôn dân khác nhìn thấy thôn mình khó coi, đã có không ít thôn dân tới cửa tìm hắn oán trách.

Lý chính nói xong thì bước đi.

Điền lão hán vẫn ngồi xổm trong sân, thật lâu sau mới đi vào phòng.

Vào phòng thấy bà già còn đang khóc, trong buồng kia tĩnh mịch một mảnh, cửa phòng con trai con dâu cháu trai cũng đóng chặt. Rõ ràng cả nhà đều ở trong phòng mà như trong ngục chết vậy.

“Khóc khóc khóc! Có thể thôi khóc hay không, bây giờ nên làm như thế nào!”

Nếu như lời Lý chính nói là tối hậu thư cho Điền gia, tiếp đến người nhà mẹ đẻ Mã thị và Cao thị là ép lấy một cây cỏ tranh cuối cùng của lạc đà.

Cha mẹ huynh đệ tẩu tử nhà mẹ đẻ Cao thị đều tới, cùng đi còn có một đám người nhà mẹ đẻ Mã thị, cũng đều là xuất động hết già trẻ nam nữ tới.

Thấy hai nhà thân gia đều tới, Điền lão hán thấp thỏm trong lòng vác mặt gia đi tiếp đón, chỉ tiếc không có người quan tâm tới lão. Hai huynh đệ Điền Tráng thấy tình hình vậy, chỉ có thể liếm mặt cười bồi nhạc phụ cữu ca.

Cha Cao thị ngoài cười nhưng trong không cười, lười để ý tới mấy nam nhân Điền gia này, “Mẹ đứa nhỏ, mau vào thu dọn cho khuê nữ đi, thu thập xong còn đi.”

Bên kia cha Mã thị cũng nói lời giống vậy, nhất thời ba nam nhân Điền gia đều luống cuống, ngay cả Điền thẩm tử cũng bất chấp ở trong phòng nhìn khuê nữ, chạy theo bà thông gia hỏi đến cùng làm sao.

Mẹ Cao thị không phải đèn cạn dầu, liếc mắt nói: “Cái gì làm sao hay không làm sao, ta mang khuê nữ của ta về nhà mẹ đẻ không được à?”

Tẩu tử Cao thị ở bên cạnh nói: “Mẹ, người nói với bà ấy làm gì, mau thu dọn cho muội ấy thôi, ở chỗ này phí lời làm gì.”

Phụ nhân hai nhà đều là người tay chân lưu loát, thu thập một lát là đóng gói xong cho Cao thị và Mã thị. Cái này còn không tính, phụ nhân hai nhà còn bế cả con của Cao thị Mã thị đi, không nói lời nào chỉ đưa đứa nhỏ vào tay người nhà mình.

Lần này ghê gớm, Điền thẩm tử ở bên cạnh vừa khóc vừa hô: “Các ngươi làm cái gì vậy, bà thông gia.”

Không có người để ý tới bà ta, bà vội vã muốn đi ôm cháu trai xuống, cố được bên trái không cố được bên phải, vừa đi lại gần thì bị phụ nhân hai nhà chen ra. Thấy tình hình vậy, nói hai nhà này không phải thương lượng cùng nhau đến, ai cũng không tin.

Hai huynh đệ Điền Tráng không dám động thủ ngăn trở, chỉ dám đi theo bên cạnh cầu, nhưng mấy cái ca ca hai nhà không phải ngồi không, trên mặt mang theo cười, nhưng lại đứng chặn lại hai huynh đệ Điền gia.

Đến khi nhóm phụ nhân hai nhà mang khuê nữ cháu ngoại đi rồi, cha Cao thị mới mở miệng: “Ta không muốn nói thêm cái gì nữa, ta tin rằng vì sao chúng ta làm như vậy, Điền gia các ngươi trong lòng cũng rõ ràng. Các ngươi không chê mất mặt, chúng ta ngại mất mặt, chúng ta không thể để cho khuê nữ cháu ngoại đi theo mất mặt cùng các ngươi như vậy. Đứa trẻ bây giờ còn nhỏ, về sau trưởng thành thì thế nào? Khi nào giải quyết xong Điền Thúy Lan kia, khi đó các ngươi hãy tới đón vợ con về.”

Cha Mã thị cũng ở bên cạnh lên tiếng: “Ý của ta cũng giống Cao lão ca, về lý đây là chuyện nhà các ngươi, thân gia chúng ta không nên xen mồm, nhưng hiện tại nháo quá kỳ cục rồi. Các ngươi nếu luyến tiếc Điền Thúy Lan kia cũng được, con cháu các ngươi để nhà mẹ đẻ chúng dưỡng.”

Nam nhân hai nhà nói xong thì cộc cộc bước đi hết.

Thấy một đám người hai nhà thân gia Điền gia đều tới, có không ít hàng xóm đứng ở bên ngoài xem. Thấy rõ ràng chuyện đã xảy ra, rất nhiều người ở bên ngoài vừa phun nước miếng vừa mắng ‘Nên!’

Người đi rồi, toàn bộ Điền gia tĩnh mịch một mảnh.

Điền thẩm tử lại bắt đầu khóc, lần này khóc gọi cháu trai, không đợi bà khóc lên, hai huynh đệ Điền Tráng quỳ xuống trước mặt hai cụ.

Điền Tráng là lão Đại, hắn mở miệng, “Cha mẹ, bây giờ cái gì cũng đừng nói, chuyện trước kia hai huynh đệ chúng con không nói ai đúng ai sai. Các người nhị lão nếu vẫn không nỡ bỏ Điền Thúy Lan, vậy thì phân hai huynh đệ chúng con ra thôi. Các người nói chúng con bất hiếu cũng được, nói cái gì cũng thế, chúng con còn muốn sống, mấy ngày nay chơi đùa người cả nhà sắp điên rồi, con không còn nhỏ nữa, hiện tại ra cửa là bị người ta mắng, các người còn để hai huynh đệ chúng ta về sau ra cửa hay không?”

Nói xong, Điền tráng nam nhân cao lớn nằm trên mặt đất khóc lên.

Đừng nói Điền Tráng khóc, Điền Đại Xương cũng muốn khóc, hắn muốn chết tâm đều có. Trước đây còn có chút đau lòng người tiểu muội này, nhưng đau lòng này cuối cùng lại đổ lên người con chó rồi. Nó không nhìn thấy một màn này hay sao? Nó không biết nó bức người nhà như vậy, người nhà đau lòng gian nan thừa nhận áp lực cùng thóa mạ sao?

Hắn thậm chí cảm thấy nằm bên trong đó không phải tiểu muội của hắn, là cái ác quỷ.

Điền thẩm tử cũng khóc, Điền lão hán lập tức già đi mấy chục tuổi.

Điền Đại Xương kéo đại ca dưới mặt đất lên, hai huynh đệ không nói thêm, ai nấy tự về phòng.

Đến loại tình huống trước mắt này, Điền lão hán cho dù luyến tiếc thế nào, đau lòng thế nào, cũng không thể tiếp tục quản Điền Thúy Lan nữa. Điền thẩm tử ở một bên khóc tới ruột gan đứt từng khúc cũng vô dụng, trực tiếp thở dài nói ả nếu muốn đi tìm chết thì cứ chết đi.

Phát triển đến cục diện này, Điền lão hán không biết nên trách ai. Chỉ có thể trách lão ngay từ đầu không nên mềm lòng, quản tốt bà già quản tốt khuê nữ, sẽ không phát triển trở thành cục diện như thế.

Nói hết lời thì rời khỏi đây, Điền gia hai cụ trong một đêm phảng phất như sụp đổ.

Người Điền gia thậm chí chuẩn bị sẵn tâm lý Điền Thúy Lan tìm chết, không ngăn cản ả nữa.

Điền thẩm tử bị Điền lão hán không cho bà đi vào phòng Điền Thúy Lan nữa, ai ngờ Điền Thúy Lan đói bụng mấy ngày, phỏng chừng quả thực chống đỡ không nổi nữa, nằm ở trên kháng tự mình mở miệng tìm Điền thẩm tử xin cơm ăn.

Hai huynh đệ Điền gia vốn trong lòng còn có chút áy náy khổ sở, vừa thấy tình hình này lập tức xoay mặt bước đi, trong lòng còn mắng thầm thật là không biết xấu hổ!

Điền gia hai cụ xấu hổ đến ước gì mặt chui vào trong đũng quần, nhưng vẫn luyến tiếc không cho khuê nữ ăn cơm.

Lại qua chừng mười ngày, Điền gia vội vàng gả Điền Thúy Lan ra ngoài. Gả đi nơi nào, người trong thôn không rõ ràng lắm, chỉ biết cách thôn Lạc hạp rất xa, đối phương là một lão góa vợ, trong phòng có nam nhân kế thừa hương khói, nghe nói ngay cả cháu trai cũng có rồi, không cần lo lắng gả đi qua không thể sinh bị người ta ghét bỏ.

Chuyện của Điền gia ở Thôn Lạc Hạp dần dần hạ xuống màn che.



Hạ Đại Thành từ khi có náo loạn này bắt đầu chú ý tới Điền gia, sau khi biết Điền gia Điền Thúy Lan kia bị gả ra ngoài, tìm đến Dương Thiết Trụ nói cho hắn biết cái tin tức tốt này. Mấy ngày nay bởi vì Điền thẩm tử làm ầm ĩ, nhà Dương Thiết Trụ ngay cả cổng cũng không mở, cho nên hắn nghĩ hẳn là trong nhà không biết động tĩnh bên ngoài.

Ai biết vừa nói xong, lại thấy mặt Dương Thiết Trụ không hề có gợn sóng.

Hạ Đại Thành bừng tỉnh đại ngộ, “Không phải là tiểu tử ngươi làm chứ?”

Dương Thiết Trụ không che giấu, gật đầu.

“Ta vốn thấy nháo quá mức xấu hổ, chuẩn bị ra tay đè áp, không ngờ tốc độ của ngươi nhanh hơn ta.”

Hạ Đại Thành thần tình có chút phức tạp, về chuyện này sau này hắn mới biết, bao gồm nguyên nhân đường đệ muội kém chút sinh non. Chỉ là chung quy là hàng xóm láng giềng, người ta quả thật có chỗ đáng thương nên không nghĩ quá nhiều.

Ai biết Điền gia càng nháo càng khó coi, hắn đang nghĩ có nên ra tay đè áp hay không. Không ngờ sự tình phát sinh như hí kịch như vậy, phảng phất như có thần trợ cứu giải quyết.

Hạ Đại Thành suy nghĩ một lát, gần như hiểu được đường đệ này dùng cách gì, hắn vỗ bả vai Dương Thiết Trụ, khen: “Tiểu tử ngươi giỏi, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết làm chuyện thành thật, không biết đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì, hiểu được dựa thế là tốt, càng ngày càng có thủ đoạn thương nhân.”

Dương Thiết Trụ biểu tình có chút phức tạp, sinh hoạt của hắn vẫn thực đơn thuần, trước đây Dương gia bên kia tuy có chút làm ầm ĩ, lại chưa bao giờ đa nghi. Đi theo đường ca ở bên ngoài làm sinh ý, nói không học được cái gì thì không thể nào, lại không ngờ tới có một ngày sẽ dùng thủ đoạn trên người một cô gái yếu đuối.

Hắn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai nhưng hắn không hối hận. Chuyện đã làm thì đã làm rồi, trước mắt đến xem, tựa hồ kết cục không tệ, chỉ là hắn hiểu quá muộn.

“Thời điểm phi thường dùng thủ đoạn phi thường, không phải Đại Thành ca dạy ta sao? Chỉ tiếc — “

Hạ Đại Thành làm sao có thể không biết nút thắt trong lòng Dương Thiết Trụ chứ, an ủi: “Được rồi, đừng tự trách, đồng tình tâm là cảm xúc mỗi người đều có, chỉ là ngươi không thấy kịp thời mà thôi. Đệ muội bây giờ không có chuyện gì rồi, nàng không có ý trách cứ ngươi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”

“Cũng bởi vì nàng không nói cái gì, trong lòng ta mới khó chịu.”

Cái này cũng phải, có đôi khi nữ nhân quá mức thiện giải nhân ý, nam nhân trong lòng gánh vác cũng sẽ rất lớn. Nhưng Hạ Đại Thành không nói gì, chỉ an ủi vỗ vỗ bả vai Dương Thiết Trụ. Rất nhiều chuyện phải tự mình nghĩ thông, người khác không giúp được gì nhiều. Trưởng thành là tự mình đi, cưỡng ép là đốt cháy giai đoạn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất vì sao Hạ Đại Thành vẫn chịu đựng không xuất thủ.

Hắn cười mở miệng trêu chọc: “Từ chuyện này, ngươi học được cái gì không?”

Hạ Đại Thành đối với Dương Thiết Trụ mà nói, kỳ thật vừa là thầy vừa là huynh. Mỗi lần chạy ở bên ngoài làm ăn, gặp phải vấn đề gì, hắn sẽ hỏi Dương Thiết Trụ như vậy, rèn cho hắn bản năng quan sát suy tính.

“Học được.”

Cứ tưởng rằng là lời nói đùa, đổi lấy đối phương bất đắc dĩ cười cười, ai biết đối phương vậy mà thận trọng trả lời.

Dương Thiết Trụ trả lời lại làm cho Hạ Đại Thành không hiểu làm sao. “Học được cái gì?”

“Không nên coi thường phụ nhân, không nên coi thường tâm cơ người khác, không phải ai cũng tốt như Uyển Uyển vậy.”

Hạ Đại Thành cười lớn tiếng không mở miệng phản bác.