Danh Môn Độc Sủng

Chương 47: Nàng tiên cá bảo thủ*




Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi

Nghe xong lời trần thuật của Phùng Vân Hi, Hứa Chu đơ ra rồi móc một túi hạt dưa ra: "Ý của em là em và Tô Duệ đều cùng mơ trước về tương lai sao?"

Phùng Vân Hi không nói đó là những gì bản thân đã trải nghiệm trong kiếp trước mà lại nói đó là một giấc mơ: "Anh Chu, em nghĩ rằng anh sẽ hỏi han em trước, dù sao thì trong mơ em thảm vậy mà."

"Tất nhiên anh sẽ quan tâm đến em trước rồi. Đúng rồi, bây giờ em có thể treo wia không*?"

(*) Wia: Dây treo - một dụng cụ cần thiết để treo diễn viên lên không trung khi quay các cảnh quay trên không trong phim.

"..."

Phùng Vân Hi không biết bản thân có thể treo wia không, bởi vì kể từ lúc sống lại, cô chưa treo wia lần nào cả.

Nhìn Hứa Chu giải quyết hơn nửa túi hạt dưa trong vòng vài câu nói, Phùng Vân Hi hỏi: "Anh Chu, bây giờ anh đã trở lại bình thường chưa? Nếu anh đã trở lại trạng thái bình thường thì em sẽ nói tiếp."

Hứa Chu tỏ vẻ tôn trọng Phùng Vân Hi bằng cách đặt thần dược an ủi tâm hồn aka túi dưa lên bàn: "Em nói đi."

"Lần trước Sở Hàm cãi cọ với em rồi Tô Duệ đẩy cô ta xuống núi, sau đó gã còn gửi tin nhắn cho em "Em vui không". Gã ta còn uy hiếp em là gã sẽ nói chuyện xảy ra trong giấc mơ cho Thẩm tiên sinh rằng không biết sau khi Thẩm tiên sinh biết thì còn đối xử tốt với em như bây giờ nữa không."

Hứa Chu: "..." Ban nãy anh ta ngơ ngác hơi bị sớm rồi.

Anh ta chưa hề nghĩ tới chuyện này còn liên quan đến Tô Duệ nhưng tên này đúng là khó hiểu. Sở Hàm chỉ cãi cọ với Phùng Vân Hi là đã bị gã đẩy xuống núi.

"Vậy Sở Hàm nhắm vào em là vì cô ta đã biết chuyện này sao?"

"Em nghĩ cô ta đã biết chuyện này."

"Cô ta bị kém thông minh sao? Nếu đã biết thì sao không nhắm vào Tô Duệ mà lại nhắm vào em?"

Phùng Vân Hi cũng không hiểu chuyện này, nhìn từ góc độ nào thì đối phó Tô Duệ cũng dễ hơn cô mà?

Hứa Chu trầm tư, Phùng Vân Hi ăn tiếp túi hạt dưa đang ăn dở của Hứa Chu: "Không phải trước kia cần tỉnh táo thì anh đều ăn lạt điều sao? Sao bây giờ lại đổi sang hạt dưa rồi?"

"Với người khác, anh có thể ăn lạt điều nhưng với em thì một túi lạt điều không đủ, ăn hạt dưa thì sẽ có thể kéo dài thời gian hơn." Nói xong, Hứa Chu nhợt nhạt cười: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, hãy để chuyện này hoà mình vào đất trời đi."

Hứa Chu đứng lên: "Đã có anh ở đây, chúng ta có thể cùng nhau nghiền nát chuyện cũ thành tro rồi."

Phùng Vân Hi chậm chạp đứng lên: "Anh Chu, anh đã nghĩ ra biện pháp để giải quyết chuyện này rồi sao? Em biết anh đẹp trai nhất mà. Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?"

"Nếu em không nói ra chuyện này thì sẽ không ai biết đâu. Em cứ khẳng định là em mới biết Tô Duệ từ sau khi tham gia chương trình đó là được rồi. Em muốn nói sao thì cứ nói vậy, anh cũng không tin gã có thể lấy ra bằng chứng từ trong giấc mơ được." Thật ra, Hứa Chu vẫn còn hơi hoang mang vì sự thật quá ư là vi diệu.

Phùng Vân Hi nghĩ một chút cũng cảm thấy rất đúng nhưng vấn đề nằm ở chỗ là Tô Duệ cứ cắn chặt lấy cô.

Thấy cô vẫn không vui, Hứa Chu an ủi: "Chuyện em cần lo lắng là diễn sao cho tốt, những chuyện khác cứ tạm gác sang một bên đi. Tạm thời, chuyện này không hại gì đến em, chúng ta có thời gian giải quyết. Suýt thì quên, có phải em định đi gặp Sở Hàm không?"

Trên mặt Phùng Vân Hi chỉ thiếu nước ghi mấy chữ: "Sao anh biết hay vậy?"

"Vì anh cũng nghĩ y chang."

"..."

So với Tô Duệ, Hứa Chu thấy Sở Hàm mới là một phiền phức không nhỏ.

Vì sao ấy hả? Vì ả không có chiến thuật gì cả, thích gì làm nấy.

Tô Duệ đẩy cô nàng xuống núi, ả liền gây hấn với Phùng Vân Hi. Đây chẳng phải là ví dụ sinh động cho tuỳ hứng sao?

Nghe lời nói của Hứa Chu, Phùng Vân Hi liền cảm thấy an tâm hơn nhiều: "Vậy khi nào thì chúng ta đi gặp Sở Hàm đây?"

Hứa Chu mỉm cười với cô: "Là một mình chứ không phải chúng ta. Bây giờ, em cầm túi rồi quẹo trái ở cửa, đi tới thang máy, chờ anh ở dưới tầng trệt."

Đến lúc rồi, anh ta không thể mấy chuyện này ảnh hưởng đến gà nhà anh ta được. Bây giờ chính là lúc anh ta chứng minh giá trị của một quản lý.

Phòng làm việc của Phùng Vân Hi là Vân Mặc, một cái tên đã làm vỡ nát hàng ngàn con tim của FA. Phùng Vân Hi đề xuất tên này, Hứa Chu không quan tâm đến việc này, Trần Viễn cực kỳ ủng hộ nên họ quyết định lấy tên này.

Sau khi lên xe, Phùng Vân Hi liền xem lịch trình của mình. Cô phải quay một quảng cáo, tham gia một chương trình hỏi đáp, sau đó là nghi thức ký hợp đồng của Cửu Thiên Kiếm. Một tuần sau thì cô phải đi đến đoàn làm phim.

Ngoại trừ đến đoàn làm phim ra thì những chuyện khác đều ở thành phố A. Nói cách khác, cô có thể ở đây được một tuần.

Từ trước tới nay, phim của Lâm Chính Hào luôn hướng tới sự hoàn hảo nên bộ phim nào do anh ta chế tác cũng được chăm chút từng li từng tí, không thể ghép cảnh vào trong phim. Có một lần, vì một cảnh quay đánh nhau mà anh ta thay đổi chỗ quay liên tục. Vì thế, mỗi lần tham gia phim của anh ta thì lượng công việc cũng nhiều vô cùng.

Vì vậy, một khi đã vào đoàn làm phim thì chỉ có thể đi theo đoàn đến khi đóng máy mới thôi.

Đây cũng là nguyên nhân mà cô không có lịch trình gì trong lúc quay Cửu Thiên Kiếm.

Phùng Vân Hi nhìn một lát rồi mới phát hiện ngày kia cô không có lịch trình gì cả, cô có thể hẹn Thẩm Tử Mặc vào hôm đó rồi.

Bận rộn gần đến trưa, đám người Phùng Vân Hi mới dọn xong chỗ này.

Mặc dù phòng làm việc Vân Mặc không nằm trên con đường phồn hoa của thành phố A nhưng diện tích của nó cũng không nhỏ. Toàn bộ ba tầng đều là của họ, gọi là công ty cũng không thành vấn đề.

"Anh Chu, vì sao diện tích của nó bự quá vậy?"

"Vì em huỷ bỏ hợp đồng rồi mở phòng làm việc Vân Mặc nên mục đích của anh chính là bao hết toà nhà này."

Phùng Vân Hi: "...Thật ra, em cảm thấy nếu anh muốn thì vũ trụ sẽ là của anh luôn ấy chứ."

Hứa Chu: "Nếu vụ trũ là của anh thì anh cần gì phải bao hết toà nhà này chi cho mệt, tự xây một toà nhà khác có phải tốt hơn không?"

"Anh đúng là vừa vô tư vừa ấu trĩ mà."

"..."

Sau khi ăn trưa xong, Phùng Vân Hi liền bị Hứa Chu lạnh lùng dẫn đi quay quảng cáo cho kem đánh răng. Chỉ có Miêu Tiểu Trân đi theo cô thôi, Hứa Chu thì đi tìm Sở Hàm mất tiêu rồi.

Lần này gặp lại Phùng Vân Hi, Miêu Tiểu Trân cực kỳ xúc động, suýt nữa là cô nàng đã leo lên người Phùng Vân Hi nhưng không chịu xuống rồi: "Chị Vân Hi ơi, em bị đồng nghiệp chế nhạo là đã béo tận ba cân, họ còn cười nhạo em nghỉ phép đó."

Phùng Vân Hi: "..." Vậy mà cũng có người chế nhạo mỗi ngày cô bé đều nghỉ phép sao? Mấy người đó nhất định là bị cuồng công việc rồi.

"Thật ra, chị Vân Hi ới, em định nói là em có thể kiêm nhiều nghề khác ngoại trừ chăm lo công việc của trợ lý, chị đừng đuổi việc em mà."

Phùng Vân Hi: Σ (°△°|||)︴. Vì sao mới không gặp nhau vài ngày mà trợ lý của cô lại trở nên khó hiểu như vậy?

Quảng cáo này được quay bên bờ biển.

Hãng kem đánh răng này là Dark Blue, quảng cáo chỉ có một câu: "Kem đánh răng Dark Blue mang lại vị sóng biển cho bạn."

Nhìn xong lời thoại, Phùng Vân Hi liền để kịch bản xuống, rồi cô liền tu hết một chai nước. Đạo diễn ngồi bên cạnh thân thiết hỏi han: "Sao sao?"

"Chẳng lẽ ông không cảm giác vị mặn của biển sao? Ai viết kịch bản này thế?"

Biên kịch quảng cáo ngồi bên cạnh khổ sở hỏi: "Chẳng lẽ cô không cảm nhận được vị sạch sẽ và thuần khiết của biển sâu sao?"

Đạo diễn tỏ vẻ câm nín, cầm chai nước lên để uống.

Theo kịch bản, Phùng Vân Hi sẽ vào vai một nàng tiên cá, cô sẽ bơi dọc theo đại dương để tìm kem đánh răng Dark Blue. Cuối cùng, cô sẽ bị sóng biển đánh bật ra khỏi biển để bắt lấy tuýp kem rồi mỹ mãn quay về đại dương.

Thật ra, đa số cảnh đều quay ở trên biển nhưng vẫn được biên tập lại sau khi đã quay xong. Sau khi được biên tập thì cảnh nào cũng lung linh hết.

Phùng Vân Hi không có dị nghị gì về việc này nhưng cô có vấn đề khác: "Đạo diễn, tôi đồng ý quay dưới nước nhưng tôi có thể làm một nàng tiên cá bảo thủ không?"

"Cái gì???"

"Là kiểu nàng tiên cá cực kỳ bảo thủ, mặc nhiều vải ấy. Dù sao, mọi người cũng không thiếu quần áo và vỏ sò mà, nếu mọi người thiếu thì tôi có thể tài trợ cho hoặc tự tôi chuẩn bị cũng được."

"..."

Đạo diễn hít một hơi thật sâu rồi nói: "Không phải chúng tôi không đồng ý. Chỉ là, chúng tôi không biết nàng tiên cá bảo thủ mặc đồ gì."

Phùng Vân Hi mỉm cười: "Ông nói cứ như thể ông đã gặp nàng tiên cá rồi ấy."

Cuối cùng, Phùng Vân Hi trở thành nàng tiên cá đặc biệt nhất trong lịch sử hoá trang. Nửa người dưới là đuôi cá màu xanh biển, nửa người trên là áo ngắn tay được làm từ vỏ sò, trên áo còn gắn rất nhiều trân châu giả.

Sau đây là lời giải thích của tổ phục trang: "Toàn bộ tiền đều dùng để mua vỏ sò nên không còn dư tiền để mua trân châu thật."

Phùng Vân Hi: Các người đang đùa tôi đó hả? Trân châu còn rẻ hơn vỏ sò nữa. Các người đừng cho là tôi không nhìn thấy trợ lý của mấy người mới nhặt vỏ sò dọc theo bờ biển nhé.

Ngoại trừ Phùng Vân Hi ra thì không có nhân vật nào khác xuất hiện trong quảng cáo này nữa, ngay cả người qua đường Giáp cũng không có luôn.

Trước khi quay, đạo diễn còn dượt lại kịch bản cho Phùng Vân Hi: "Dưới đáy biển sâu thẳm, một nàng tiên cá bị đánh thức bởi mùi hương sạch sẽ của kem đánh răng. Đến lúc đó, cô nhớ diễn rằng bản thân vừa mới tỉnh dậy đã ngửi được mùi bạc hà nhé. Sau đó, cô liền chạy theo mùi đó, nhầm nhầm, là bơi theo nó tới trên mặt biển. Lúc cô bị sóng đánh bật lên thì phải tỏ ra vui mừng và ngạc nhiên vì bản thân cô không cần phải bơi nữa."

Phùng Vân Hi: Bộ tất cả đạo diễn đều hài hước như vậy sao? o (╯□╰)o

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Phùng Vân Hi, đạo diễn liền nói: "Được rồi, nể mặt Lâm Chính Hào luôn khen cô, tôi sẽ truyền thụ lại cho cô một tuyệt chiêu. Cô cứ nghĩ là phải quay hết quảng cáo này thì mới có thể kết thúc công việc được."

Phùng Vân Hi: "..."