Danh Môn Ác Nữ

Chương 87: Mười dặm hồng trang (thượng 3)




Editor: Puck - Diễn đàn

Tạ Hoài Ẩn vốn chưa nóng nảy, tiệc mừng này vốn có tác dụng đuổi đi thời gian nhàm chán đối với hắn, nghĩ đến sớm phải gặp lại một lần những khuôn mặt mỗi ngày đều gặp trên triều đình, còn phải lá mặt lá trái, một điểm này cũng đầy đủ khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ phiền não, hắn chính là đến trước khi đồ cưới đến, tránh cho đến lúc đó thất lễ.

Lý Đàn Việt cũng có suy nghĩ như vậy, hắn cũng không còn bao nhiêu hăng hái, nhưng thiệp mời của Liễu Ngự sử đã đưa tới cửa, nếu như nhận không đi tất nhiên không được, cho nên cũng định đi qua một chút, kín đáo một chút, sau khi uống rượu không sai biệt lắm thì có thể trở về.

Nhưng mọi việc đều có thể thay đổi, sau khi Lý Đàn Việt ăn xong bữa sáng liền miễn cưỡng vùi trong thư phòng mình định đọc hai bản sách một chút rồi tới Liễu gia, nhưng một quyển sách trên tay hắn vừa mới lật được bảy tám phần, người bên ngoài đã báo –– Tấn Vương đến.

Vừa mới dứt lời, Tạ Hoài Ẩn một thân áo gấm đã giống như một trận gió quét vào trong thư phòng hắn, dáng vẻ quen thuộc kia giống như vào trong thư phòng mình.

“Đàn Việt, bổn vương vừa mới nhận được tin, ngươi có biết vị phu nhân hôm nay Liễu Ngự sử lấy là ai không?” Trong vẻ mặt Tạ Hoài Ẩn còn mang theo vài phần kích động, khi có vài phần kích động trong đôi mắt sẽ lóe lên tia sáng, điều này khiến cho Lý Đàn Việt cảm thấy có vài phần thú vị, vẻ mặt như vậy bình thường cũng chỉ có khi hắn đối diện với bạc mới có…

“Là phu nhân Vạn gia từ hơn tháng trước mới hòa ly với Vân gia!” Tạ Hoài Ẩn cũng không bán cái nút này, liền trực tiếp nói tình huống mình mới biết được cho Lý Đàn Việt, lúc nói vẻ mặt chuyển đổi mấy lần, hắn lại nói, “Bổn vương nghe nói, thiệp mừng của Liễu gia cũng đưa đến trong phủ Vân gia, như vậy tiếp xuống, có thể nghĩ tiệc cưới hôm nay hết sức náo nhiệt!”

Tạ Hoài Ẩn nói xong, lại có mấy phần hưng phấn, hắn nói: “Ngươi xem một chút, phu nhân Vạn gia này mới hòa ly từ Vân gia không được bao lâu, lại tiến vào gia tộc Liễu Ngự sử. Chuyện này cũng không có gì đáng giá để cho người ta hiếm lạ, thế nhưng, Vân Hầu gia là thứ đồ gì người khác không biết chúng ta đều biết, cũng chỉ gánh lấy danh hão Hầu gia mà thôi, trên thực tế Liễu Ngự sử còn đứng hàng nhân vật trong tam công, đây có thể nói có quang cảnh hơn Vân Hầu gia nhiều. Còn nữa, đây còn cho Vân Hầu gia thiệp mời, rõ ràng chính là đánh ông ta một bạt tai vang dội, Đàn Việt, ngươi nói tiệc mừng hôm nay có phải có thể là một lần náo nhiệt nhất của Ung đô không?” dinendian.lơqid]on

Tạ Hoài Ẩn vô cùng vui vẻ nói, dáng vẻ kia gần như khiến cho người ta một chút cũng không nhận ra được vẻ tôn vinh của một người làm Vương gia cần có, ngược lại giống như phụ nhân ở đầu đường cuối ngõ yêu thích cùng nhau náo nhiệt.

Lý Đàn Việt thật sự khó có thể tưởng tượng được, trong ngày thường khi làm việc công Tấn Vương này luôn có vẻ mặt chết chóc thành dáng vẻ giống như mất cha mất mẹ, hôm nay lại có dáng vẻ toàn bộ một bó lớn tiền bạc từ trên bầu trời rơi xuống đều vào trong túi quần của hắn, đây thật sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

“Đúng là hết sức náo nhiệt, nhưng chuyện hôm nay, cho dù trong lòng Vân Hầu gia khó chịu, nhiều lắm không đến chính là, hơn phân nửa sẽ không cho Liễu Ngự sử mặt mũi.” Lý Đàn Việt nói, “Chút mặt mũi này hơn phân nửa vẫn phải cho.”

“Cho nên chúng ta qua sớm một chút, nhào vô náo nhiệt, xem một chút dáng vẻ uất ức của Vân Hầu gia cũng được.” Khi Tạ Hoài Ẩn nói, trong ánh mắt kia càng thêm sáng trong vài phần, “Đây không chừng còn có náo nhiệt khác có thể cho chúng ta nhìn lâu hơn mấy lần cũng không chắc!”

Tạ Hoài Ẩn nghĩ đến chuyện này thì có vài phần hưng phấn, theo hiểu biết của hắn đối với Liễu Ngự sử, thiệp mời này hơn phân nửa cũng không phải ông ta muốn đưa cho Vân gia, suy cho cùng, không có ai vui lòng mời một người có quan hệ không cạn với thê tử của mình tới đây, cho dù bây giờ là người không có bao nhiêu quan hệ, nhưng chỉ nhìn cũng có vài phần ngột ngạt đúng không? Cho nên hắn cảm thấy chuyện thiệp mời này hơn phân nửa là do tiểu nha đầu xảo trá đó cố ý làm.

Từng có chuyện kiện cáo trong ngày đại hỉ đó, chắc hẳn lần này có cái gì đó ở phía sau chờ đây, nghĩ đến chút sau này, trong lòng Tạ Hoài Ẩn cũng có mấy phần kích động nho nhỏ, lập tức không kiềm chế được, kéo Lý Đàn Việt ra khỏi đại môn Lý gia, để người làm cầm quà tặng đưa thẳng đến Liễu gia đi. diee ndda fnleeq uysd doon

Vân Hoằng dẫn quản gia, mang theo hạ lễ tới cửa Liễu gia, nếu nói Liễu gia và Vân gia ông gần cũng không gần, nếu nói xa cũng không thể coi là quá xa, trong Ung đô này hơn phân nửa chỗ ở của quan viên đều gần nhau, bên cạnh hoặc cửa đối diện đều có thể là đồng liêu trên triều đình, cho nên Tĩnh Viễn Hầu phủ và Liễu gia chẳng qua chỉ cách một con phố mà thôi, đi đến chưa tới một nén nhang, mà Vân Hoằng cũng chính là rề rà kéo dài thời gian dẫn quản gia đến Liễu trạch, nhìn dáng vẻ hoàn toàn vui sướng của Liễu gia, trong lòng Vân Hoằng hết sức không có tư vị gì.

Ở trên đường tới, Vân Hoằng thậm chí còn gặp được mấy quan viên trên triều đình, hơn phân nửa bọn họ đều mang theo chính thê dẫn theo trưởng nam dòng chính nữ, gia nô ở sau lưng đang cầm quà tặng, khi nhìn thấy ông thì trên mặt hơi sững sờ, ngược lại cười cười, nói một câu: “Vân Hầu gia ngài cũng đi Liễu gia ăn cưới à?”

Vân Hoằng chính là cảm thấy nụ cười trên mặt những người này đều đang cười nhạo ông, ngay cả một câu kia nhìn như vô cùng tầm thường cũng rõ ràng mang theo đâm khoét, là cười chuyện của ông đấy. Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông càng trở nên âm trầm, vẻ mặt nặng nề này không giống như tới tham dự tiệc mừng, ngược lại giống như tới tham gia tang lễ.

Liễu Bác Ích đứng ở cửa đón người tới chúc mừng, trong ngày thường trên người ông đều mặc đồ màu sắc đơn thuần hôm nay cũng đổi thành màu đỏ chót tương xứng với ngày đại hỉ, có lẽ người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận trong ngày thường hôm nay xem ra chính là thân thiện lên không ít.

Khi Vân Hoằng bước vào cửa, Liễu Bác Ích cũng liếc nhìn Vân Hoằng, thấy sắc mặt kia của Vân Hoằng quá mức căng cứng, giống như có dáng vẻ hết sức không cam lòng, trong lòng Liễu Bác Ích cũng ảo não, ông vốn không có ý định mời Vân Hoằng người này. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Vân Hoằng người này vốn không có quan hệ gì với ông, ở trên triều đình chẳng qua cũng chỉ quen sơ mà thôi, hơn nữa lúc trước ông ta vì cưới người mới mà làm ra chuyện khiến cho ông cảm thấy có vài phần bỉ ổi, càng thêm xem thường Vân Hoằng người này.

Nhưng Vân Thù chỉ điểm, người một nhà lui về sau cũng phải sống tiếp ở trong Ung đô, thiệp mời này đều gửi cho người trên triều đình, đây là tình cũng là lễ, nếu tất cả mọi người đều gửi mà chỉ lọt riêng Vân gia, vậy chính là nói bọn họ vẫn còn để ý chuyện của Vân gia, cho ngược lại chứng minh bọn họ một chút cũng không thèm quan tâm đến Vân gia rồi.

Sau khi Liễu Bác Ích nghĩ như vậy cũng cảm thấy Vân Thù nói thế này hết sức có lý, quân tử thẳng thắn vô tư, không có gì không thể nói với người.

Tuy sớm muộn gì cũng phải nhìn thấy Vân Hoằng người này, nhưng khi nhìn thấy Vân Hoằng mang theo vẻ mặt âm trầm trong ngày đại hỉ này tới đây, trong lòng Liễu Bác Ích cũng mất hứng, nhưng ông cũng nghĩ đến theo lời Vân Thù nói, nếu Vân Hoằng tới, chỉ cần làm tròn lễ số, đến lúc đó mất mặt không phải là mình, mà là người khác.

Sao Liễu Bác Ích lại không hiểu, ông lên trước khẽ chắp tay nói: “Vân Hầu gia!”

Sắc mặt Liễu Bác Ích như trước không thay đổi, vẫn là sắc mặt mang theo vui mừng, đối lập với sắc mặt đen thui âm trầm của Vân Hoằng được kêu là rõ nét. Trong viện này cũng có không ít quan viên vừa mới tới, sau khi bọn họ nhìn thấy Vân Hoằng vào cửa liền dừng hàn huyên lại, trong sân vốn náo náo nhiệt nhiệt cuối cùng trở nên yên lặng như tờ, một hai người đều trợn to hai mắt dựng lỗ tai lên tính toán xem thật kỹ một chút nghiêm túc nghe một chút sự tình sẽ biến thành như thế nào, khi nhìn thấy Liễu Bác Ích thi lễ như vậy với Vân Hoằng cũng chính là cảm thấy Liễu Bác Ích này ngược lại trong lòng dạ vô cùng thản nhiên, mặt quay về phía người cũ của thê tử mình vẫn khách khí như vậy.

Mà Vân Hoằng dưới “Ân cần” của mọi người, ông lại không có thái độ thản nhiên tự nhiên như Liễu Bác Ích, trong dáng vẻ của ông có vài phần ngượng ngùng lại có vài phần tức giận, giọng nói cũng chính là cứng rắn nói: “Chúc mừng Liễu Ngự sử rồi.”

Mấy chữ này khi nghe vào trong tai mọi người thậm chí còn mang theo vài phần ý vị cắn răng nghiến lợi, không nhịn được thầm cười Vân Hoằng ở trong lòng.

Vân Hoằng chính là cảm thấy có phần mất mặt mũi, ông lại bổ sung thêm một câu: “Liễu Ngự sử có lòng, ngày hôm nay như vậy còn vẫn bằng lòng mời bổn Hầu gia.”

Một câu này của Vân Hoằng vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt mọi người hơi thay đổi, chỉ cảm thấy lời vừa rồi của Vân Hoằng thật sự làm mất mặt người ta, trong lòng mọi người nghĩ như thế nào là một chuyện, nhưng khi nói rõ ràng ra, vậy thì thật sự hơi quá.