Danh Môn Ác Nữ

Chương 8: Phúc họa chưa định




Miêu thị nghe lời Vân Thù nói, nếu là lúc bình thường nghe được con bé nói những lời này, hơn phân nửa bà sẽ không tin tưởng, dù sao mới chỉ là một nha đầu mười hai tuổi, trong ngày thường lại được nuôi dưỡng vô cùng nuông chiều, giống như những thiên kim tiểu thư vai không thể gánh tay không thể xách, gặp chuyện như vậy hơn phân nửa đều hoảng hồn không có bao nhiêu chủ ý, nhưng bây giờ nhìn cách làm và ý tưởng của Vân Thù, Miêu thị ngược lại cảm giác ngoại sinh nữ này của mình ngược lại thành thục hơn trước kia rất nhiều, so với trước kia tưởng chừng như hai người.

Vạn Thục Tuệ cũng nghe được câu trả lời của Vân Thù, bà kinh ngạc mà nhìn nữ nhi của chính mình, lúc trước khi nghe Vân Thù nói ra câu nói kia bà chỉ cảm giác tim mình vốn đã vỡ nát ra sắp biến thành bột, bà chỉ cảm thấy tướng công của mình không cần mình nữa, ngay cả nữ nhi của mình cũng không cần mình. Cứ nhìn đến mới vừa rồi, Vạn Thục Tuệ thấy con bé bảo toàn mình còn có vài lời nói cảm thấy có vài phần uất ức, có thể tưởng tượng nữ nhi của mình mới chỉ mười hai tuổi thôi, đa số nuôi dưỡng trong khuê phòng, mặc dù từng học trong học đường mấy năm nhưng cũng không chống đỡ nổi cái gì.

Vạn Thục Tuệ vừa nghĩ như thế, trong đôi mắt của bà đã hơi ảm đạm, bà thở dài một hơi tắc nghẹn nói: “Bản thân con cô nương gia có thể làm gì chứ, thôi, oán trách này cũng chỉ có thể oán trách số phận của nương đây không tốt. Như lời của mợ con nói vậy có vận lại không có mạng, nương thấy nương vẫn xuống tóc tìm một am ni cô mà ngây ngốc đi, tránh cho ở trong nhà cũng vì vậy mà nữ nhi sống không yên.”

Miêu thị vừa nghe lời Vạn Thục Tuệ nói, bà nghiêm sắc mặt nói: “Con nói cái gì vậy! Ta đây còn chưa chết, con đã có tính toán như vậy, con chỉ có một chút tiền đồ như vậy, con xem Thù nhi nhỏ như vậy nhưng đã có tiền đồ và quyết tâm, bản thân con làm mẫu thân ngược lại nhận mệnh, con tính toán như vậy, kêu Thù nhi như thế nào mới phải?”

Vạn Thục Tuệ bị Miêu thị mắng, hốc mắt hơi đỏ lên, giọng nói càng thêm thẳng thắn: “Nếu không, nương kêu nữ nhi như thế nào cho phải?”

“Mẫu thân, ngài cứ tin mệnh như vậy, chẳng lẽ không biết nhân định thắng thiên?” Vân Thù mỉm cười nhìn Vạn Thục Tuệ, mẫu thân này của nàng mới là người được nuôi dưỡng trong khuê phòng, khi ở nhà mặc cho người ta bố trí, sau khi xuất giá trong lòng cũng chỉ có trượng phu và hài tử, cho nên bây giờ mới có thể không biết theo ai như vậy, nàng còn cần phải hướng dẫn tử tế một phen, “Bây giờ nương chỉ nhìn thấy trên đường ông trời đóng mộ cánh cửa cho nương, nhưng vẫn lưu lại một cánh cửa sổ đang mở. Huống chi nương không trở thành phu nhân Hầu phủ chưa chắc là một tai họa, có lẽ cũng là một chuyện may mắn, cổ nhân thường nói chính là trong họa có phúc trong phúc có họa, sao nương biết được mà nói ngày sau nương sẽ không tốt hơn bây giờ? Chẳng lẽ nương không tin được nữ nhi sao?”

Miêu thị gật đầu một cái, lúc trước bà còn cảm thấy Vân Thù tuổi còn nhỏ chỉ sợ không gánh được chuyện lớn gì, nhưng bây giờ vừa nhìn, ngược lại cảm thấy ngoại sinh nữ này của mình chưa chắc không thể nhô lên một mảnh bầi trời, Miêu thị suy nghĩ đến dáng vẻ nhi tử và nhi tức của mình lúc vừa rồi, chỉ sợ khuê nữ của mình ở đây lâu một ngày, chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên cũng sẽ không phải một lần cuối cùng, tuy rằng không muốn vì chuyện này mà ầm ĩ một trận huyên náo không yên ổn với nhi tử và nhi tức khiến cho người ta xem mà chê cười, nhưng cũng không muốn nữ nhi của mình bị uất ức.

“Thù nhi nói như vậy, những ngày kế tiếp định làm như thế nào?” Miêu thị híp đôi mắt dãi gió dầm sương lại nhìn Vân Thù hỏi.

Vân Thù suy nghĩ một chút, nàng nhìn Miêu thị nói: “Nếu bà ngoại cho phép, Thù nhi muốn đưa mẫu thân ra khỏi Vạn gia. Tuy nói rằng theo lý mẫu thân nên ở Vạn gia, nhưng chuyện hôm nay nếu đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, đợi đến ngày khác phụ thân cháu cưới tân nương, chỉ sợ mợ càng thêm không tha cho mẫu thân, bà ngoại kẹp ở giữa cũng khó xử, chẳng bằng để mẫu thân chuyển ra ngoài càng tiện hơn. Nếu bà ngoại nhớ mẫu thân cũng tự có chỗ đi, mẫu thân nhớ bà ngoại cũng có thể thường xuyên tới thăm một chút. Còn nữa, tính tình của mẫu thân có vài phần nhu nhược, ở bên cạnh bà ngoại chỉ sợ ngày lấy nước mắt rửa mặt cũng không ít, sau khi dọn đi, cũng có thể khiến mẫu thân bận rộn một chút, thời gian lâu dài sẽ không cảm thấy khó chịu.”

Miêu thị suy nghĩ một chút, những lời này của Vân Thù nghe không có vấn đề gì, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ cũng biết trong lời nói của con bé chính là nói về lòng tham của mợ, hiện giờ không tính toán tới đồ cưới nhưng sau thời gian dài vẫn sẽ tính toán tới đồ cưới, mà bà kẹp ở giữa tất nhiên sẽ không giúp đỡ được người nào trong đó, sau khi mang đi cũng có thể nhẹ nhàng linh hoạt.

Miêu thi nghe, bà gật đầu một cái: “Tính toán như vậy cũng không phải không thể.”

Vạn Thục Tuệ cũng không từ chối, lúc trước nếu không biết huynh trưởng của mình làm ra chuyện như vậy, bà còn có thể ở lại Vạn gia, hiện giờ hiểu rồi, bây giờ bà nhìn Vạn gia cũng cảm thấy hơi ghê tởm, nếu không phải mẫu thân bà ở đây, bà thật sự không muốn ở đây dù chỉ một khắc. Cho nên hiện giờ nghe Vân Thù nói ra như vậy, bà cũng không lên tiếng, nhưng trng lòng đã hạ quyết tâm muốn dọn đi.

Miêu thị thấy Vạn Thục Tuệ không nói gì, đã hiểu được trong lòng nữ nhi của mình cũng coi như tán đồng, bà quay đầu nhìn về phía Vạn Thục Tuệ nói: “Thục Tuệ, con đi ra ngoài một lúc đi, ta có mấy lời muốn nói với Thù nha đầu.”

Tuy Vạn Thục Tuệ hoang mang rốt cuộc không biết có chuyện gì mà bà không thể nghe, nhưng vẫn đáp ứng lời Miêu thị nói, lúc rời đi còn liếc nhìn Vân Thù một cái.

Thẳng cho đến khi Vạn Thục Tuệ ra ngoài vả lại xác định Vạn Thục Tuệ đã rời đi, Miêu thị mới nhìn Vân Thù nói: “Thù nha đầu, cháu nói với bà ngoại một chút cháu rốt cuộc nghĩ như thế nào? Hôm nay cháu làm là ai dạy cháu?”

“Bà ngoại, những ngày qua trải qua nhiều chuyện như vậy, Thù nhi cũng hiểu không ít chuyện cũng đã trưởng thành, phụ thân không có mẫu thân không có cháu, bên cạnh còn sẽ có người khác. Thê tử mới, nữ nhi mới, mà thế đạo này vốn không công bằng với nữ tử, sau khi mẫu thân mất đi phụ thân bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào bản thân và bà ngoại mà thôi, nhưng bà ngoại rốt cuộc không thể che chở cho mẫu thân cả đời được. Tuy Thù nhi thân là nữ nhi cũng muốn trở thành chỗ dựa cho mẫu thân, sẽ không để cho người khác tùy ý bắt nạt.” Vân Thù nghiêm túc nói.

Miêu thị gật đầu một cái, “Mẫu thân cháu có nữ nhi nghĩ cho mình như vậy cũng có thể coi là đủ, ta sẽ kêu Thẩm ma ma mau sớm tìm được một tòa nhà thật tốt rồi bảo mẫu thân cháu dời qua, Thù nha đầu cháu là một hài tử có chủ trương, về sau muốn làm gì cứ việc buông tay ra mà làm, bà ngoại cũng không khuyên can cháu.” Dừng một chút, bà nhìn Vân thù, lại nói tiếp, “Hôm nay bà ngoại cũng chỉ nghĩ đến một câu ứng với cháu, cậu cháu đúng là một thằng khốn, làm ra chuyện cũng hơi vô liêm sỉ, rốt cuộc vẫn là cậu cháu. Ngày khác nếu cháu lên như diều gặp gió, bà ngoại cũng không cầu cháu dẫn dắt cậu cháu, chỉ cần cháu không làm khó Vạn gia, tốt xấu gì bảo toàn thể diện cho Vạn gia là được.”

Vân Thù nghe được Miêu thị dặn dò như vây, cũng khó trách muốn sai mẫu thân của mình ra ngoài, lời này nếu như để mẫu thân nghe được trong lòng tất nhiên sẽ có vài phần ngăn cách, nàng có thể hiểu, dù sao Miêu thị muốn xử lý sự việc công bằng, điều này thật sự còn vài phần khó khăn.

“Cháu bảo đảm, chỉ cần về sau cậu và mợ có thể sống an phận thủ thường, cháu tất nhiên sẽ không tìm phiền phức cho bọn họ, cũng sẽ bảo toàn thể diện cho Vạn gia.” Vân Thù khẳng định nói.

Miêu thị nghe Vân Thù nói như vậy, cũng không nói thêm điều gì, “Cháu ra ngoài nói chút chuyện riêng tư với mẫu thân cháu đi, đi đi.”

Sau khi nhìn thấy Vân Thù ra ngoài, Miêu thị lại thở dài một hơi, Thẩm ma ma đứng bên cạnh thấy dáng vẻ Miêu thị mệt mỏi như vậy liền tiến lên bóp vai: “Lão phu nhân cảm thấy Thù tiểu thư có thể dựa vào không?”

“Khi ta thấy con bé, trong lòng chỉ có một cảm giác, hài tử này không phải là vật trong ao, nói không chừng sẽ là ra chuyện gì ngoài dự đoán của mọi người.” Miêu thị ý vị sâu xa nói, “A Anh, hai ngày nay ngươi đi tìm một tòa nhà yên tĩnh thuê xuống bố trí cho Thục Tuệ đi.”

Thẩm ma ma nghe Miêu thị nói như vậy, đáp một tiếng, trong lòng nhớ kỹ.