Danh Môn Ác Nữ

Chương 73: Mời bà mai (1)




Editor: Puck - Diễn đàn

Sau khi ra cửa, Chương ma ma cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vẫn cảm thấy có vài phần không nhịn được mà kêu oan thay Vạn Thục Tuệ: “Bà ta thật sự càng ngày càng khoa trương, chuyện như vậy cũng có thể làm ra!”

Vạn Thục Tuệ cũng sớm coi như nhìn thấu huynh trưởng và tẩu tử của mình, hơn nữa hôm nay trước khi đến Vân Thù cũng đã sớm nói trước với bà có thể sẽ xảy ra những chuyện kia, hơn nữa lúc trước chuyện hai người bọn họ gây ra, bà bây giờ nghe thấy nhìn thấy cũng không kinh hãi như vậy rồi, chỉ cảm thấy dưới gầm trời này đại khái không có chuyện gì tẩu tử bà Hồ thị không làm được.

“Tính tình mợ như thế, nếu có một ngày khi bà ta liếm mặt tới cửa, có lẽ chúng ta có thứ gì đó có khả năng khiến cho bà ta tính kế.” Vân Thù nói, nàng coi như có thể nhìn thấu tính tình của Hồ thị này, người này chính là không lợi lộc không lên, người như vậy da mặt còn dày hơn, trước mắt náo loạn quan hệ này gần như có ý tứ đoạn tuyệt, nhưng đợi đến sau khi phát hiện sự thật chỉ sợ vẫn muốn lấy mặt thân thích tìm tới cửa.

“Giấy cam đoan này chính là thừa dịp bây giờ bọn họ còn không biết chuyện dọa bọn họ một chút, tránh khỏi sau này trong việc mừng bị bọn họ quấy nhiễu rối loạn.” Vân Thù cũng biết khi thật sự muốn náo loạn lên giấy cam đoan trên tay mình có thể ngăn cản được khoảng thời gian trước khi thành hôn, đợi đến khi kiệu hoa được đưa vào cửa Liễu gia, cậu mợ của nàng không tới cửa mới là chuyện lạ, nhưng ít ra bây giờ có thể đổi lấy được mấy ngày bình an, cho nên ngay từ đầu Vân Thù đã không trông cậy vào có thể chiếm được tiện nghi gì của Vạn gia, ngày mai sẽ đón Miêu thị về nhà, vả lại trước ngày kết hôn Miêu thị cũng phải ở chỗ bọn họ, cho nên cũng không sợ tiếng gió đi lạc này. diee ndda fnleeq uysd doon

“Nhưng tiểu thư, nếu như cữu lão gia và cữu phu nhân biết được, chỉ sợ sẽ không dễ đối phó đi?” Chương ma ma nhỏ giọng hỏi.

“Biết được cái gì, ta đây cũng không nói dối, ta nói người nọ ở gần chỗ chúng ta, nhà Liễu bá bá quả thật không xa tòa nhà chúng ta ở phố Hoa Thanh đúng không? Ta nói mẫu thân phải gả cho một người góa vợ mang theo một nhi tử, Liễu bá bá bỏ qua thân phận sang bên không nói tới cũng chính xác là như thế, bọn họ vẫn theo ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo mà nhìn, điều này có thể có liên quan gì tới ta!” Vân Thù xảo trá nói, mới vừa rồi trong lòng nàng cũng xem như chỉ ra mẫu thân nàng phải gả cho người làm kế thất, hơn nữa nàng giải thích hàm hàm hồ hồ, chỉ sợ bây giờ trong lòng Hồ thị vẫn nghĩ mẫu thân phải gả cho người chính là một người góa vợ mang theo nhi tử mà thôi, nghĩ đến cũng sẽ không nghĩ tới đâu, “Hơn nữa, ta và Liễu bá bá đã bàn luận xong rồi, tuy nói rằng hôn sự này không thể quá lộ liễu nhưng cũng không thể không phô trương, nhưng mà chúng ta vẫn phải thoáng kín đáo một chút, Liễu bá bá muốn cưới vợ, mẫu thân ta phải lập gia đình, nếu không có một vài họ hàng thân thích sẽ khó mà hiểu được. Trên thiệp mời cũng sẽ không viết rõ, đến lúc đó biết được bây giờ bọn họ náo loạn thành như vậy còn có mặt mũi đến uống rượu mừng sao? Dựa theo quy củ còn phải bày tiệc rượu mời khách ở trong nhà vào buổi trưa đó, bọn họ không biết xấu hổ rồi.”

“Tâm tư này của Thù nhi tiểu thư, ma ma thật sự cực kỳ bội phục.” Chương ma ma cười đến một vài nếp nhăn trên mặt giống như nở ra cúc mùa thu.

“Lợi hại cái gì, ngày mai còn phải làm phiền ma ma cùng ta tới đón bà ngoại về nhà đó.” Vân Thù khiêm tốn nói một câu, “Sau khi trở về còn phải phiền ma ma và mấy tỷ tỷ dọn dẹp sương phòng gần chỗ mẫu thân để cho bà ngoại nghỉ ngơi.”

Chương ma ma gật đầu một cái, bà tất nhiên hiểu được những chuyện này, cho dù Vân Thù không sai việc, lúc này chuyện đầu tiên trong nhà cũng phải làm chuyện này cho thỏa đáng.

Vân Thù kéo tay Vạn Thục Tuệ, thấy Vạn Thục Tuệ trầm mặc không nói, nàng cười nói: “Mẫu thân không cần lo lắng gì khác, chuyện đồ cưới này để nữ nhi tới sắp xếp là được, nhất định không để cho người khinh bỉ.”

Vạn Thục Tuệ vỗ vỗ tay Vân Thù, thật sự có vài phần dở khóc dở cười, bà nào để ý tới chuyện này, chỉ đang nghĩ tới những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, may mà mấy chuyện này đều do nữ nhi ở bên cạnh mình nhiều lần chắn trước người mình cản lại toàn bộ tất cả, nếu không bà thật sự không biết nên làm gì mới phải. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Nương không thèm để ý thứ này, Liễu bá bá con cũng sẽ không để ý. Con gần đây vì chuyện của nương đã phí công không ít, những thứ này con cứ giữ lại cho mình đi, ta đây làm mẫu thân vô dụng, không thể lưu lại cho con thứ đồ tốt gì, nhưng cũng không thể khiến cho con lại phải vì nương mà hao tổn tinh thần. Đồ của con tự con cân nhắc, đợi đến khi thật sự vào cửa Liễu gia, những thứ đồ này cũng là của con, người khác đừng mong cầm đi. Chừng hai năm nữa, nương còn phải kiếm một nhà trong sạch cho con, những thứ đồ này đều thuộc về con, lui về sau ở nhà chồng cũng có thể cao hơn một bậc.”

Vạn Thục Tuệ dịu dàng nói, bà biết được trên tay nữ nhi cũng có một ít ngân lượng, nhưng về phần có bao nhiêu ngân lượng, Vạn Thục Tuệ như thế nào cũng không muốn dùng tiền của nữ nhi mình, Vạn Thục Tuệ cảm thấy mình dù sao cũng hai lần xuất giá rồi, không cần cầu kỳ như vậy, đồ cưới ít một chút cũng không sao, nhưng Vân Thù không giống bà, lui về sau còn phải dựa vào đồ cưới làm khiếp sợ nhà chồng, hơn nữa không phải bà nghĩ nhiều, Liễu gia này còn có một nhi tử, sau khi vào cửa như thế nào nói không chính xác được, nhưng thừa kế gia nghiệp Liễu gia này nhất định là Liễu Vân Hiên Hiên ca nhi, bà cũng nên tính toán một chút vì Vân Thù của mình, không phải là của bà, bà không tham. Đồ cưới ngày sau cho Vân Thù, Liễu Bác Ích có thể bổ sung một hai thứ cũng tôt, nếu không bổ sung bà cũng không ép buộc, cho nên bà cảm thấy bây giờ Vân Thù đặt mua gia nghiệp này cũng được, xung quanh cho dù xảy ra chuyện gì, những thứ này đều là của con bé, ai cũng không thể động. Cũng không phải Vạn Thục Tuệ có lòng đề phòng nặng, mà ở trong hậu trạch cũng thường thấy những chuyện này, ban đầu nếu bà có lòng đề phòng cũng không trở thành nông nỗi lúng ta lúng túng như vậy, chút đồ cưới của bà đến bây giờ chỉ còn lại ít ỏi, còn phải liên lụy đến nữ nhi của bà tự mình đi kiếm gia sản. di1enda4nle3qu21ydo0n

Vân Thù nghe được Vạn Thục Tuệ nói như vậy với mình, đây là tính toán về sau cho mình sợ đồ trong tay mình sau khi giao ra lui về sau mình sẽ chịu khổ, nhưng trong lòng Vân Thù cũng có tính toán riêng của mình, tiền thứ đồ này nếu có thể tiêu mới có thể kích thích tiêu dùng mở ra nhu cầu trong nước *, nếu không tiêu thì kiếm như thế nào, bạc cầm khư khư trong tay không thể sinh ra được bao nhiêu thứ đến. Mà Vân Thù cũng không thể để cho Vạn Thục Tuệ cứ buồn bực trống rỗng như vậy vào cửa Liễu gia, tốt xấu gì cũng phải kiếm chút mặt mũi để cho người ta nhìn có đúng không?

(*) Nhu cầu trong  nước: Thuật ngữ kinh tế, là nhu cầu nội bộ. Nói chung xuất khẩu nước ngoài được coi là nhu cầu bên ngoài và nhu cầu trong nước là nhu cầu nội địa tương đối. Bao gồm hai khía cạnh nhu cầu đầu tư và nhu cầu tiêu dùng.

Tâm tư của hai mẫu nữ khác nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng đè xuống không nhắc tới.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Bên kia Liễu Bác Ích đã để quản gia Liễu Hiền tìm bà mai Hoàng trong thành đến nhà, khi Liễu Hiền tìm được bà mai Hoàng, không chỉ bà mai Hoàng có phần hoang mang, ngay cả quản gia Liễu Hiền cũng có vài phần không hiểu ra làm sao.

Bà mai Hoàng vừa đi theo Liễu Hiền tới Liễu gia, vừa không nhịn được hỏi: “Sao Liễu đại nhân lại đột nhiên nghĩ tới bà tử ta đây, quản gia ông trong lòng có thể có chút dự định nào không?”

Trong lòng Liễu Hiền cũng không nắm chắc, ông thật sự không biết xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay lão gia có thể coi như rất bình thường, chỉ có điều đột nhiên hôm nay muốn ông đi mời bà mai Hoàng, bà mai Hoàng này làm nghề gì, trong Ung đô ai cũng quá rõ ràng, nhưng – Liễu Hiền suy nghĩ một chút, khoảng thời gian này mình thấy trong lòng lão gia cực kỳ khó chịu khi thiếu gia lúc nào cũng đi ra cửa uống rượu, theo thường lệ khiển trách mấy câu mà ông không nỡ để thiếu gia bị quở trách nên bảo vệ, lão gia cũng chỉ lẩm bẩm đôi câu giống như chính là kiếm một nương tử hung hãn tới quản thiếu gia. Sau khi nghĩ như vậy, Liễu Hiền cũng coi như nhận định lão gia nhà ông đây là quyết tâm tìm một mối hôn sự cho thiếu gia nhà mình.

“Có lẽ tìm mối hôn sự cho thiếu gia đi?!” Liễu Hiền nói, “Cổ nhân đều nói thành gia lập nghiệp, mặc dù tuổi của thiếu gia không tính là quá lớn, nhưng hôn sự này cũng nên đến lúc định ra rồi.”

Bà mai Hoàng vừa nghe lời này của Liễu Hiền, chính là vỗ đùi, “Ôi, sao ta lại không nghĩ đến chứ, tuổi công tử nhà Liễu đại nhân năm nay thật sự đến lúc bàn chuyện hôn sự rồi. Tiểu công tử ngoài tài danh ra, của cải có, là rể hiền được chọn trong lòng bao nhiêu lão gia trong thành Ung đô này rồi, công tử cũng có thể có tên tuổi lẫy lừng trên bảng xếp hạng mà các cô nương muốn gả nhất, nếu lão bà tử ta mà làm thành công hôn sự này, trong Ung đô những bà mai khác chắc sẽ hâm mộ chết lão bà tử ta!”

Bà mai Hoàng cũng cảm thấy nếu là hôn sự của công tử nhà Liễu Ngự sử, môn đăng hộ đối không thể không phải là thiên kim quan lão gia ai đó, nói không chừng còn có thể là trong nhà Hầu gia Quận gia, bản thân mình nếu có thể làm thành công mối hôn sự này, trong số các bà mối ở trong thành Ung đô, thanh danh của bà tất nhiên hơn người một bậc, lui về sau còn không phải có không ít người yêu cầu muốn bà giúp đỡ kết thân sao, vừa nghĩ đến, bà mai Hoàng chính là dương dương đắc ý, thân thể mập mạp cũng có thể xem như đi có gió nổi lên.