Danh Môn Ác Nữ

Chương 44: Thanh toán (1)




Editor: Puck - Diễn đàn

Dương Kiệt Minh nghe Vân Thù nói lời này, lường trước được nàng cũng không có chứng cứ gì, bây giờ nàng nói như vậy chính là định hù dọa hắn mà thôi, khiến cho hắn chột dạ không thôi. Hơn nữa bạc lấy ra còn có những thứ đồ này, vải vóc đã cắt sửa thành quần áo, cái ăn cũng đã ăn sạch sẽ, dưới tình huống như thế, hắn ngược lại muốn xem xem nàng có thể tính toán như thế nào.

“Tám năm trước, Dương gia không còn ai chỉ có một nhà ba miệng các người, người còn lại đều tan tác đi. Khi Dương lão gia tính cả Dương phu nhân tới Vân gia nương nhờ, đừng nói là bọc đồ, cũng chỉ có một thân áo trên người mà thôi, tám năm qua, mỗi ngày Dương lão gia say bất tỉnh nhân sự trong tiệm rượu, Dương phu nhân chỉ sợ ngay cả thêu thùa cũng chưa từng làm gì, chúng ta sẽ tính toán cẩn thận bút toán trong tám năm này!” Vân Thù hừ lạnh một tiếng, nàng lấy một bàn tính nhỏ vô cùng tinh xảo trong ống tay áo ra.

Bàn tính này làm rất khéo léo, rất khác biệt, cho dù nhét vào trong ống tay áo cũng không nhìn ra một chút đầu mối.

Dương Kiệt Minh như thế nào cũng không nghĩ tới Vân Thù ngay cả bàn tính cũng có dự sẵn, cũng chính là hiểu được nha đầu này vốn không phải ý nghĩ nhất thời, mà có lòng muốn tới tính sổ với hắn, trong lòng hắn ý sợ hãi thoáng qua càng sâu, cảm thấy tư thái nói chuyện như vậy của Vân Thù nói không chừng còn có chiêu sau gì nữa, trong lòng vô cùng trống rỗng, lời nói cũng không có sức lực như mới vừa rồi, “Ngươi đừng nói mấy lời sói điên ở trước mặt ta. Toàn gia Dương gia chúng ta trước kia tới nương thân đúng là thân không có thứ gì, nhưng cũng không giống như ngươi nói là một tên ăn xin dựa dẫm vào các ngươi nuôi! Ngươi đừng ở đây vu oan cho người!”

“Đây có phải là tên ăn xin hay không cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định, cũng tự nhiên không phải do Dương công tử ngươi định đoạn.” Vân Thù lạnh lùng thốt lên, “Chính ngươi cũng nói, một nhà ba người các ngươi thân không thứ gì, vậy toàn bộ tám năm nay, xin hỏi Dương công tử sao có thể lên được học đường, sách này lương thực này ngay cả quần áo trên người ngươi từ đâu tới, chẳng lẽ Dương công tử còn có con đường phát tài sao? Sao ta không biết Dương công tử trừ đọc vài cuốn sách ra còn có bản lĩnh như vậy?” d1en d4nl 3q21y d0n

Dương Kiệt Minh vừa bị Vân Thù nói như thế, hắn cũng á khẩu không trả lời được, hắn đương nhiên không phải là người kiếm tiền, tự nhiên cũng chính là không có gì có thể nói, nhưng hắn cũng tin tưởng qua nhiều năm như vậy Vạn Thục Tuệ tuyệt đối sẽ không lưu lại sổ sách gì, cho dù để lại sổ sách, vậy cũng phải để trong Hầu phủ, cho dù lấy ra ngoài, hắn cũng có thể nói là bạc phủ Hầu gia cho không có liên quan gì tới mẫu nữ hai người bọn họ.

Sau khi vừa nghĩ như thế, Dương Kiệt Minh liền có vài phần tự tin, lập tức cảm thấy Vân Thù chính là đang ở đó diễn một vẻ phô trương thanh thế mà thôi.

“Nếu ngươi thật sự có chứng cứ chỉ rõ Dương gia ta dựa vào mẫu thân ngươi sống qua ngày, ngươi cứ nói ra là được, cần gì ở đây nói chuyện vô căn cứ.” Dương Kiệt Minh lạnh lùng nói, “Nếu như ngươi nói không ra lý do, ta chính là muốn ngươi không thể không xin lỗi toàn gia chúng ta!”

Vân Thù nhìn trong mắt Dương Kiệt Minh lộ ra vài phần dáng vẻ tự phụ, có lẽ hắn cho rằng trên tay nàng không hề có bằng chứng, cho nên cảm thấy nàng không bắt chẹt được đi, cho nên cảm thấy mình không hề có nguy cơ.

Tay Vân Thù vỗ nhẹ, một hán tử trung niên có dáng vẻ như chưởng quỹ nâng một cái khay gỗ, phía trên có năm sáu bản sổ ghi chép giống như sổ sách, theo bên cạnh ông ta là một nữ nhân, nữ nhân kia đại khái có số tuổi bằng Cao thị, tay kia hơi thô, nhưng tinh thần lại cực kỳ tốt.

“Dương công tử chắc biết người kia là ai?” Vân Thù chỉ về phía hán tử trung niên đi tới trước mặt mình, cũng không đợi hắn đáp lời liền tự mình nói ra, “Người này là Trình sư phó của tiệm may Trình trên phố Nam, mà bên người ông ấy là phu nhân của ông ấy.”

Trong đám người này cũng có người nhận ra trình sư phó của tiệm may Trình trên phố Nam, ngược lại có người chào hỏi.

Dương Kiệt Minh không biết lúc này Vân Thù kêu thợ may này ra là có ý gì.

Vân Thù khẽ gật đầu với Trình sư phó ý bảo ông có thể nói, Trình sư phó hắng giọng một cái rồi mới nói: “Người thuê lão Trình ta chính là Vân phu nhân…” Lời Trình sư phó khẽ dừng lại một chút, biết mình nói tới đây là sai rồi, vội vàng sửa lại, “Bây giờ phải gọi là Vạn cô nương rồi, cửa tiệm chính là do Vạn cô nương cho ta thuê vào chín năm trước, cô nương có lòng tốt, tiền mướn đều thấp hơn một chút so với người khác, cho nên từ chín năm trước sau khi lão Trình ta mướn cửa tiệm thì không dừng thuê, mà cô nương cũng thường xuyên chiếu cố lão Trình ta, quần áo của nha hoàn Vân phủ đều do ta làm, ngay cả quần áo trên người Dương phu nhân và Dương công tử cũng từ vải vóc ở trong cửa tiệm của ta do ta và phu nhân tự mình làm quần áo.” dinendian.lơqid]on

Thợ may Trình ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tám năm trước lão Trình ta cũng biết chuyện Dương gia phạm vào, việc này vốn không phải chuyện thuộc về phu thê chúng ta, nhưng sau khi Dương gia bị tịch thu nhà ba tháng, lúc ấy Vạn cô nương còn là phu nhân Hầu gia đã kêu nương tử ta đi, nói lui về sau tiền thuê của chúng ta chính là cho Dương phu nhân làm tiền tiêu, một tháng đưa một lần. Nếu Dương phu nhân lấy vải vóc làm quần áo, tiền công tiền vải này chính là ghi lại, đến cuối tháng sẽ kết toán. Lão Trình ta tin được Vạn cô nương, cũng chính là làm theo cái này. Đây là các khoản chi tiêu các khoản lấy vải vóc trong bảy năm chín tháng này của Dương gia, có ghi năm dưới sổ sách. Sau đó, Dương phu nhân có chuyện gì cũng chính là đến chỗ lão Trình ta thông báo một tiếng rồi cầm bạc đi, lão Trình sợ không tiện khai báo cũng hỏi nguyên do, trong này còn có tiền giấy bút nghiên mực tiền thúc tu của Dương công tử, tổng cộng bảy năm chín tháng, tiền tháng cộng thêm tiền công vải vóc còn có Dương phu nhân tạm thời lấy đi tổng cộng là hai trăm năm mươi sáu lượng ba tiền bốn văn. Mỗi một việc mỗi một món đều được ghi rành mạch, phía trên còn có dấu tay của Dương phu nhân khi nhận tiền tiêu vặt làm chứng một chút cũng không làm giả được.”

Vân Thù liếc nhìn thợ may Trình, tay của nàng lại vỗ một nhịp, có một lão nhân tương tự vậy cầm sổ sách đi ra, tuổi của ông đã không nhỏ nhưng vẫn rất khỏe mạnh, lúc này liền có người nhận ra được, người nọ chính là ông chủ của một tiệm rượu ở phố Tây.

“Mới vừa rồi tiểu lão nhi ta cũng đã được người nhận ra, cũng không nói nhiều, trong tám năm này Dương lão gia uống rượu chơi rượu ở chỗ tiểu lão nhi, mỗi tháng đều ghi lại tất cả, vào cuối tháng chính là đi chỗ Vạn cô nương lấy bạc. Từng bút toán đều ghi rất kỹ, trong tám năm này Dương lão gia ở chỗ tiểu lão nhi uống rượu gọi đồ nhắm, tổng cộng chính là một trăm bốn mươi lượng một tiền ba mươi hai văn, trên đây cũng có dấu tay của Dương lão gia, tiểu lão nhi cả đời bán rượu ở Ung đô cũng có thể coi như già trẻ không gạt, một chút cũng không giả dối, cáo lên quan phủ chính là nói thông, lúc này Dương lão gia còn đang say rượu ở trong tiệm của tiểu lão nhi!” Chủ tiệm rượu nói.

Dương Kiệt Minh nghe những ngân lượng này, hắn mặt mũi trắng bệch, sao không nghĩ tới ông chủ tiệm may và tiệm rượu còn lưu lại sổ sách ở đây, phía trên còn có dấu của phụ thân và mẫu thân hắn. Đây bảo hắn làm sao cho phải?

Cao thị cũng không biết mấy năm qua mình dùng nhiều ngân lượng như vậy, mỗi lần khi bà cần tiền đều đi tiệm may của thợ may Trình hỏi lấy, nhìn trúng vật liệu may mặc cũng sẽ cắt, chỉ cảm thấy dù sao Vạn Thục Tuệ để cho bà đi, hơn nữa những năm này bà ta luôn không hỏi mình đòi hỏi, cũng càng thêm yên tâm, nhưng bây giờ vừa nghe gần như khiến cho người ta sợ hãi kịch liệt gay gắt.

“Ta… Ta nào có tốn nhiều như vậy, sợ rằng các ngươi thuận miệng nói bậy phóng đại số lượng!” Cao thị không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên.