Danh Môn Ác Nữ

Chương 147: Phỏng vấn (1)




Editor: Puck - Diễn đàn

Khi Bạch Trạch Tuyên nhìn thấy nền xi măng, trong lúc này trong lòng dù ít dù nhiều đã gợn sóng rồi, hắn vốn cho rằng đường quan này làm có thể xem như không tệ rồi, ít nhất không phải giống như mấy đoạn đường núi hiểm trở trong rừng, ví dụ như đường núi hiểm trở trong ngọn núi nổi danh khó khăn gần giống như lên trời.

Nhưng so sánh với đoạn đường dài ước chừng mười mấy trượng này, một con đường quan kia một chút cũng không đủ nhìn.

Bạch Trạch Tuyên hết sức tò mò với mảng xi măng phiếm trắng này, thậm chí còn giống như hài tử ngồi xổm người xuống nhìn đoạn đường xi măng kia, đầu ngón tay chạm đến mặt đất cứng rắn, có vẻ hoàn toàn khác biệt với trên nền đường bình thường, khi dẫm lên cũng hết sức chắc chắn hơn nữa có vẻ hết sức vững vàng, khi người đi đã thư thái như vậy, Bạch Trạch Tuyên đại khái có thể tưởng tượng ra khi xe ngựa đi phía trên tất nhiên thoải mái hơn trên đường quan nhiều.

“Chính là cái này?!” Trong giọng nói của Bạch Trạch Tuyên mơ hồ có mấy phần kích động, tay phải hắn đè lên trên nền đường xi măng, “Chỗ này không tệ, nếu như có thể mở rộng toàn bộ, đúng là có thể thông thuận không ít.”

Tạ Hoài Ẩn nghiêm túc gật đầu, thậm chí còn có mấy phần tự hào bổ sung một câu: “Chỗ này ngươi nhìn chắc chắn đi, trộm cướp cũng không thể nào vào! Một khi xi măng này sửa đường, có lẽ dùng trên mười mấy năm cũng không sẽ không có chỗ hỏng nào.”

Tạ Hoài Ẩn nói như vậy cũng không phải không có lý do, hắn đã từng làm thí nghiệm trên xi măng này, thật sự hết sức chắc chắn, trên căn bản sử dụng trên mười mấy năm năm sẽ không có vấn đề quá lớn, nghĩ như vậy, Tạ Hoài Ẩn cũng cảm thấy xi măng này đúng là chuyện một vốn bốn lời, cũng khó trách ban đầu khi Vân Thù nhắc tới chuyện này cũng từng nói với hắn, một khi đường xi măng này sửa thành, không cần hàng năm sửa chữa lại, dùng tới mấy năm hoặc mười mấy năm cũng sẽ không có chuyện gì quá lớn.

Dĩ nhiên, Tạ Hoài Ẩn cũng không biết khi Vân Thù nói những lời này, thầm nghĩ chính là do cổ đại không có xe hơi hạng nặng, càng không có những xe khách kiểu lớn quá tải, nếu như có thứ đó tồn tại, đừng nói đường xi măng, ngay cả đường nhựa cũng có thể bị ép tới xóc nảy. dinendian.lơqid]on

“Chuyện sửa chữa này, có phức tạp?” Bạch Trạch Tuyên cảm thấy hết sức có hứng thú với đường xi măng có thể sử dụng này, gần như đã có phần không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy ở trong cả quốc gia đều có sự tồn tại của xi măng.

“Không hề phức tạp, chẳng qua chỉ là xi măng trộn với cát và nước, đợi đến sau khi phơi dưới ánh mặt trời mấy ngày là có thể khô kiên cố, đến lúc đó giống như bây giờ, đừng nói, ta đã tự mình trải nghiệm rồi, một đoạn đường hôm nay ngươi thấy còn có gần một nửa ta tự tay mình làm.” Tạ Hoài Ẩn nhìn mặt nền xi măng kia, ánh mắt giống như nhìn con của mình, ánh mắt kia được gọi là nóng rực, Tạ Hoài Ẩn đây ngược lại có thể thật sự một chút cũng không nói dối, ban đầu một nhóm xi măng trong xưởng xi măng này ra lò, hắn liền tự mình đùa bỡn một phen, chính vì thẻ nghiệm xem nền xi măng này rốt cuộc có giống như theo lời Vân Thù nói không, mấy ngày qua thời tiết rất tốt, cũng không hề có mưa, sau khi phơi hai ngày đã hoàn toàn khô, khi thấy đường xi măng này, lúc này Tạ Hoài Ẩn mới cảm thấy Vân Thù đơn thuần không nói dối, ngược lại công dụng của xi măng này còn tốt hơn tưởng tượng của hắn nhiều lắm.

Bạch Trạch Tuyên nhìn con đường xi măng kia, nếu Tạ Hoài Ẩn đã nói như vậy, cũng liền chứng minh làm chuyện này thật sự không hề phức tạp như thế.

“Chuyện tu sửa đường xi măng này, đúng là một chủ ý tốt.” Bạch Trạch Tuyên khẳng định nói, nếu như hắn không nhìn thấy, đó đương nhiên sẽ không tán thành, nhưng bây giờ hắn đã nhìn thấy rõ ràng rồi, cũng đã tự mình trải nghiệm đường xi măng này rồi, dĩ nhiên ủng hộ, không chỉ nói điều khác, đường xi măng này một khi xây dựng, lộ trình không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu lực đâu, nếu chuyện này thật sự giao cho hắn, Bạch Trạch Tuyên dám bảo đảm mình nhất định có thể làm chuyện này cực kỳ thỏa đáng.

Mà trên thực tế, từ sau khi biên quan ổn định, tộc Khương dâng thư hàng, một đường trở lại Bạch Trạch Tuyên thật sự có mấy phần cảm giác không biết làm như thế nào, cũng không phải hiếu chiến, mà cảm thấy sau khi trở lại Ung đô, mình chính là có mấy phần không thích ứng, quá trình chim bay hết cung tốt cất đi thật sự là một chút cũng không hề cần thiết đối với hắn, ồn ào náo động quá lâu bỗng chốc gần như trở nên yên tĩnh, hắn chính là có mấy phần cảm thấy không thích ứng được, nhưng bây giờ khi nhìn thấy đường xi măng này, Bạch Trạch Tuyên chỉ có cảm giác mình giống như trở lại trên chiến trường, đến lúc đó phá lệ có một tình cảm mãnh liệt trong đó.

Hắn muốn tu sửa đường xi măng có thể chở đầy đủ loại khả năng tồn tại vô hạn này, khẩn cấp.

Tạ Hoài Ẩn cũng có thể thấy được trong ánh mắt của Bạch Trạch Tuyên lộ ra những ánh sáng này, hắn lộ ra ý cười, cũng thật sự cảm thấy đề nghị này của Vân Thù đúng là không tệ, chuyện như vậy giao cho người trước mắt đi làm, nhất định sẽ làm được thỏa đáng.

Khi trở về thành, Tạ Hoài Ẩn chính là đặc biệt để xe ngựa đi vòng qua cửa tiệm sách của Vân Thù, hắn biết mấy ngày gần đây Vân Thù đều bận rộn chuyện có liên quan đến tiệm sách, mà phần lớn sự tình trong các cửa tiệm còn lại đều đã lên quỹ đạo, tất cả đều vô cùng tốt, cho nên hiện giờ Vân Thù chẳng qua chỉ thỉnh thoảng chạy ngang qua sân khấu, tình huống tiêu thụ trong cửa tiệm son phấn vô cùng tốt, mà Cẩm Sắt làm trong cửa tiệm cũng vô cùng thích ứng, thậm chí trên sắc mặt cũng đã có vài phần tự tin.

Khi đến gần tiệm sách, Tạ Hoài Ẩn quả nhiên nhìn thấy tiệm sách này mở ra một nửa cánh cửa, hắn tinh mắt nhìn thấy, lập tức chính là kêu phu xe dừng lại, cùng Bạch Trạch Tuyên xuống xe ngựa, tiếp theo đi vào trong tiệm sách đang mở một cánh cửa này.

Bạch Trạch Tuyên nhìn thấy vốn là một tửu lâu được cải tạo lại, sau khi đi vào chính là cảm thấy có mấy phần hơi thở thư hương, cái bàn lau sạch bóng này, còn có trên giá sách bên tường bên cạnh đã bày lên một ít sách vở. diee ndda fnleeq uysd doon

Tạ Hoài Ẩn rút ra một quyển từ trên tường, mở ra vừa nhìn, có một mùi thơm thoang thoảng đánh tới, thể chữ phía trên đoan chính, mà sách vở còn dùng chỉ đóng chắc chắn, chỉ mới nhìn như vậy, đã cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt.

Tạ Hoài Ẩn chỉ nhìn đại khái có thể đoán được sách này đại khái chính là bộ sách in ấn theo lời Vân Thù nói, dù sao dùng phương thức viết ra, thể chữ viết nào đoan chính giống như bây giờ, hơn nữa trong chữ dù ít dù nhiều cũng có thể mang theo mấy phần nhân khí, nhưng chữ này tuy rằng thể chữ tinh té, nhưng không có một chút nhân khí.

Khi Tạ Hoài Ẩn đi vào cửa cũng không nhìn thấy Vân Thù, ngược lại thấy nha đầu Cẩm Sắt trước kia thường xuyên ở bên cạnh Vân Thù, vả lại hiện giờ nên ở trong cửa tiệm son phấn dạy người ta trang điểm như thế nào.

Khi Cẩm Sắt nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn cũng sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng lấy lại thần trí rồi, bởi vì từ sau khi tiểu thư nhà mình mở cửa tiệm ra, số lần nhìn thấy Tấn Vương cũng không phải một hai lần rồi, có thể coi như cực kỳ quen thuộc vị Vương gia này, cũng cảm thấy người này tuy gánh vác cái danh Vương gia, nhưng trên thực chất cũng không có bao nhiêu phách lối.

Cẩm Sắt không hốt hoảng, nàng quy quy củ củ hành lễ chào hỏi một tiếng với Tạ Hoài Ẩn, lúc này mới nhìn về phía công tử ca trẻ tuổi cùng đi vào cửa với Tạ Hoài Ẩn, chỉ cảm thấy người này cả người có phần lạnh lùng nhưng cũng có phần nghiêm trang, nàng cũng đoán không ra đây rốt cuộc là ai, nghĩ tới người có thể đi theo bên cạnh Tạ Hoài Ẩn đến bây giờ đều không phải là người đơn giản, cho nên Cẩm Sắt cũng thi lễ với Bạch Trạch Tuyên.

“Tiểu thư nhà ngươi có đó không?” Tạ Hoài Ẩn cũng cảm thấy nhìn quen mắt với Cẩm Sắt, trực tiếp hỏi, “Hay đang trên lầu ba?”

“Tiểu thư đang ở trên lầu ba phỏng vấn, Vương gia…”

Không đợi Cẩm Sắt nói xong, Tạ Hoài Ẩn liền trực tiếp lên lầu, dáng vẻ quen thuộc này là ai cũng không đỡ được, Bạch Trạch Tuyên hơi nhíu mày, cũng đi theo lên lầu, Cẩm Sắt ở phía sau nhíu mày, nghĩ tới tiểu thư nhà mình phỏng vấn người thôi, Vương gia đến gần như vậy là có ý tứ gì?

Tạ Hoài Ẩn lên lầu ba liền nhìn thấy một người dáng vẻ cực kỳ lười biếng ngồi trên ghế sa lon, thậm chí còn gác chân, bưng một tách trà nóng trên tay chậm rãi uống.

Thật ra thì động tác gác chân này của nữ tử cũng không thể coi như hết sức lịch sự, dù sao động tác như thế nữ tử tầm thường đều không dám làm, cảm thấy có mấy phần mất mặt và mang theo mấy phần thô bỉ trong đó, cho nên cũng chỉ có nam tử mới làm động tác như vậy. Nhưng khi Tạ Hoài Ẩn thấy Vân Thù làm như vậy, cũng không cảm thấy có bao nhiêu ý tứ thô bỉ ở đây, ngược lại có một cảm giác nói không rõ ràng, cảm thấy động tác như thế giống như chính là Vân Thù nên làm. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Ở trước mặt Vân Thù đứng bốn hàng người, mỗi hàng bốn người, trong này nữ có nam có, sắc mặt cũng có thể coi như thanh tú, tuổi cũng không thể coi là quá lớn, chỉ đều là thiếu nam thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi mà thôi.

Khi nghe được tiếng bước chân kia, Vân Thù nhìn lướt qua đầu cầu thang, từ khóe mắt nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn nở nụ cười không tim không phổi với mình, Vân Thù cũng không nói gì, chỉ có điều trên sắc mặt không thể coi như có sắc mặt tốt, không thể coi như hoan nghênh, dĩ nhiên cũng không thể coi như muốn lừa hắn ra ngoài.

Khi Vân Thù nhìn thấy Tạ Hoài Ẩn, cũng thuận tiện nhìn thấy Bạch Trạch Tuyên đứng phía sau Tạ Hoài Ẩn, thấy gương mặt đông lạnh giống như trong băng tuyết ngập trời, Vân Thù cảm thấy ngày đó cách xa một khoảng cách hơi xa mấy phần như vậy, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Bạch Trạch Tuyên, cảm thấy khí tức nghiêm trang tản mát ra từ trên người nam nhân này càng thêm nồng hậu, gần như có thể đông cứng hoàn toàn người trong tuyết.

Vân Thù cũng chỉ liếc nhìn Bạch Trạch Tuyên một cái mà thôi, nàng lại nhìn về phía thiếu nam thiếu nữ đứng ở đó, trong mười sáu người này đã có mấy sắc mặt có phần không nhịn được rồi, thậm chí đã bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Vân Thù.

Vân Thù đương nhiên biết ánh mắt hoài nghi của người trong đó, nàng đã để những người này đứng ở đó trong thời gian hai nén hương rồi, trong thời gian hai nén hương này mình vẫn luôn uống trà của mình, một chút cũng không có ý tứ muốn nói gì với bọn họ. Nàng nhìn mấy người có thần sắc không kiên nhẫn trong số bọn họ vào trong mắt, cuối cùng buông tách trà trong tay xuống, sau đó thi thẳng về số mấy người có số tuổi còn lớn hơn nàng.

“Chìa tay của các ngươi ra.” Vân Thù đứng lại trước mặt bọn họ, lấy giọng nói có phần không cho người ta cự tuyệt yêu cầu như vậy.

Những người đó cũng không chậm trễ chút nào, trực tiếp chìa tay mình ra ngoài, Vân Thù tinh tế nhìn sang, thậm chí đảo vòng quanh những người kia một phen, lập tức gọi những người lộ thần sắc bất mãn ra, một khi gọi ra liền gọi sáu người ra ngoài.

“Các ngươi có thể đi được rồi.” Vân Thù  nhàn nhạt nói, “Ta sẽ không mời các ngươi.”

Sáu người kia tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn không chống cự nổi lời nói vừa rồi của Vân Thù, mấy người bọn họ trố mắt nhìn nhau một phen, tuy rằng không hiểu vì sao mình sẽ bị kêu lên, nhưng sắc mặt tối sầm lại, tức giận bất bình rời đi.

Vân Thù nhìn về phía mười người còn dư lại này, khi nàng vừa mới nói một câu kia ra khỏi miệng, trong mười người này có bốn người lộ ra vẻ mặt cao hứng phấn chấn, thậm chí có chút sung sướng cùng với tình thế nhất định.

Vân Thù đưa tay chỉ về phía bốn người này, không chút lưu tình nói: “Các ngươi cũng có thể rời đi theo bọn họ nha.”

Bốn người này vẫn còn trong vui sướng lập tức giật mình ngay tại chỗ, sáu người còn sót lại có vẻ hơi khiếp sợ, hơn nữa là kính sợ, bởi vì các nàng biết mình đây cuối cùng có thể lưu lại hay không thể lưu lại, chuyện này đều do nữ tử còn tấm bé ở trước mặt định đoạt, còn bốn người bị Vân Thù điểm danh gọi ra, trên sắc mặt trừ khiếp sợ còn có không hiểu và không cam lòng.