Danh Môn Ác Nữ

Chương 102: Thả dây câu dài câu cá lớn (Trung 2)




Editor: Puck - Diễn đàn

“Thiếu gia!” Bà vú cũng thật sự không biết phải nói gì cho tốt, trong đáy lòng của bà chính là cảm thấy hai mẹ con người kia thật sự không phải là hạng tốt lành gì, lại thấy dáng vẻ Liễu Vân Hiên giống như đã nhận mệnh, điều này khiến cho trong lòng Phó ma ma càng thêm không biết nên như thế nào cho phải, đối với bà mà nói, chuyện như vậy sao có thể chấp nhận được, một khi chấp nhận chỉ sợ đến lúc đó hai mẹ con người kia càng thêm diễu võ giương oai trong phủ, một chút cũng không đặt bọn họ vào trong mắt.

Liễu Vân Hiên giống như lão nam sinh ngồi vào chỗ của mình, hắn cúi đầu nhìn sách trên tay mình, một chút cũng không có dáng vẻ đặt lời Phó ma ma nói vào trong tai hay ghi nhớ trong lòng, Phó ma ma ở bên cạnh lải nhải hồi lâu, thấy hắn thật sự một chút cũng không có ý tứ để ý tới mình, lúc này mới thôi, chỉ có thể lặng lẽ lui ra ngoài, nhưng trong lòng quyết định, cho dù như thế nào, tuyệt đối không thể để cho hai mẹ con nhà này sau này được sống quá thoải mái mới được, Vạn Thục Tuệ này còn dễ nói một chút, Phó ma ma xem thường nhất chính là Vân Thù, cảm thấy đây rốt cuộc không phải do lão gia nhà mình sinh ra, trong xương cốt giữ lại máu người ngoài, chẳng qua chỉ được giữ họ Liễu mà thôi, tất nhiên không thể coi như tiểu thư nghiêm chỉnh mà đối đãi.

Phó ma ma nghĩ như vậy cũng không phải chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, mà trong lòng bà thật sự có tính toán như vậy, Liễu gia này tuy nói rằng bà làm bà vú không phải đương gia chủ mẫu, nhưng cũng từ sau khi Liễu Vân Hiên ra đời là người cho hắn bú lớn lên, hơn nữa mẫu thân thân sinh của Liễu Vân Hiên vì khó sinh mà mất, cho nên từ nhỏ Liễu Vân Hiên đã coi Phó ma ma bà vú chăm sóc mình lớn lên này làm nửa mẫu thân mà đối đãi, lúc trước trong phủ không có chủ mẫu, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ Phó ma ma đều có quyền làm chủ, trong phủ này quản gia là Liễu Hiền, nhưng ở trong hậu viện làm chủ châ chính vẫn là Phó ma ma.

Nhưng Vạn Thục Tuệ dù sao cũng do kiệu lớn tám người khiêng nâng tới cửa là chủ mẫu nghiêm chỉnh, trong lòng Phó ma ma cho dù không vừa lòng nhưng ít nhiều gì cũng phải cho vài phần mặt mũi, nhưng cho mặt mũi này chính là, ít nhất bà không phun một bãi nước miếng trước mặt Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, về phần những chuyện khác trong hậu viện, Phó ma ma đã sớm đưa ra ý tứ của mình với nhóm nha hoàn nữ tử kia, đó chính là đương gia chủ mẫu, chúng ta nhận, trên mặt dĩ nhiên không thể thật sự khiến cho người ta khó chịu, nhưng chỉ cần không phải ở trước mặt lão gia, bên chỗ chủ mẫu tiểu thư kia muốn thứ gì hoặc kêu cầm thứ gì, có thể trì hoãn thời gian dĩ nhiên phải ra sức trì hoãn thời gian một phen. [email protected]

Cho nên mấy ngày Vạn Thục Tuệ và Vân Thù vào Liễu gia, tuy rằng không thể coi như những ngày này vô cùng khó chịu, nhưng nếu nói quá thư thả đó cũng không được tính, nhất là có lúc muốn một tách trà nóng, tỳ nữ Liễu gia có thể dây dưa kéo dài thời gian một nén nhang mới có thể cho người mang nước trà tới.

Vân Thù chẳng qua chính là mắt lạnh nhìn những tỳ nữ trên mặt vẫn hoàn toàn không chịu dạy dỗ này, cho dù mỗi lần nàng muốn gì cũng đều chỉ biết kéo dài một khoảng thời gian mới có thể đưa đến trước mặt mình, chuyện này nàng cũng không buồn, chỉ âm thầm lặng lẽ ghi nhớ một khoản trong lòng, bình thường nàng cũng chỉ có hai nguyên tắc với chuyện như vậy, hoặc phát tác tại chỗ, hoặc tính sổ sau.

Cẩm Sắt và Lưu Châu các nàng đối mặt với tình huống như vậy cũng chỉ đặt trong mắt mà không nói thêm điều gì, thậm chí ngay cả một câu chỉ điểm cũng không, đối mặt với Vân Thù đều khách khí có lễ với những người trong phủ hoặc ngạo mạn hoặc chậm trễ này, bọn họ cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh với nhóm tiểu nha đầu không có mắt này, hiểu được tiểu thư chính là đang tìm ngày nào đó tính toán sổ sách một lần thật kỹ, chuyện tính sổ này, cũng không phải bất cứ kẻ nào có thể chịu được.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Nhắc tới cũng khéo, vào ngày thứ bảy sau khi Vạn Thục Tuệ gả vào Liễu gia, Liễu Tính Nghiên cô phu nhân Liễu gia hiện giờ là phu nhân Lễ bộ Thị lang dâu cả nhà quan tới.

Liễu Tính Nghiên thua Liễu Bác Ích ba tuổi, lúc trước khi mẫu thân Liễu Vân Hiên vì khó sinh mà mất chưa tới nửa năm, khi đó Liễu Bác Ích phải đi nhậm chức, mà Liễu Vân Hiên thật sự quá nhỏ, không thể đi theo cùng, cho nên chỉ có thể để lại Ung đô, ngay khi đó Liễu lão thái gia tuổi cũng khá lớn, cho nên Liễu Tính Nghiên hết sức chăm sóc tiểu chất nhi này của mình, cho dù sau khi xuất giá vẫn thỉnh thoảng tới thăm, gần như coi là nhi tử ruột của mình mà đối đãi, mà Liễu Vân Hiên cũng có quan hệ rất tốt với cô cô ruột của hắn.

Lúc Liễu Tính Nghiên tới, trong triều còn có một chút chuyện, cho nên Liễu Bác Ích vẫn chưa trở về, Vân Thù tránh những thiệp mời này, cho nên vẫn ở trong phủ không bước chân ra khỏi nhà, cùng với Vạn Thục Tuệ.

Hiện giờ ước chừng Vạn Thục Tuệ sống vô cùng không tệ, cho nên trên sắc mặt nhìn hết sức đỏ thắm sáng bóng, thật sự xem như một trời một vực khi so sánh với lúc ban đầu từ Vân gia rời đi rồi.

Khi Vân Thù vào trong phòng Vạn Thục Tuệ, bà đang làm một cái áo, mà chất liệu vải màu xanh kia với dáng vẻ kia, chỉ nhìn cũng biết chiếc áo này làm cho ai.

“Mẫu thân!” Vân Thù gọi một tiếng, vừa cầm chiếc áo từ trên tay Vạn Thục Tuệ tinh tế nhìn, tuy mới là hình thức ban đầu, nhưng đã có thể nhìn ra được quần áo này rất để tâm, nhất là đã may được một chút đường kim được gọi là tỉ mỉ.

“Trước kia mẫu thân luôn nghĩ tới nữ nhi, khi muốn làm quần áo đều làm cho nữ nhi trước, nhưng bây giờ trong lòng mẫu thân đã không có nữ nhi, đều chỉ làm cho cha, ngay cả hỏi nữ nhi một câu cũng không.” Vân Thù sẵng giọng, lời kia nghe có mấy phần chua xót, giống như đang trách cứ Vạn Thục Tuệ, nhưng nàng thấy hiện giờ Vạn Thục Tuệ sống có dáng vẻ như vậy, trong lòng nàng vẫn hết sức vui mừng, ít nhất có thể thấy được trên mặt bà có nụ cười, thậm chí sắc mặt càng thêm đỏ thắm, nghĩ dến cuộc sống này thật sự không tệ. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Con nha đầu này,  hai nha đầu Cẩm Sắt Y Lan thêu thùa có thể mạnh hơn ta nhiều, con mở miệng nói một tiếng, đừng nói là một bộ quần áo, con muốn thứ khác, chỉ sợ bọn họ sẽ thỏa mãn con, ngay cả một bộ quần áo của cha con cũng đáng để cho con tới nhớ nhung!” Vạn Thục Tuệ chọc lên trán Vân Thù, nụ cười trên khuôn mặt càng nồng thêm chút, bà nói, “Được rồi, con muốn, nương làm cho con, đến lúc đó nếu cảm thấy không tốt con đừng nhớ nhung tới chỗ nương là được. Chương ma ma, ma ma nhìn xem, chính là do mấy người cung phụng con bé như vậy, cung phụng đến chính là tính tình lớn như thế, tính tình lòng dạ hẹp hòi này toàn bộ đều tới!”

Khi Chương ma ma nghe được Vạn Thục Tuệ nói như thế, bà vội vàng cười nói: “Tiểu thư đây là nói gì vậy, nếu nói người cung phụng Thù nhi tiểu thư, ngài xếp thứ hai tuyệt đối không ai dám xếp thứ nhất đi!”

Vạn Thục Tuệ nghe Chương ma ma nói như vậy, nụ cười trên mặt bà càng nồng thêm, “Được rồi, con nha đầu này cũng đừng tới đây trêu ghẹo vi nương đi, con bây giờ, chắc không phải chỉ tới nói một chút lời đẹp đẽ với nương để dụ dỗ nương vui vẻ chứ? Hai ngày trước không phải con còn nói vô cùng bận rộn, mỗi ngày nhìn con cầm một đống sách lớn từ trong thư phòng của cha con ra, con đây định làm cái gì?”

Trước sau như một Vạn Thục Tuệ đều không hề nhúng tay vào chuyện của Vân Thù, dù sao chủ ý của con bé cũng lớn hơn mình, chỉ có điều trước kia còn nghe nói con bé định mở một vài cửa tiệm, sau khi nói ra lờ này lại không nhìn thấy con bé thật sự mở ra cửa tiệm gì, hiện giờ cả ngày ôm lấy những sách này, lúc này bà mới cảm thấy có phần không hiểu, bà cũng không phải không biết sách có bao nhiêu quý giá, ngược lại cũng không đau lòng, cũng không biết hai cha con Vân Thù nói gì, trong lòng bà suy cho cùng vẫn có vài phần lo lắng, nghĩ tới con gái của mình được sủng ái như vậy đương nhiên là một chuyện tốt đối với bà thân làm nương, có thể nhìn thấy nữ nhi của bản thân thật sự được yêu thương, chuyện này nào có người làm nương nào không muốn không nghĩ tới, chỉ có điều trong phủ này còn có một Liễu Vân Hiên ở đây, hắn dù sao cũng mới nghiêm chỉnh là nhi tử của Liễu Bác Ích, nhìn thấy những chuyện  này trong lòng hắn sẽ nghĩ sao sẽ cảm thấy như thế nào, chỉ nghĩ tới chuyện này, Vạn Thục Tuệ đã cảm thấy dù ít dù nhiều cũng có phần lo lắng.