Đánh Mất Tình Yêu

Chương 41




Ly rượu này, Trì Thành cuối cùng cũng không uống, mà là đem ly rượu đẩy tới một bên, "Anh nghĩ rằng em sẽ nói muốn cùng anh làm người xa lạ."

Sau khi chia tay không thể làm bạn bè, bởi vì tổn thương lẫn nhau, lại bởi vì đã từng yêu . . . . . . Thì Nhan không tin, mãi không tin.

Cô cũng đem ly rượu để qua một bên, đầu óc cô bây giờ như đã mờ mịt rồi, uống nữa , sợ sẽ khống chế không đượcmà toát ra tâm tư chân chính.

Cô trước sau như một lấy nụ cười che giấu đi: "Nói làm người xa lạ này thì không được, dù sao chúng ta đã có con rồi. Anh yên tâm, thân thế đứa bé tôi không chuẩn bị gạt bất luận kẻ nào, Thì Nhan tôi đã sanh con nhất định quang minh chính đại mà sinh, tôi sẽ không tước đoạt quyền lợi làm ba đứa bé của anh, Bùi Lục Thần, cùng tôi cũng không muốn có con, về sau đứa bé của tôi có hai ba thương nó, tôi cớ sao lại không chấp nhận?"

Thì Nhan cúi đầu thấy rượu trong chén phản chiếu bóng của mình, lời nói láo, cùng bày ra bộ dáng trấn định, như chính mình cũng bị lừa qua.

Nhưng người đàn ông đối diện với cô, chỉ hỏi một câu ngắn ngủn: "Vậy em yêu anh ta sao?" Dù cho cô đã muốn che giấu, lại không đủ sức .

Cô nên có một bia đỡ đạn đúng không? Không mượn Bùi Lục Thần, cô sợ mình lại bị thương lần nữa. Vì vậy sững sờ qua đi , trả lời lại một cách mỉa mai : "Anh quản được sao?"

Cô thản nhiên mà càn rỡ nói, anh nghe ngược lại muốn cười.

Trì Thành đưa tay hướng về phía cô qua cái bàn tròn kiểu Châu Âu , nâng cằm Thì Nhan với đường cong nhu hòa, hoàn mỹ kết hợp với tâm độ cong của tay anh, giống như một khối.

Trì Thành nhìn chằm chằm hai tròng mắt của cô, chính ánh mắt của anh cũng tựa như khẳng định : "Em không phải yêu anh ta. . . . . ."

Như chắc chắn, bộ dáng nắm chắc phần thắng biến mất từ lâu, lúc này ở trong mắt anh tái hiện, đâm vào tim cô, Thì Nhan phản xạ có điều kiện siết chặt ly rượu.

Thì Nhan giơ tay đẩy cánh tay của anh đứng lên, lồng ngực có chút khó có thể ức chế mà phập phồng.

Yêu? Đi chết đi! Tình yêu mang cho cô cái gì, hôm nay trừ thương tích khắp người, không còn cái gì khác.

Anh nên quỳ gối trước cô mà xin tha thứ, nhưng dù vậy, cô cũng tuyệt sẽ không tha thứ , nhưng. . . . . cô chịu được sao ? Kiêu ngạo như anh, yếu đuối như vậy ở trước mặt cô, sẽ chỉ làm cô đau hơn.

Sa sút tinh thần, đối với anh, càng là đối với chính mình. Trên bàn món ngon một chút cũng không động, Thì Nhan kêu Maryanne tới đây bắt bọn họ vứt sạch.

Thấy Trì Thành vẫn ngồi yên ở nơi đó, Thì Nhan lạnh nhạt: "Xem ra đàm phán của chúng ta thất bại? Vậy không có gì hay để nói rồi, anh đi đi."

Trì Thành theo lời đứng lên, cũng không phải rời đi, "Em vốn là như vậy, bị người ta đoán trúng ý sẽ tức giận." Cái bộ dáng này, giống như đang khuyên cô, nhưng giữa lông mày đều là khiêu khích.

"Đừng nói như anh rất hiểu rõ tôi." Thật ra thì cô càng muốn xé tan bộ mặt như không có vấn đề gì của anh.

Anh vẫn như vậy nhàn nhạt, đoán ý cô: "Em tuyệt đối sẽ không gả cho một người đàn ông em không yêu, anh chỉ cần hiểu một chút là đủ rồi."

Thì Nhan liếc anh một cái, Trì Thành đối với lần này như không lưu ý.

Cô hoàn toàn bị anh làm cho tâm phiền ý loạn rồi, trực tiếp sử dụng Trung văn phân phó một câu: "Maryanne, tiễn khách!" Cũng không quản Maryanne có thể hay không nghe hiểu, nói xong trực tiếp tự đi qua phòng ăn lên lầu.

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, một đêm cũng chưa qua, Tịch Thịnh gọi điện thoại về nói tối nay trở về trường học ngủ, cũng không biết đứa nhỏ này rốt cuộc đang tức giận cái gì.

Ngoài cửa sổ cách đó không xa bầu trời đã tối lại, nhà nhà đốt đèn, có đứa bé treo đèn bí đỏ trên đường nhỏ rồi chơi đùa, âm thanh như chuông bạc địa ngục truyền đến.

Thì Nhan cũng không phải thánh nhân, cảnh ngộ tối nay thật sự tệ hết biết, trong ngực cô như có ngọn lửa âm ỉ không tắt, suy nghĩ như bị cháy sạch lung tung, nhìn xong một quyển kiến trúc tạp chí, nhưng ngay cả giải thưởng Pritzker năm nay người giành giải thưởng đến tên cũng không nhớ.

Đóng cửa sổ, kéo lại rèm cửa sổ, đem vui vẻ của người khác ngăn cách.

Thì Nhan sau khi mang thai rất nhanh là có thể ngủ, lại ngủ thật say, bất đắc dĩ đêm nay, liền trong giấc mộng cũng không được yên tĩnh, luôn có người hợp lý hợp tình , nhẹ nhàng ổn định nói: "Em không yêu anh ta. . . . . ."

Đêm tối giống như tường đồng, suy nghĩ của cô chôn vùi trong thanh âm của người đàn ông đó —— Em không yêu anh ta, không yêu, không yêu. . . . . .

Thì Nhan bỗng nhiên tỉnh giấc, lúc này mới cảm thấy chân trái co giút hơi đau.

Tình huống này gần đây thường có, cái loại này không thể tự mình đứng lên, cảm giác thật khó chịu. Bàn chân co rút, động cũng không thể động, trong phòng Maryanne có máy điện thoại nội bộ, Thì Nhan muốn qua, gọi cô ta tới đây một chuyến.

Cửa phòng không khóa, mắt thấy có người đẩy cửa đi vào, Thì Nhan uốn người bật sáng đèn bàn, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại ngây ngẩn cả người.

Người tới vóc dáng rất cao, hứng lấy ánh sáng mà đứng, diện mạo thon gầy mà sáng ngời, rõ ràng là Trì Thành.

"Đi ra ngoài!"

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, "Em làm sao vậy?" Nói rồi muốn đến gần cô.

Anh đã cảm giác thấy khác thường, Thì Nhan không để ý tới, cao giọng kêu Maryanne, nhưng không ai ứng.

Mà anh, đang từng bước một đến gần, ánh mắt để ở trên người cô, quả thật coi cô như dê đợi làm thịt, Thì Nhan giờ phút này không động đậy được, tay chống thân thể muốn dịch ra một chút, anh đã ngồi vào bên giường: "Hôm nay là Halloween, anh để cho cô ấy đi lễ."

"Anh tại sao sai khiến người tôi bỏ tiền ra thuê, anh…"

Không đợi cô nói xong Trì Thành chợt đưa tay vén chăn lên. Thì Nhan phản ứng kịp, không để ý tới sợ hãi kêu lên, trực tiếp túm góc chăn —— không kịp rồi, chăn đã tuột xuống đến chân của cô.

Trên người cô áo ngủ trắng tinh dưới ánh sáng đèn bàn làm nó như sa mỏng, làm người nhìn không sót cái gì. Thì Nhan giơ tay lên che trước ngực, một tay kia cố gắng với tới góc chăn. Trì Thành nhanh hơn một bước, trực tiếp đem chăn vứt xuống cái ghế cuối giường .

Màu đậm của khăn phủ giường, da thịt trắng nõn của cô , bị cánh tay chèn ép, khuôn ngực như vẽ phập phồng, ánh sáng con ngươi lấp lánh , bày ra vẻ mặt như giận—— Trì Thành không thể không thu con mắt, tìm cơ hội khác đến xem.

"Em bị chuột rút rồi hả ?"

Bởi vì mở máy sưởi, trong phòng không khí ướt có chút buồn bực, anh vừa nói, chung quanh Thì Nhan phiêu tán đều là hơi thở của anh.

Nếu như chân cô có thể động, cô sẽ đá anh xuống giường, không chậm trễ chút nào, giờ phút này, lại chỉ có thể mặc cho anh xoa nắn bắp chân của cô, cô trừ lấy trầm mặc chống lại, không còn cách nào.

Trì Thành xoa nhẹ nhàng, nhưng hiệu quả rõ rệt, bắp chân dần dần khôi phục tri giác, nghe ở bên tai"Anh đã xem 《 mẹ bảo bối 》 chỉ dạy như thế này."

Thanh âm của anh nhẹ nhàng, Thì Nhan không thể nhìn mình cứ như vậy mà đắm chìm, chỉ đành phải ép mình nghĩ, anh làm như vậy là vì cái gì.

Lấy lòng?

Nhanh chóng dâng lên chút xem thường rốt cuộc cũng thành công lấn át đáy lòng mơ hồ xúc động, Thì Nhan trầm tĩnh nói: "Trì Thành, anh đừng cho là. . . . . ."

"Cảm giác tốt hơn một chút nào chưa?" Anh nhẹ nhàng cắt đứt lời cô, thậm chí ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn cô hỏi.

Thì Nhan theo bản năng há miệng, lại đột nhiên quên muốn nói gì, chỉ có thể rũ mắt xuống cắn môi, hung hăng cắn.

Một phòng an tĩnh.

Tiếng chuông điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, quấy nhiễu ấm áp giả dối, Thì Nhan giống như khách say tỉnh rượu , khôi phục lý trí, trầm mặc nhìn anh.

Trì Thành không nhận điện gọi tới, tiếp tục giúp cô xoa chân.

Không có chuyện gì so với cô quan trọng hơn ——

Nếu như anh là muốn bày ra dáng vẻ này cho cô nhìn, vậy anh đã thành công, Thì Nhan nhắm hai mắt lại, mặc anh xử trí.

Anh thậm chí lấy túi nước nóng tới chườm nóng cho cô.

Nóng không chỉ là chân của cô, còn có tâm của cô —— Thì Nhan kháng cự dòng nước ấm này, tay niết rất chặt, nhưng không làm gì được.

Chân của cô khôi phục tri giác, Trì Thành vì cô trải lại chăn, đứng lên, chậm chạp không muốn rời đi, rồi lại hỏi cô: "Vậy anh đi?"

Thì Nhan không có trả lời, anh ta nghĩ muốn thăm dò cái gì, hi vọng cô mở miệng giữ lại cái gì. . . . . . Cô cự tuyệt suy tư, lặng lẽ nghiêng người sang đi ngủ, khép lại chặt mình, ngăn cách tất cả.

Cho đến nghe thanh âm đóng cửa, Thì Nhan mới lần nữa ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nội tâm giãy giụa, tim có chút xúc động, như có con kiến đang cắn sự phán đoán của cô .

Thì Nhan chợt hiểu mình có cỡ nào —— không bỏ được.

Cô phản ứng kịp là lúc mình đã kéo cửa ra, trước mắt là bóng tối hành lang, đèn trên tường cũng không có mở, trừ ánh sáng phía sau gian phòng sách, cách đó không xa bên tường còn có một tia sáng.

Là ánh sáng của màn hình di động .

Là Trì Thành, anh đang dựa vào tường gọi điện thoại.

Thì Nhan bước tiếp bước là tiếp nối gian nan, nhưng ngay cả như vậy không xác định, cô vẫn là suy nghĩ muốn muốn tới gần, nói cho anh biết, cô vẫn yêu anh. . . . . .

Một phút kia, cô nghe Trì Thành nói, "Nhiễm Nhiễm, đừng khóc, nói cho ba rốt cuộc sao vậy?"

Thật sự là kích động, bởi vì sắp ra khỏi bóng tối đến gần chỗ ánh sáng duy nhất thì khi cô nghe cái từ "Ba"này cô liền dừng lại.

Ngây ngốc đứng ở nơi đó, chung quanh quá mức an tĩnh, cô thậm chí nghe rõ thanh âm bên đầu điện thoại kia ——

"Mẹ con. . . . . . Thầy thuốc đối với ông nói bọn họ đã tận lực, vậy là có ý gì? Vậy có phải hay không mẹ con. . . . . . đã chết rồi. . . . . ."

Thì Nhan là nhìn Trì Thành lao xuống lầu, anh đi, lại một lần nữa bỏ đi.

Giẫm bước chân nặng nề trở về phòng, ngồi ở chân giường ngẩn người, cô không nghĩ ra, vì cái gì phải là như thế này. Tại sao, một lần lại một lần, chà đạp thành tâm của cô. . . . . .

Nghĩ đến bụng cũng mơ hồ đau, cô vẫn như cũ không tìm được đáp án.

Maryanne trở về lúc nào cô cũng không biết, Maryanne thấy gian phòng của cô đèn sáng, sang đây xem tình huống, liền gặp được cô ngồi ở đó mặt không chút thay đổi.

Thì Nhan hoảng sợ nhưng nhìn chằm chằm Maryanne, một hồi lâu, đột nhiên đứng lên: "Tại sao cô bỏ đi?"

"Madame, I. . . . . ."

"Tại sao không được tôi cho phép lại cho anh ta ở lại? !"

Thì Nhan không biết trừ như vậy, còn có thể có phương thức gì có thể giải tỏa mình, người đàn ông kia chạm qua cái chăn cô liền vứt xuống đất, vẫn không đủ, vung tay, trên tủ đầu giường các vật đó rơi xuống đất.

Trong cơn chấn động, Maryanne nghe không hiểu cô nói gì, kinh hoàng luống cuống nghĩ muốn ngăn cản .

Thì Nhan đẩy Maryanne ra, trong bụng như có dòng điện nhói lên, tựa như muốn xé thân thể của cô ra, cô lại đã sớm tê liệt, chỉ vào Maryanne, đôi môi trắng bệch cũng không tự biết : "Cô bị đuổi việc! Có nghe hay không? Cút!"

Không biết làm sao , Maryanne liếc nhìn hai chân Thì Nhan, trong nháy mắt kêu lên một tiếng, nữa bất chấp tất cả, dìu Thì Nhan lên, "Your amniotic fluid. . . . . ."

Thì Nhan lúc chợt trố mắt, chậm rãi cúi đầu, nước ối đang theo bắp đùi của cô chảy xuống, cô lại không hề phát giác. Cảm giác đau giống như trong nháy mắt trở lại trong cơ thể, đau đớn tới dồn dập, chặn đánh Thì Nhan suy sụp.

"Take me to hospital. . . . . ."

******

Tịch Thịnh nhận được điện thoại chạy đến bệnh viện, Thì Nhan vẫn còn ở trong phòng sinh.

Phòng sanh phân nội ngoại , gian trong cánh cửa khép chặt, chốc lát có y tá ra vào, Tịch Thịnh cả người ngây ngốc, đứng tại bên ngoài hoảng hốt đi lại, nhịp tim so tiếng bước chân còn hỗn loạn hơn.

Maryanne từ bên trong ra ngoài, nhìn thấy Tịch Thịnh, thẳng thắn thúc giục hắn đi vào giúp đỡ sinh.

Tịch Thịnh nhanh đi tới cửa gian trong hai chân thẳng đã run, quyết định quay người tựa vào trên ghế dài chờ tin tức.

Nóng nảy chờ, trán cùng lòng bàn tay đều là mồ hôi, khi tiếng khóc vang dội cất lên phá vỡ không khí kia, Tịch Thịnh "Vụt" mà từ trên ghế ngồi đứng lên, không chú ý nội tâm khiếp đảm, vọt vào bên trong.

Quá trình sanh rất thuận lợi, Tịch Thịnh cũng không có lường trước như vậy mà nhìn thấy hiện trường sinh nở. Thì Nhan cả người giống như vừa ở trong nước, tất cả đều ướt mồ hôi.

Trên lông mi thon dài có nước mắt, Tịch Thịnh thay cô lau đi, vừa đụng, cô liền mở mắt.

"Em còn biết trở lại. . . . . ."

Cô lại còn có hơi sức đối với hắn oán trách, Tịch Thịnh không khỏi cười, "Chớ nói chuyện, trước ngủ một giấc đi." Thì Nhan quả thật mệt mỏi, liếc nhìn đứa bé, còn chưa kịp ôm, đã ngủ mê man.

Tịch Thịnh từ trong miệng Maryanne hỏi không ra cái gì, chỉ biết là Thì Nhan bộc phát đại tính khí, may mà lúc này mẹ tròn con vuông, Thì Nhan ngủ rất say, Tịch Thịnh tạm thời lười phải truy cứu trách nhiệm, mang theo máy chụp hình, hào hứng đi xem cháu ngoại nhỏ.

Thật rất nhỏ, lại nhăn, như ông già.

Mặc dù đóng đèn flash, nhưng đứa bé ngủ say làm như nghe thấy tiếng, bỗng chốc cau mũi một cái.

Tịch Thịnh trong lòng trìu mến, đưa tay cứ thế sờ đứa bé, lại nghe được Thì Nhan sau lưng suy yếu hỏi: "Rửa tay chưa?"

Tịch Thịnh ngẩn ra, quay đầu lại chỉ thấy cô bày ra bộ dáng cẩn thận, "Em quên. . . . . ."

Thật có cái cường thế của người mẹ. . . . . .

Tịch Thịnh rửa tay khử độc mới được cho phép đụng cục cưng nhỏ này.