Đánh Mất Em

Chương 32: 32: Cách Biệt 1





Ngày hôm sau thì báo chí đã đưa tin về vụ sạt lở đất.

Bước đầu ghi nhận đất đá đã chôn vùi trạm y tế và 10 hộ dân quanh đó, không có hy vọng cứu sống.
Cơ quan chức năng điều rất nhiều đội cứu hộ tới, có cả người của bên quân đội.

Họ đang dùng sự nỗ lực cao nhất để tìm kiếm cứu nạn.

Có rất nhiều người nhà của các bác sĩ trong đoàn đã lên khu này để chờ tin.

Xe cấp cứu luôn sẵn sàng nhưng nạn nhân được đưa lên đều đã tử vong.

Bố mẹ anh cũng đang trên đường lên đó, còn Thu Hương không thể lên được vì còn chăm sóc cho bé Dâu.

Cô ở nhà rất sốt ruột, luôn ngồi trong góc cắm sạc điện thoại để gọi cho anh.
Những mảnh ký ức vụn vỡ trước đây lại hiện về giữa cơn hoảng sợ của cô.
“Đừng vừa sạc vừa dùng như thế, cẩn thận cháy nổ đó em” anh vẫn thường nhắc nhở khi thấy cô cắm sạc rồi mà còn ngồi bấm điện thoại.
“Không sao, em chạy nhanh mà”
“Có biết để mà chạy thì đã tốt”
Sau đó nhất định anh sẽ lấy điện thoại khỏi tay cô bỏ sang chỗ khác, ôm cô ngồi yên, giữ tay cô lại không cho với sang điện thoại nữa.

Cô biết anh quan tâm mình thì sẽ cười tủm tỉm, ngoan ngoãn ngồi yên, dùng một tay ôm thắt lưng anh còn một tay xoè ra trước mặt anh nói: “Em mượn điện thoại anh, em muốn chơi game”.
“Được”
Cô thích chơi trò Candy Crush Saga, anh cài sẵn trong máy cho cô có thể chơi mọi lúc.

Thu Hương đang thất thần thì bé Dâu thức dậy, thấy mẹ còn đang ở nhà thì rất ngạc nhiên.

Bình thường khi bé dậy thì mẹ đã đi làm rồi, bà nội sẽ nấu ăn sáng cho bé rồi đưa tới trường.
Cô bé đưa tay dụi mắt rồi hỏi: “Mẹ ơi, nay mẹ không đi làm ạ? Bà nội đâu rồi ạ? Sao hôm nay bà nội không gọi con dậy ạ?”
Thu Hương nghe tiếng con gọi thì mới ngẩng lên, cô đi tới ôm con vào lòng khóc nức nở.

Bé Dâu ngơ ngác không hiều chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng bé biết học theo người lớn, khi dỗ ai đó đang khóc thì phải lau nước mắt, phải vỗ nhẹ trên vai.
Bé đứng lên dùng đôi tay nhỏ bé lau nước mắt cho mẹ rồi nói: “Mẹ ơi sao mẹ lại khóc ạ? Mẹ đừng khóc, cô giáo bảo khóc là không ngoan đâu ạ”.
Phải mất một lúc lâu Thu Hương mới bình tĩnh lại được, bé Dâu vẫn ở bên cạnh nhẹ nhàng vòng tay ôm mẹ bảo mẹ đừng khóc nữa.
Cô nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Hôm nay con tạm nghỉ học một hôm nhé.

Mẹ hơi mệt, ông bà đi vắng rồi, không có ai đưa con đi học.

Được không con?”
“Vâng ạ, mẹ mệt thì ngủ một giấc đi mẹ.


Bố nói với con giấc ngủ rất thần kỳ, có thể làm con cao lên, khoẻ mạnh hơn, không bị ốm nữa”
Nghe bé Dâu nhắc đến anh thì Thu Hương lại rơi nước mắt.

Anh vẫn luôn là người cha tốt của bé con dù cô bé là chuyện ngoài ý muốn với anh.

“Ừ, bố nói rất đúng.

Con…có nhớ bố không?” cô gạt nước mắt đi, hỏi con bằng giọng nghẹn ngào.
“Con nhớ ạ, con nhớ bố nhiều thế này này” cô bé vươn tay mô tả sau đó lại nói: “Hôm qua bố nói với con là bố sắp về rồi, bố nói sẽ mua cho con rất nhiều quà”.
Nhưng bé con không biết hiện giờ bố của mình có về được hay không vẫn còn là một chuyện chưa thể xác định được.
Cô nghe câu nói ngây thơ của con mà lòng đau như đứt từng khúc ruột, bé đang rất mong chờ bố về.

Nếu bé biết có thể bố sẽ không về được nữa thì phải làm sao đây? Nước mắt cô lại rơi xuống giàn giụa không kìm lại được.

Cô ôm con vào lòng thủ thỉ:
“Ừ, bố sắp về rồi, con phải ngoan chờ bố về mang quà cho con nhé”
“Vâng ạ”

Bố mẹ anh lên tới nơi thì báo tin về cho cô, họ không thể vào được khu vực gần đó vì đội cứu hộ đang làm việc.

Nhưng qua người dân nói thì hi vọng có người còn sống là rất thấp.

Nhiều năm qua chưa từng có ai sống sót sau sạt lở đất ở vùng này, thậm chí còn không tìm được thi thể vì lượng đất đá đổ xuống là vô cùng lớn, máy móc thì khó tiếp cận vì địa hình xấu, chủ yếu vẫn phải dùng sức người.

Hơn nữa dù có đào được tới chỗ có người thì họ đều đã qua đời vì nghẹt đường thở hoặc mất máu do đa chấn thương rồi.
Một ngày…
Hai ngày…
Ba ngày…
Thời gian tiếp tục trôi đi, mỗi một giờ phút đối với cô đều dài như một thế kỷ.

Cô vẫn không ngừng gọi cho anh, cố chấp chờ một tín hiệu dù đã biết là không thể.

Thu Hương suy sụp, tóc tai rối bù, người cũng xanh xao đi mấy phần.

Mỗi ngày ngoại trừ việc chăm sóc con gái ra thì cô cứ luôn ngơ ngẩn, không tập trung được vào việc gì.

Bé Dâu rất ngoan, thấy mẹ không vui thì liền ngoan ngoãn tự chơi, tự học không làm nũng mẹ.

Cô luôn cầm điện thoại bên người, chỉ cần có cuộc gọi là cô lập tức mở lên nhưng tình hình bố anh báo về vẫn là chưa có tín hiệu tốt, những người được đưa lên đều đã qua đời.

Người đàn ông bình tĩnh không sóng gió nào chưa từng trải qua như ông giờ cũng nghẹn ngào nói đứt quãng từng từ.
1 tuần lễ qua đi, công tác tìm kiếm cứu nạn đã kết thúc, tất cả nạn nhân đều đã được đưa lên.


Bản tin trên ti vi thông báo không còn ai sống sót.

Thậm chí biên tập viên đã bật khóc ngay tại sóng truyền hình, sau đó phải vội lau đi rồi nói: “Rất xin lỗi quý vị và các bạn, vừa rồi tôi đã không kiểm soát được cảm xúc.

Chúng ta không chỉ mất đi những người đồng bào ruột thịt, chúng ta đã mất đi những bác sĩ, những thiên thần áo trắng luôn nỗ lực vì sức khoẻ toàn dân.

Chúng tôi vô cùng thương tiếc và cũng xin được chia sẻ nỗi đau này với gia đình các nạn nhân vụ sạt lở đất tại xã A huyện X”.
Thu Hương cảm thấy tai mình như ù đi không còn nghe thấy được chuyện gì nữa.

Vừa rồi cô còn nhìn thấy cả bố mẹ anh trên bản tin.

Mẹ anh gào khóc, bố anh cũng không cầm được nước mắt.

Cô không được nhìn thấy anh, chỉ thấy các chiến sĩ bộ đội khiêng băng ca có người được phủ khăn trắng lên mặt lần lượt ra xe.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Không phải tối đó anh vẫn còn gửi tin nhắn cho cô sao? Không phải anh vẫn đòi ăn một bữa cơm cô nấu sao? Tại sao bây giờ anh lại không trở về nữa?
Bố anh gọi cho cô, vừa mở máy đã là giọng đầy âm mũi vì có lẽ ông vừa khóc rất nhiều.
“Con…con…cố gắng…đừng kích động.

Nhật mất rồi…bố mẹ đang đưa về…”
“Không, bố ơi, bố nhìn kỹ chưa? Có phải là anh ấy không? Nhất định không phải là anh ấy đâu.

Rõ ràng buổi tối đó anh ấy vẫn còn gửi tin nhắn cho con.

Mất là mất thế nào, không phải đâu bố…” cô vẫn không dám tin vào sự thật rõ rành rành này.
“Con…cố gắng…bình tĩnh.

Bố…đã xác nhận rồi…”
Cô ôm ngực hét lên một tiếng, cô cảm thấy rất đau đớn như bị ai đó nghiền nát trái tim, cô khóc nức nở run run nói: “Bố nói với con không phải sự thật đi bố.

Bố nói với con là như vậy đi.

Anh ấy không sao cả, anh ấy muốn doạ con thôi đúng không bố? Bố bảo anh ấy đi, con không giận nữa rồi, bố bảo anh ấy nghe máy đi con xin bố đó…”
“Con ơi…bố cũng rất đau lòng…con cố gắng lên chờ bố mẹ đưa Nhật về…vậy đã nhé”
Sau đó thì ông cúp máy.

Ông bà đang ngồi trên xe của cơ quan chức năng đưa thi thể nạn nhân trở về với gia đình.


Băng ca, khăn trắng, người thân than khóc đến lịm đi.

Mẹ anh đã gào khóc đến mất cả tiếng rồi, lúc này đang phải dựa vào bố anh để nghỉ ngơi.

Trên xe đều là những đôi mắt vô hồn, người nhà nạn nhân khác cũng không khá hơn là bao.

Không khí tang tóc bao trùm xung quanh họ khiến ai cũng thấy ngột ngạt đau thương.
Mẹ anh thở hổn hển nói với bố anh: “Ông…gọi cho ông bà thông gia…giờ biết chuyện tôi sợ Hương nó nghĩ quẩn…”
“Đúng, tôi quên mất, lẽ ra phải gọi từ hôm đi”
Khi bố mẹ cô tới thì Thu Hương đang ngồi trong góc nhà, tóc tai rối loạn, ánh mắt thẫn thờ.

Cảm giác như hồn vía cô không ở đây nữa, đã trôi về nơi nào đó rồi.

Bé Dâu không hiểu chuyện gì, lay lay mẹ hỏi chuyện thì cô cũng không trả lời.
Mẹ cô bế cháu ngoại lên dỗ bé đi sang chỗ khác.

Còn bố cô ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng vỗ về: “Bố biết chuyện rồi, con khóc đi con, khóc ra được mới nhẹ lòng”.
Cô vẫn im lặng, những ngày qua đã khóc tới cạn khô nước mắt rồi.

Tối hôm đó, thi thể Minh Nhật cùng các bác sĩ khác được đưa về.

Trước mắt sẽ được đưa vào nhà xác bệnh viện.

Đây là một vụ việc nghiêm trọng để lại nỗi đau thương lớn nên tang lễ sẽ do lãnh đạo ngành y phối hợp cùng chính quyền thành phố đứng ra tổ chức chung.

Ngoài người thân thì người dân cũng có thể tham gia phúng viếng tiễn đưa.
Khi xe đưa các bác sĩ di chuyển vào thành phố, dù đã là đêm muộn nhưng sinh viên các trường y vẫn tới trước cổng bệnh viện, mang theo hoa cúc trắng tiễn đưa họ.

Xe lần lượt chạy vào trong, những bông hoa cúc trắng được đặt xuống ven đường mang theo nỗi đau thương thảm thiết của nhiều gia đình.

Người dân quanh đó cũng đứng hai bên đường, cúi đầu gửi lời chia buồn.

Có rất nhiều người đang mặc áo bệnh nhân cũng ra đón các bác sĩ trở về, có điều lần trở về này cũng là ra đi mãi mãi.
Thu Hương được bố cô đưa tới bệnh viện, mẹ cô đang ở nhà trông bé Dâu rồi.

Bố anh nói với người của bệnh viện rằng cô là vợ anh, hãy cho cô được nhìn anh một lần cuối.

Vì vậy cô được tạo điều kiện cho vào trong.
Trước đây mỗi lần tới bệnh viện vào buổi tối để mang cơm đến ăn cùng anh thì khi ra về cô phải đòi anh dẫn ra tận cổng.
Khi đó Minh Nhật cười đùa: “Mới đầu tối mà đã sợ ma rồi à? Cán bộ yếu tim thế”.
Cô ôm chặt cánh tay anh, đảo mắt nhìn nhìn xung quanh, bước đi rất cẩn trọng nhưng miệng thì vẫn cãi bướng: “Hứ, em không sợ đâu, em chỉ muốn anh đi cùng em thêm một chút thôi”.
Dù cô đã ra vào viện rất nhiều lần, thuộc cả đường rồi nhưng lần nào cô cũng lấy lý do viện lớn thế này nhỡ em đi lạc sang nhà xác thì sao để bắt anh dẫn ra cổng.
Anh bật cười ôm cô sát vào người mình hơn, dịu giọng nói: “Sợ thì cứ nói là sợ, lúc em nhát gan trông rất đáng yêu”.
Cô rất sợ ma, sợ bóng tối, sợ đủ thứ trên đời nhưng lúc này đây cô đang ở trong nhà xác lạnh lẽo chỉ vì muốn được nhìn anh một lần cuối.
Cô run run mở khăn che mặt, gương mặt đã bị biến dạng vì đất đá đè lên.

Có lẽ khi đưa lên đã được lau sạch bụi bẩn và vết máu nhưng vẫn còn vệt mờ mờ lưu lại.

Lúc đó anh đã đau đớn như thế nào là điều cô không thể biết.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô vẫn chưa tin vào mắt mình, cô phải kiểm tra cả bàn tay.

Trên tay anh có những vết sẹo mờ mờ do lần cứu cô ở nhà xưởng kia.

Khi cô lần tìm tới bàn tay thì chiếc nhẫn cưới của họ trên tay anh khiến cô phải ngừng lại.
Vốn là muốn xem vết sẹo nhưng lại nhìn thấy món đồ này.

Minh Nhật chưa bao giờ tháo nhẫn cưới, anh chưa bao giờ từ bỏ cuộc hôn nhân của họ.

Trong khi cô đã tháo nhẫn cưới cất vào góc tủ để không nhìn thấy thì không đau lòng nữa thì anh vẫn cố chấp muốn giữ lại chút gì đó chứng minh họ đã từng là vợ chồng bên mình.
“Anh Nhật…anh tỉnh lại đi…em…em…không giận anh nữa được không? Anh muốn ăn cơm nhà đúng không? Em nấu cho anh là được mà.

Anh tỉnh lại đi, tại sao anh lại nằm đây? Ở đây lạnh lắm, em sợ lắm, chúng ta về nhà đi anh…”
Cô gào khóc khản tiếng, bố cô phải vào đưa cô ra ngoài.

Nhưng cô vẫn bám chắc lấy băng ca không muốn rời đi.

Cuối cùng vẫn là cả bố mẹ anh vào trong nữa mới đưa được cô ra.
Lúc này họ đang ngồi trên xe về nhà, không khí tang thương bao trùm, không ai nói với ai câu nào.

Mẹ anh rất đau lòng nhưng bà vẫn nắm tay cô, để cô dựa vào vai mình mà an ủi.

Có lẽ điều đau thương nhất trên đời này là khi trái tim bạn cũng đang nhói lên từng hồi nhưng bạn vẫn phải chống đỡ, phải an ủi một người thân khác đang suy sụp như mình.
“Cố gắng lên con, thằng Nhật…” bà ngập ngừng một lát, thở dài rồi nói “Nếu nó biết con vẫn còn thương nó, nó sẽ rất vui.

Nhưng nó không muốn con khóc đâu, cố gắng lên”.
“Mẹ ơi sao chúng ta không đưa anh ấy về nhà? Anh ấy ở đó một mình sẽ buồn lắm.

Hay mẹ cho con quay lại viện đi, con ở lại với anh ấy”
“Đừng vậy con ơi, chúng ta về chuẩn bị, ngày mai tổ chức tang lễ xong sẽ đưa thằng Nhật về”
“Anh ấy sẽ buồn lắm, anh ấy sẽ nghĩ chúng ta không cần anh ấy nữa…”
“Không phải đâu, thằng Nhật hiểu chuyện mà, nó sẽ không trách con đâu.

Cố gắng lên con”
Cô ôm mặt bật khóc.

Khi xe về tới nhà bố mẹ anh thì cô đã khóc đến nỗi lịm người đi rồi.

Bố cô phải dìu cô vào nhà, đưa cô vào giường nghỉ ngơi.

Khi đắp chăn cho cô thì ông mới vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cho con, tựa như khi cô còn nhỏ, mỗi lần bị mẹ đánh sẽ chạy tới nằm vào lòng ông để khóc.

Khi còn nhỏ thì ông còn dỗ dành được, nỗi đau da thịt thì còn có thể trôi đi nhưng còn nỗi đau trong lòng thì sao? Con gái ông mới ly hôn không lâu, ông biết con còn yêu chồng cũ rất nhiều nhưng không muốn tha thứ cho người ta.

Rốt cuộc bây giờ lại âm dương cách biệt, tha thứ hay không tha thứ cũng không còn quan trọng nữa.