Đánh Mất Em

Chương 31: 31: Xa Nhà 2





Minh Nhật đã đi xa nhà được 2 tháng rồi.

Cuộc sống của Thu Hương không có nhiều thay đổi, vẫn là ngày đi làm tối về chơi với con.

Mặc dù anh vẫn thường xuyên nhắn tin quan tâm, hỏi han tình hình của cô nhưng cô vẫn không trả lời.

Rốt cuộc là anh lại phải hỏi qua bố mẹ mình để biết dạo này cô thế nào.
Bé Dâu đang học trước một số phần như bảng chữ cái hay tập viết để khi vào cấp 1 sẽ không bỡ ngỡ.

Các chị ở cơ quan cô đều cho con học từ sớm nên cô cũng mua nhiều sách về cho bé từ học bảng chữ cái, học đếm số, ghép vần đơn giản hay tập viết.

Tuy nhiên cô không định tạo áp lực gì mà sẽ chiều theo sở thích của con, khi nào muốn học thì học.

Nhưng lần đầu mua sách cho con học nên cô cũng mua hơi quá tay, bây giờ không biết để vào đâu cho hết.

Khi cô hỏi thì mẹ anh nói:
“Con cứ dẹp bớt mấy cuốn sách trên giá sách của thằng Nhật mà để.

Nó với bố các con thì giỏi bày lắm, sách nọ sách kia mua xếp cho đầy nhà.

Con xem dồn sách của nó vào ngăn nào chưa đầy hẳn ấy rồi lấy chỗ để đồ cho Dâu”
“Vâng ạ”
Tuy nói thế nhưng cô không muốn động vào đồ đạc của anh.

Phòng mà mẹ con cô đang ở bây giờ chính là phòng riêng của anh ngày trước, cũng có một giá sách lớn đầy sách y khoa như ở căn hộ mà gia đình nhỏ của họ sống cùng nhau.
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô lại nhắn tin cho anh hỏi: “Tôi cần chỗ để sách học chữ cho con.

Có thể xếp lại giá sách của anh để mượn một ngăn dùng không?”.
Lúc này là buổi tối, Minh Nhật đang ngồi trên giường xem tài liệu thì thấy tin nhắn từ tài khoản của cô.

Anh vui mừng mở ra tưởng cô muốn nói chuyện với anh thì hoá ra là hỏi chuyện này.

Nếu là lúc trước cô sẽ không hỏi như thế mà nhất định sẽ gọi cho anh rồi ngọt ngào nói những câu kiểu như: “Bác sĩ à, em mượn một ngăn trong giá sách của anh được không, hứa trả bằng nhiều tình yêu nè”.

Có thể người khác thấy như thế là sến sẩm, nổi da gà nhưng anh thực sự rất thích cô làm thế với anh, cảm giác được cô nói lời dịu ngọt bên tai khiến anh thấy rất vui.
Anh nhanh chóng trả lời lại tin nhắn của cô: “Có thể, em cứ lấy mà dùng.

Sau này không cần hỏi anh những chuyện này đâu, anh đều sẽ đồng ý”.
“Cảm ơn” cô nhắn lại không thể ngắn gọn hơn.
Sau đó cô đi xếp lại giá sách của anh, di chuyển vài cuốn sách để vào các ngăn còn chưa đầy.

Đột nhiên cô chú ý tới một ngăn sách có một chiếc hộp dài khoảng 2 gang tay, bề rộng bằng bàn tay.


Cảm thấy hơi tò mò nên cô đã cầm lên xem thử.

Không ngờ khi mở ra lại thấy là một chiếc ô gấp có vải in hoạ tiết bông hoa khá trẻ con.
Cô nhíu mày, vô thức bật ra một câu: “Trẻ trâu thật, chắc của người yêu cũ, còn giữ tới tận giờ cơ đấy”.
Cô cảm thấy nhìn cái ô này quen quen, dường như đã thấy nó ở đâu rồi.

Nhưng cô không quan tâm lắm mà đi xếp sách tiếp.

Sau khi xếp xong, có chỗ để sách vở cho bé Dâu rồi thì cô mới nhận ra hết chỗ để cái hộp đựng ô vừa nãy.

Thế là lại phải hỏi anh lần nữa dù cô không muốn lắm.

Cô nhắn một tin đơn giản: “Tôi xếp lại sách xong thì thiếu chỗ để cái hộp này.

Có thể cất nó vào đâu?”
Minh Nhật nhận được tin nhắn của cô thì trả lời ngay: “Em cất vào ngăn kéo dưới cùng ở bàn làm việc nhé, đây là đồ vật rất quan trọng với anh”.
Cô đọc được tin nhắn thì bĩu môi lẩm bẩm: “Biết ngay là của người yêu cũ”.

Đột nhiên cô cảm thấy nhìn chiếc ô này thật đáng ghét, cô phải mở ra xem nó là cái thứ gì mà khiến anh lấy vợ có con rồi, thậm chí còn ly hôn rồi mà vẫn còn giữ lại.
Không ngờ khi mở ô lên xem thử thì cô mới nhìn thấy trên cán ô có khắc chữ gì đó.

Cô lần đọc theo từng chữ thì luận ra được là “Hương Tít”.

Khoan đã, Hương Tít? Đây không phải là chữ cô hay viết lên đồ dùng của mình trước đây sao? Hương là tên cô còn Tít là tên lúc nhỏ ở nhà của cô.

Cô chắc chắn mình chưa từng đưa cho Minh Nhật cái ô nào trông như thế này.

Chẳng lẽ người yêu cũ của anh cũng có tên ở nhà như thế sao?
Trong lúc cô đang cảm thấy không thể hiểu nổi thì điện thoại nảy lên một tin nhắn của Minh Nhật.
“Em đừng hiểu nhầm gì nha.

Trong hộp đó có một cái ô in hoạ tiết bông hoa.

Em mở ra xem cũng được không sao.

Nhiều năm trước vào một ngày mưa, cũng là ngày tâm trạng anh tồi tệ nhất khi vừa chia tay cô gái kia mà bố anh cũng sắp vào tù thì có một cô bé học sinh đi qua đường đã đưa cho anh cái ô đó, nói với anh là đừng tắm mưa vì sẽ bị cảm đó.

Chỉ một câu nói này đã khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của thế giới này.

Cô bé đó còn nhỏ tuổi mà đã làm một người tốt bụng như thế thì khi lớn lên nhất định sẽ càng tốt hơn, anh vẫn luôn mong cô ấy có được cuộc đời bình an suôn sẻ.

Vì vậy dù không gặp lại anh vẫn giữ cái ô như một kỷ vật thôi”
Nhiều năm trước, ngày mưa, đưa một cái ô cho người qua đường.


Cô nhớ hồi cấp 3 đúng là cô có làm việc này.

Khi đó là kỳ nghỉ hè, cô lên thành phố đi học tiếng Anh và ở cùng chị họ.

Lúc đi học về thấy một người đang dầm mưa nên mới thương tình đưa cái ô của mình cho người đó vì đằng nào cô cũng có hai cái.

Hoá cái ô này là của cô, bảo sao cô thấy trông nó quen quen.

Hoá ra họ đã gặp nhau sớm như vậy.
Duyên phận thật nực cười, người hôm đó cô đưa cho một chiếc ô lại là người cô lấy làm chồng, cũng là người đã lừa dối cô nhiều năm.

Cô bật cười nhưng lại rơi nước mắt, nực cười thật, anh nói mong cô bé đó bình an suôn sẻ nhưng chính anh đã lừa yêu, lừa cưới người từng mang lại ấm áp đó cho mình.

Đột nhiên cô cảm thấy hối hận, đáng ra khi đó nên mặc kệ anh thì hơn.
Cô không trả lời tin nhắn, cũng không có ý định nói cho anh biết, giữa họ không nên dây dưa thêm nữa.

Minh Nhật đã theo đoàn đi tới nhiều tỉnh thành khác nhau.

Ở nơi nào anh cũng sẽ tranh thủ ít thời gian rảnh để đi mua đặc sản địa phương gửi về.

Mỗi lần cô nhấc máy lên shipper đều sẽ hỏi chị có phải là vợ của anh Minh Nhật không.

Ghi một cái tên người ra thì anh sẽ đau tay hay gì? Cứ nhất định phải ghi như thế dù đã ly hôn rồi.

Thu Hương nhắn tin bảo anh đừng làm trò nữa thì anh vẫn không thay đổi.

Thực ra trong lòng anh có một suy nghĩ cố chấp, ghi tên cô thì sẽ trùng tên với người khác nhưng ghi là vợ của anh thì sẽ chỉ có một người duy nhất là cô, bây giờ và mãi mãi về sau.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hết mùa xuân sang mùa hạ, hiện tại đã là mùa thu, cũng sắp đến ngày Minh Nhật trở về rồi.
Hiện tại đoàn của anh đang ở một huyện miền núi, người dân ở đây tiếp đón các bác sĩ rất nồng hậu.

Đi khám xong mà còn mời bác sĩ về nhà chơi.

Nhưng các bác sĩ đều chỉ cười rồi lịch sự từ chối.

Cơ sở vật chất ở đây thiếu thốn, nhiều người dân vẫn còn chữa bệnh theo phương pháp dân gian nên có nhiều ca bệnh nặng hơn hẳn những vùng khác.
Ở đây cũng không có nhà nghỉ để đoàn lưu trú khi lập điểm khám mà ở lại trạm y tế luôn cùng các bác sĩ địa phương.

Tuy có hơi bất tiện một chút nhưng mọi người đều giữ tâm trạng vui vẻ vì khám tầm soát ung thư là việc làm tốt cho đời, chịu vất vả một chút nhưng giúp nhiều bệnh nhân được tiếp xúc với y học hiện đại cũng rất tốt.
Buổi tối khi có thời gian rảnh thì anh lại gọi cho con gái và nhắn tin thông báo tình hình cho cô.

Vì muốn cô mở ra xem nên anh không viết nữa mà gửi tin nhắn âm thanh, anh biết cô sẽ tò mò.
“Anh sắp về rồi, anh rất nhớ em, anh cũng nhớ con nhiều lắm.


Dạo này em còn ghét anh nhiều không? Khi anh về có thể nấu cho anh một bữa cơm không? Anh rất nhớ những bữa cơm của gia đình mình”
Thu Hương nghe xong thì cảm thấy anh thật rảnh rỗi, chỉ là một bữa ăn thôi có cần phải nhớ dai thế không? Tại sao anh lại tha thiết muốn ăn một bữa đến thế nhỉ?
Dù anh nói nghe cũng rất đáng thương nhưng cô vẫn quyết định không nấu.

Họ đã không còn là vợ chồng nữa rồi, không nên làm loại chuyện thừa thãi này.
Minh Nhật biết cô sẽ không trả lời nhưng nhìn tin nhắn hiện dòng chữ đã xem cũng là tốt rồi.

Anh tắt điện thoại rồi nằm xuống ngủ.

Ban đêm Thu Hương tỉnh dậy vì mưa lớn, cô quên đóng cửa sổ nên làm cánh cửa bị gió thổi đập vào tường phát ra tiếng động lớn.

Cô sợ con gái sẽ tỉnh giấc nên vội ra kéo cửa, cài then cẩn thận rồi quay về giường vỗ nhẹ sau lưng cho con ngủ an ổn hơn.
Mấy ngày nay dự báo thời tiết luôn cảnh báo sẽ có mưa lớn, lũ quét và sạt lở đất ở khu vực miền núi.

Không ngờ đây là ở thành phố mà cũng mưa lớn như vậy.

Đột nhiên cô cảm thấy trong người rất bồn chồn, dường như có một chuyện không may nào đó sắp xảy ra.

Cô cố gắng nhắm mắt để ngủ nhưng tinh thần cứ luôn tỉnh táo, không có cách nào đi vào giấc ngủ được.
Cô mở điện thoại ra lướt cho mỏi mắt thì thấy các trang tin tức trên mạng xã hội đều đang share một đoạn phát trực tiếp với nội dung: Sạt lở đất trong đêm tại huyện X, chưa xác định con số thương vong.
Huyện X? Minh Nhật đang ở chỗ này.

Đột nhiên cô thấy trái tim mình giật thót một cái, cô vội bấm vào xem chi tiết.

Trong video có rất nhiều tiếng người nhốn nháo, không gian cũng tối tăm không nhìn rõ được gì.

“Cứu người, mau tìm cách cứu người”
“Chết rồi, chết hết rồi”
“Không còn gì nữa đâu”
“Đề nghị người dân di chuyển ra khu vực an toàn để đội cứu hộ làm việc”
Bên dưới video có rất nhiều người bình luận, mọi người đều đang hỏi cụ thể chỗ xảy ra chuyện đó là khu vực nào.

Một lúc lâu sau người đang phát video đó mới trả lời: “Xã A, chỗ trạm y tế”.
Thu Hương nghe điều này mà như sét đánh ngang tai, cô nhớ Minh Nhật đã gửi vị trí cho cô, chính là ở chỗ này.

Cô run run bấm máy gọi cho anh, trong lòng đang cực kỳ hoảng loạn, điện thoại còn cầm không vững mà rơi xuống mấy lần.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Âm thanh tự động đó cứ vang lên hết lần này tới lần khác khiến cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Cô gọi điện thoại mấy lần không được thì lại gọi qua Zalo, vẫn không kết nối được.
“Nghe máy đi, nghe máy đi, mau nghe máy đi” cô vừa gọi vừa lẩm bẩm liên tục, thậm chí cô đã sốt ruột đến nỗi bật ra câu: “Nghe đi, mẹ kiếp, anh nghe thì tôi sẽ không giận anh nữa, mau nghe đi, mau lên”.
Thế nhưng không có ai đáp lại cô, cuộc gọi vẫn không thể kết nối được.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, cô chạy vội đi đập cửa phòng bố mẹ anh: “Bố mẹ ơi, bố mẹ ơi, có chuyện rồi, có chuyện rồi”.
Giọng cô lạc đi, nỗi sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn.

Mẹ anh ra mở cửa, nhìn cô đang rất mực hoảng loạn thì vội nắm lấy cánh tay cô hỏi:
“Sao thế con? Có chuyện gì? Từ từ nói mẹ nghe”
“Sạt…sạt lở đất…chỗ anh Nhật…chính là chỗ đó…không gọi được anh ấy…con sợ…” cô vừa nói vừa chỉ vào điện thoại, tay cũng run bần bật.

Mẹ anh ngơ ngác một lúc mới hiểu ra tầm quan trọng của chuyện này.

Bà vội cầm điện thoại lên xem, rồi cũng gọi bố anh dậy.
“Bố mẹ gọi cho anh ấy đi, không phải chỗ anh ấy đúng không, chỗ đó không phải chỗ anh ấy đúng không…” cô hoàn toàn rơi vào sự hoảng loạn tột độ, không biết phải làm như thế nào.
“Từ từ bố gọi lên trên đó, con bình tĩnh, bình tĩnh đã”
“Chắc không phải đâu, chắc nó ngủ quên không nghe máy mà thôi” mẹ anh dìu cô ngồi xuống giường nhẹ giọng an ủi.
Bố anh ra ngoài gọi điện thoại, lúc sau ông quay lại với gương mặt thất thần, cánh tay cầm điện thoại cũng buông thõng xuống:
“Bà ơi…đúng…đúng…chỗ con mình rồi.

Chỗ sạt lở đó đúng là trạm y tế nó đang ở bà ơi”
“Ông nói cái gì?” mẹ anh thảng thốt, cú sốc này khiến bà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thu Hương nghe chuyện này được xác nhận thì cứng đờ cả người, cô cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên người mình, cô rất khó thở.

Anh xảy ra chuyện rồi, anh đang ở cái nơi vừa xảy ra thảm hoạ thiên nhiên kia, chưa rõ sống chết.

Đôi mắt cô trở nên vô hồn, không còn phản ứng được với chuyện xảy ra quanh mình nữa.
Bố anh lập tức đi tới đỡ mẹ anh lên bấm vào nhân trung giúp bà tỉnh táo lại.
Mẹ anh tỉnh lại, câu đầu tiên đã hỏi ngay: “Ông, ông nói lại đi, con mình sao rồi? Thằng Nhật nhà mình sao rồi?”
Giọng bà cũng nghèn nghẹn, nước mắt rơi xuống lã chã.
Sắc mặt bố anh cũng rất nghiêm trọng, ông run run nói: “Hiện giờ chưa rõ thương vong, mới chỉ biết khi xảy ra sạt lở con mình đang ở trong trạm y tế đó”.
“Ôi trời ơi con tôi.

Con ơi là con ơi” mẹ anh bật khóc, tiếng gọi con khản đặc đầy tuyệt vọng.
Thu Hương nghe tiếng mẹ anh mới hoàn hồn lại, giọng cô run run: “Bố, bố gọi cho anh ấy đi, anh Nhật không ở đó đúng không bố.

Bố mau gọi cho anh ấy đi, con xin bố đó, bố gọi cho anh ấy đi”.
Cô chắp tay như muốn cầu xin bố anh.

Ông cũng bất lực vì chuyện này, bản thân ông cũng đang lo lắng hoảng sợ còn phải trấn an hai người khác.
“Con, bình tĩnh, cố gắng bình tĩnh.

Chưa có thông tin cụ thể, biết đâu thằng Nhật không ở đó thì sao.

Chúng ta đừng tự doạ mình”
Thu Hương bật khóc, cô lẩm bẩm tự trấn an mình: “Anh ấy sẽ không sao, sẽ không sao, sẽ không sao.

Đúng, không được tự doạ mình”.
Cô cứ lặp đi lặp lại câu nói này, tay vẫn bấm điện gọi cho anh liên tục nhưng không kết nối được.
Đêm dần về sáng, nỗi sợ hãi và lo lắng bao trùm lên căn nhà, không khí cũng trở nên căng thẳng hơn.

Mẹ anh khóc mệt quá đã lả người đi rồi.

Thu Hương vẫn liên tục bấm gọi anh, từ khi điện thoại 100% đến khi chỉ còn 0% cũng không có ai nghe máy.
Cô cảm thấy trái tim mình run rẩy, sau mỗi cuộc gọi lại càng thất vọng hơn.

Thu Hương hành động như một cái máy, tận cho tới khi điện thoại sập nguồn vẫn không liên hệ được với anh.
Bố anh cũng gọi điện thoại cho bạn bè ở tỉnh miền núi đó để hỏi thăm tình hình nơi xảy ra sạt lở.

Tất cả đều nói tình hình rất nghiêm trọng, có lẽ những ai có mặt trong trạm y tế đó đều đã bỏ mạng dưới lớp đất đá.