Đánh Mất Em

Chương 22: 22: Sóng Gió 5





Những ngày sau đó họ vẫn phải ở cùng phòng với nhau một cách khiên cưỡng như thế vì bé Dâu cứ khóc đòi phải có cả bố và mẹ ngủ cùng.

Minh Nhật thường đợi khi cô đã ngủ say rồi liền mở mắt ra lặng lẽ ngắm nhìn hai mẹ con.

Thỉnh thoảng anh sẽ đưa tay vuốt gọn lại mái tóc cho cô.

Cô đã cắt tóc ngắn rồi nhưng anh vẫn thích nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Ban đầu anh muốn cô để tóc dài cho giống mối tình đầu nhưng thời gian dần trôi, anh đã quên lý do ban đầu, chỉ còn nhớ là anh rất thích mái tóc của cô, dù ngắn hay dài thì anh cũng đều thích.

Anh rất nhớ những ngày tháng trước đây, đi trực về thấy vợ con đang ôm nhau ngủ say, anh sẽ nhẹ nhàng nằm xuống ôm cả hai vào lòng.

Khi đó mọi mệt mỏi, áp lực đều sẽ tan biến.
Thu Hương phải xin làm việc tại nhà một tuần để chăm sóc cho con gái.

Minh Nhật vẫn chạy đi chạy lại ngày mấy lượt giữa viện và nhà vì lo lắng cho con.

Đến khi cô đi làm lại thì vẫn chưa được tháo nẹp tay nhưng anh thì có thể lái xe được rồi, anh ngỏ lời muốn đưa cô đi làm để không phải bắt taxi nhưng cô từ chối.
Hôm nay trời mưa lớn, cô bị huỷ chuyến liên tục không bắt được xe nên có phần sốt ruột.

Thu Hương cứ đi qua đi lại trước cửa nhà bố mẹ anh, đã chuẩn bị tinh thần nhắn tin xin đến muộn rồi.
“Mưa lớn thế này khó bắt xe lắm, để anh đưa em đi” Minh Nhật đi lại gần đề nghị.

“Không cần” cô vẫn nói chuyện với anh theo cách cộc lốc như thế kể từ khi họ rạn nứt.
“Em còn chờ nữa là sẽ muộn làm đó, đằng nào giờ em cũng coi anh là người xa lạ rồi, xem anh như tài xế cũng không khác lắm mà”
Thu Hương nhìn đồng hồ, lại nhìn ứng dụng đặt xe cứ xoay mãi không tìm được xe, cơn mưa thì càng lúc càng lớn nên đành đi cùng xe với anh.
Thế nhưng cô ngồi phía sau, không ngồi ghế phụ lái như trước, thể hiện rõ rằng cô chỉ coi anh như tài xế, cũng từ chối nói chuyện với anh.

Khi tới nơi anh mới nhớ ra là quên ô ở nhà, thế là anh bèn cởi áo khoác, che đầu cho cô đi vào mái hiên của cơ quan, còn mình thì bị dính nước mưa ướt sũng.
Minh Nhật định rời đi thì cô nói: “Đợi đó một lát”.
Anh ngoan ngoãn đứng lại đợi, Thu Hương đi vào trong rồi trở ra với một chiếc ô.
“Chiều mang trả lại”
Minh Nhật bất ngờ với hành động này của cô, hoá ra cô vẫn còn quan tâm anh.

Hơn nữa cô nói như thế có nghĩa là chiều nay anh có thể đón cô.

Anh cười vui vẻ như gặp được chuyện gì đó đáng mừng lắm, nhanh chóng nói: “Cảm ơn em, chiều anh sẽ đón em đúng giờ”.
Thu Hương nhìn nụ cười của anh thì cảm thấy rất khó hiểu, cho mượn một cái ô mà thôi có cần phải vui mừng thế không.

Cô không đáp lời, cũng không chào anh mà bỏ vào trong luôn.

Anh mang tâm trạng vui mừng đi làm nhưng lại gặp chuyện chẳng mấy vui vẻ.

Thứ nhất, bạn gái cũ của anh có khả năng sẽ thoát tội vì cô ta có giấy chứng nhận mắc bệnh tâm thần.


Thứ hai, gia đình cô ta đã bảo lãnh cho cô ta đi chữa bệnh vì cô ta thực sự bị ung thư, có chỉ định của bệnh viện phải sớm nhập viện phẫu thuật.

Tất nhiên cô ta nhập viện ở đây và đã chỉ định anh là người thực hiện ca phẫu thuật này.
Lúc này anh đang ngồi trong phòng trưởng khoa từ chối việc đó.
“Chú à, cháu không thể nhận bệnh nhân này, chính cô ta đã bắt cóc con cháu, còn muốn giết vợ cháu” giọng anh rất tha thiết khẩn khoản.
“Đọc lại 12 điều y đức mà một bác sĩ cần có cho chú nghe” trưởng khoa nghiêm giọng nói với anh.
“Cháu…cháu biết không được phân biệt đối xử, phải tôn trọng quyền được khám chữa bệnh của bệnh nhân nhưng mà mong chú hiểu cho cháu”
“Khi làm một bác sĩ, cháu phải buông những ân oán cá nhân xuống.

Cháu là bác sĩ, người nằm trên bàn mổ sẽ là người cần cháu cứu.

Cho dù đó là người cháu căm ghét, cho dù người đó có tội lỗi vơi cả xã hội nhưng việc trừng phạt họ là của pháp luật, không phải của cháu.

Nếu bác sĩ nào cũng vì ân oán cá nhân mà không cứu chữa người bệnh thì có còn xứng với 5 chữ thầy thuốc như mẹ hiền nữa không?”
“Cháu…đúng rồi, giờ tay cháu không cầm dao được ạ”
“Bệnh nhân muốn đợi, gốc gác nhà họ là những người chúng ta không thể động tới.

Giám đốc rất nể nhà họ, nói trắng ra là có phần khúm núm, sai phạm trong đời ông ta còn nhiều gấp mấy lần bố cháu, mấy lần tin nổi lên đều là gia đình đó quan hệ dập tin cho, cháu phải hiểu chú cũng không quyết được việc này”
“Cháu…” Minh Nhật nghe thế thì ngập ngừng, anh rất nể trưởng khoa của mình, không chỉ là lãnh đạo mà còn là người thầy đáng kính của anh.


Khi không ai tin anh là người có thực lực thì ông ấy đã cho anh cơ hội, anh không muốn làm khó ông ấy.
“Về đi, chỉ là một ca mổ vài tiếng mà thôi.

Cháu biết chú rất muốn để vị trí phó khoa cho cháu rồi đó, đừng làm chú thất vọng”
Trở về phòng mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một ca mổ mà thôi.

Vì vậy sau khi vết thương trên tay lành rồi thì ca mổ đầu tiên mà anh thực hiện chính là phẫu thuật cắt tuyến giáp cho bạn gái cũ.

Chuyện này anh phải giấu cả gia đình không cho ai biết.

Thu Hương vẫn chưa về nhà thuê của mình được vì sau chuyện kia thì bé Dâu rất bám bố mẹ, tối đến mà bố mẹ chưa về là sẽ khóc không chịu ăn, không chịu ngủ.

Cô bé phải chờ có mẹ hoặc bố về mới chịu nghe lời, ông bà nội có dỗ đủ đường cũng không được.
Thu Hương làm thủ tục đăng ký cho con gái vào học trường quốc tế để đảm bảo an toàn cho con.

Bé Dâu đến môi trường mới cũng phải mất thời gian dài để làm quen nên tối nào cũng ôm cô làm nũng.
“Mai mẹ đi học đi, con không đi nữa đâu”
“Sao thế con yêu? Có bạn nào bắt nạt con à? Hay cô giáo không tốt với con?” cô vuốt tóc con an ủi.
Bé Dâu lắc đầu nói: “Không ạ, con không thích đi học, con sợ lắm, con muốn ở nhà với mẹ cơ”.
“Ngoan nào, ở đây sẽ không có người xấu nữa đâu, con chưa tan học là ông bà đã tới đón con rồi mà.

Mẹ phải đi làm nữa, đợi mẹ về rồi mẹ sẽ chơi với con nhé” cô lại dịu giọng dỗ dành.
“Mẹ toàn về muộn thôi, con nhớ mẹ lắm”
“Mẹ xin lỗi con yêu, mẹ sẽ cố gắng về sớm mà, ngoan nào” cô luôn kiên nhẫn với con gái mình.
Sau khi cô dỗ dành một hồi thì bé con mới chịu đồng ý mai đi học tiếp.


Bây giờ bé Dâu rất thích nằm trong ngực mẹ để ngủ, Thu Hương cũng chiều con nên sẽ ngồi tựa lưng vào thành giường để ru con.

Thường thì khi cô bé ngủ say cũng là lúc Minh Nhật đã đi làm về, anh sẽ nhẹ nhàng bế con đặt xuống giường giúp cô.
Hôm nay vừa dỗ con ngủ được một lát thì điện thoại cô lại nhảy lên tin nhắn.

Lại là lời thách thức đến từ bạn gái cũ của Minh Nhật.

Cô ta gửi kèm những bức ảnh khi anh tới thăm khám cho cô ta, còn có ảnh chụp cho thấy rõ bác sĩ điều trị chính của cô ta là anh.

Thu Hương biết chuyện cô ta có thể sẽ thoát tội nhờ chứng nhận mắc bệnh tâm thần nhưng còn chuyện tại sao cô ta đang từ tạm giam lại có mặt ở bệnh viện, còn do anh điều trị thì cô không hề hay biết.
Cô ta nhắn với cô rằng: “Mày mãi mãi chỉ là loại hàng giả vứt đi mà thôi.

Đợi tao khỏi bệnh tao sẽ giành lại anh ấy”.
Thu Hương nhìn những bức ảnh này mà cảm thấy buồn nôn.

Anh có thể tươi cười, có thể quan tâm đ ến một người đã suýt hại chết con gái ruột của anh đến thế sao? Cô nghĩ lại những lời có cánh mình từng dùng để khen nghề nghiệp của anh mà cảm thấy nổi da gà.

Khi họ còn mặn nồng cô từng không tiếc lời khen, động viên anh mỗi ngày.
“Chồng em là bác sĩ tốt nhất trên đời, là thiên thần áo trắng đối xử tốt với mọi bệnh nhân không phân biệt giàu nghèo”
“Chồng à, em tự hào về anh lắm, lấy được một anh bác sĩ em rất vui”
“Bác sĩ của em có mệt không? Hôm nay bác sĩ có nhớ em không? Em sẽ làm món anh thích, em chờ anh về cùng ăn nhé”
Đã từng khen ngợi hết lời bao nhiêu thì giờ nhìn anh có thể đối xử tốt với cả kẻ thù của cô như thế này thì cô lại càng thấy ghê tởm bấy nhiêu.

Thu Hương chán nản bỏ điện thoại ra chỗ khác, không thèm nhìn những thứ cay mắt này nữa.