Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 41: Phiên ngoại 2




*/ Lần đầu gặp gỡ

Lần thứ nhất Vị Vụ nhìn thấy Vệ Tân là ở quầy kem tại cửa tiệm trà.

Khi đó, trời đã có chút se se lạnh.

Vệ Tân muốn hai cây kem, mỗi tay cầm một cây, liếm một cái, không biết là bởi vì quá ngon, hay bởi vì quá lạnh, Vệ Tân nheo mắt lại, rụt rụt vai, sau đó cười lộ ra chiếc răng nanh.

Lúc ấy Vị Vụ đã nghĩ, ơ, một người con trai sao lại đáng yêu như thế…

Cho nên rất lâu sau đó, khi Vị Vụ và Cầu Lông đi dạo trên đường phố của Vương Phủ Tỉnh, anh mới bất giác kêu Cầu Lông đi xếp hàng mua kem —— Anh muốn nếm thử, cây kem ấy rốt cuộc thần kỳ đến cỡ nào, lại có thể khiến người ta lộ ra một nụ cười đầy tốt đẹp.

Nhưng điều anh không ngờ tới chính là, Vệ Tân đã xuất hiện.

Một khắc đó, Vị Vụ nhớ đến một từ kỳ ảo, gọi là “Vận mệnh”.

Là em tự đưa đến cửa. Vị Vụ thầm nói như vậy với bản thân.

Cậu ấy vẫy tay với anh, mua kem cho anh, khéo léo dùng cớ để anh được nếm thử hai vị kem ngọt ngào.

Nhưng cậu ấy rõ ràng cũng thích ăn kem như vậy.

Thế nên Vị Vụ quyết định đoạt đi cây kem vốn mua cho lão Trương.

*/ Cấp dưới biết làm việc

Tổng giám Tần Duy, cũng chính là Vị Vụ, không phải là người dễ tính, chí ít toàn công ty luôn cho là như thế.

Thực ra không phải vậy.

Tần tổng giám chỉ là một người không thích cười, với phần lớn những thứ không ảnh hưởng gì nhiều đến anh, anh thường chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn mang theo một chút dung túng, ví dụ như Cầu Lông và lão Trương (nếu cậu ta không nói mấy câu cợt nhả quá đáng). Nhưng sự dung túng này, cũng không dành cho cấp dưới không có năng lực.

Người trong bộ phận của Tần tổng giám rất sợ anh.

Mặc dù tổng giám của bộ phận bên cạnh thường hay rít gào mắng người xối xả, còn Tần tổng giám lại rất kiệm lời, nhưng nếu phải để cho các nhân viên bình chọn, thì Tần tổng giám vẫn đáng sợ hơn.

“Đây là một loại khí chất riêng của Tần tổng giám!” Một nhân viên A không muốn tiết lộ họ tên cho biết.

Mãi đến khi bộ phận của Tần tổng giám có một cậu nhân viên mới, tên là Vệ Tân.

Vệ Tân tựa như một mặt trời nhỏ, có thể rọi sáng ngay cả Tần tổng giám.

Ví dụ như lúc Tần tổng giám mặt lạnh không nói chuyện, Vệ Tân dám đi lên bắt chuyện; ví dụ như lúc Tần tổng giám dùng bữa trong phòng giải khát, Vệ Tân dám mang cơm trưa đến gần ăn chung với anh; lại ví dụ như lúc công ty tổ chức tiệc liên hoa, Vệ Tân dám đưa một ly nước trái cây cho Tần tổng giám.

Nhân viên A giấu tên cho hay: “Lúc đó tụi tôi muốn ngăn cản cậu ấy, người lãnh khốc như Tần tổng giám sao có thể sẽ uống nước trái cây?! Nhưng không ngờ được là, Tần tổng giám không nói gì nhận lấy cái ly, còn uống nữa.”

Vì vậy, mọi nhân viên kỳ cựu trong công ty đều cảm thấy kính nể Vệ Tân.

Cho nên sau khi bên nhau rồi, Vệ Tân sẽ ở trong nhà, tay đẩy khóe miệng của Tần tổng giám lên, giúp anh tạo ra nét mặt mỉm cười, nói: “Khuôn mặt anh lạnh lùng như thế, làm mọi người rất sợ anh đó.”

Tần tổng giám lật một trang sách, hỏi: “Sợ anh thì có chỗ nào không tốt à?”

Vệ Tân suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Tất cả mọi người sẽ không dám thân cận anh đâu.”

Tần tổng giám nghiêng đầu nhìn Vệ Tân, cậu bị anh nhìn chằm chằm như thế, cũng nghi hoặc lệch đầu qua một bên, hỏi: “Hở?”

Tần tổng giám chỉ vào khóe miệng mình.

Vệ Tân do dự một chút, rồi nhẹ nhàng hôn lên nơi mà ngón tay của Tần tổng giám đã chỉ qua.

Ánh mắt của Tần tổng giám toát ra một chút ý cười, anh nói: “Em dám thân cận anh, là được rồi.”

*/ Một ngọn lửa nóng mùa đông

Mùa đông Bắc Kinh lạnh lẽo nhưng không có tuyết rơi, bù lại gió lớn đến tuyệt vọng.

Vị Vụ lấy cái này làm lý do, mua cho Vệ Tân một cái quần da đen bóng.

Khi Vệ Tân về đến nhà, Vị Vụ giơ quần da nghiêm túc nhìn cậu, đàng hoàng nói: “Anh sợ em bị lạnh, mua cho em cái quần, em mặc thử cho anh nhìn một chút.”

Vệ Tân nhìn chân của mình một cái, rồi lại nhìn kích cỡ của quần da, lạnh lùng bảo: “Mặc không vừa.” Sau đó tay chân bước đều đi vào bên trong.

Vị Vụ cười thành tiếng, ôm lấy Vệ Tân từ đằng sau, trên tay còn lắc lư cái quần da trước mặt cậu: “Mặc một chút thôi mà, nó co giãn được. Quảng cáo nói rằng, giống như một ngọn lửa nóng trong mùa đông đấy, sẽ rất ấm áp.”

Vệ Tân đỏ mặt khẽ đẩy Vị Vụ ra: “Anh đi ra ngoài chờ em một chút.”

Vị Vụ hài lòng mỹ mãn mở máy tính, ngay cả lúc đập lũ ngu kia anh cũng trở nên hăng hái.

Thậm chí trong đầu anh còn diễn tấu một bản nhạc giao hưởng.

Tuy anh tự cảm thấy mình dùng kỹ năng tràn đầy âm luật, nhưng đối với cái đám bạn của Mộc Cẩn Hoa Khai thì chỉ thấy cái thằng cha Mạc Vấn tên Vị Vụ này thật khủng khiếp.

Mãi đến khi…

Vệ Tân đẩy cửa đi ra, cậu kéo nửa vạt áo của mình lên, bởi vì quần da bó sát người nên lộ rõ đường cong thân thể, đặc biệt là…

Cái mông.

Vị Vụ chẳng thèm quan tâm gì đến đám tên đỏ trong game nữa.

Một giây kéo sập công tắc nguồn điện.

Quảng cáo không lừa mình, quần da quả nhiên là lửa nóng mùa đông!

Tối hôm nay nhất định phải đè em ấy, khiến em ấy gọi mình một trăm câu Tần ca ca.

*/ Vận đào hoa lởm

Vị Vụ rất khổ não.

Bởi vì có một cô gái trong công ty liên tục lấy lòng Vệ Tân.

Nhưng mà cũng phải thôi, Vệ Tân trông đẹp trai, tính tình như ánh mặt trời, EQ cao, ở cạnh rất thoải mái, năng lực chuyên môn lại giỏi…

Vị Vụ càng liệt kê thì càng thấy Vệ Tân không hề có khuyết điểm, càng kể ra thì càng thấy người khắp thiên hạ có thích Vệ Tân thì cũng không hề quái lạ, rồi anh ngẫm lại bản thân, đồng nghiệp cũng không muốn thân cận anh, anh nghĩ mà có chút tủi.

Có điều ngay cả Cầu Lông còn biết, thì nắm giữ ra đa dò sóng Vị Vụ nhạy bén nhất như Vệ Tân sao lại không biết. Vì vậy ngay khi Vị Vụ không vui, Vệ Tân đã phát hiện ra rồi.

Buổi tối ngày hôm đó, khi Vị Vụ cầm ly rượu ngồi bên cửa sổ hóng mát, Vệ Tân bèn ngồi xổm bên cạnh anh, ngửa mặt lên, hỏi anh rằng: “Tại sao anh lại không vui nè?”

Vị Vụ có hơi lúng túng do bị trúng tim đen, nhưng chút lúng túng này chỉ kéo dài trong nháy mắt, rồi biến mất —— Vệ Tân ngước đầu nhìn anh, một tay chống bên má, cười hì hì, hỏi anh tại sao lại không vui, trông vừa ấm vừa ngoan.

Anh lập tức không muốn hờn dỗi với Vệ Tân, một giây cũng không muốn,

Vị Vụ duỗi tay sờ hàng mày của Vệ Tân, rầu rĩ nói: “Em rất được hoan nghênh, nên anh có hơi sợ.”

Vị Vụ úp mặt lên đầu gối của Vị Vụ, giọng nói của cậu có chút ngộp: “Nhưng mà, anh càng được hoan nghênh hơn, anh xem thử Mộc Cẩn Hoa Khai kìa, cố chấp với anh biết bao nhiêu!”

Vị Vụ cố giải thích: “Em biết anh đối với cô ta…”

Nhưng Vệ Tân không đợi anh nói xong, đã ngắt lời anh rồi: “Em biết, cho nên anh cũng phải biết…” Vệ Tân ngẩng đầu lên, đưa tay xoa mặt của Vị Vụ, “Anh cũng phải biết, em yêu anh nhất.”

Vị Vụ cúi đầu, ánh đèn khiến cho cái bóng của anh rơi xuống trên người Vệ Tân, như thể ám chỉ anh rằng, người con trai này chỉ thuộc về mình.

*/ Du lịch

Cái hôm quyết định đi du lịch, Vị Vụ đang nằm bên cửa sổ hóng mát, gối đầu lên chân Vệ Tân ngủ trưa. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, anh nghe thấy Vệ Tân đang lướt điện thoại nhỏ giọng thì thầm một câu: “Bắc Âu đẹp ghê, nếu có cơ hội đến đó thì thật là tuyệt…”

Thế là sang hôm sau, Vị Vụ cầm một cuốn kế hoạch du lịch Bắc Âu chi tiết đưa cho Vệ Tân hỏi: “Em muốn đi không? Đi thì chúng ta lập tức đặt vé, anh sẽ duyệt đơn nghỉ phép cho em.”

Vệ Tân sửng sốt một lát, rồi mới có phản ứng, cậu thoải mái bật cười, cao giọng đáp: “Đi chứ!”

Vị Vụ thấy Vệ Tân vui vẻ hí hửng không kìm được, trong lòng thỏa mãn cực kỳ, nhưng trên mặt thì lại “Anh thật bình tĩnh” lạnh lùng đi đặt vé máy bay.

Mình đây không phải gọi là phong hỏa hí chư hầu (*) ?

Lúc Vị Vụ ký đơn xin phép của Vệ Tân đã nghĩ thầm như vậy.

(*) Một điển tích nổi tiếng về Bao Tự, nàng là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây.

Vị Vụ không ngờ tới ở nơi đất khách quê người lại nhận được lời chúc phúc từ đồng bào.

Khi ấy Vệ Tân mới vừa mua một cây kem cực lớn, chia sẻ cho anh ăn. Chỉ cần Vệ Tân đút tới miệng, miễn không phải là món anh cực kỳ ghét, Vị Vụ sẽ không phụ ý tốt của Vệ Tân, luôn nếm thử một miếng.

Vào lúc cúi đầu, Vị Vụ chợt nghe thấy từ đằng sau truyền đến một câu bằng tiếng Trung: “Wow! Một đôi người yêu đồng tính này, tuyệt quá!” Anh liếc mắt nhìn thì thấy chủ nhân giọng nói ấy che miệng lại, ngại ngùng chắp tay trước ngực, hơi khom lưng với hai người.

Vệ Tân cười cười, vẫy tay với cô gái nọ.

Có lẽ là nhận được sự cổ vũ của Vệ Tân, cô nàng kia chạy chậm tới, giơ máy ảnh đang đeo trên cổ, hỏi: “Các anh ngọt ngào ghê! Em có thể chụp hai anh một tấm được không? Chỉ chụp bóng lưng thôi! Cảm giác sẽ có thể cổ vũ cho rất nhiều cặp đôi đồng tính đó…” Cô nàng kia nói xong rồi gãi gãi đầu.

Vệ Tân lại gần bên tai Vị Vụ, nhỏ giọng bảo: “Trông có cảm giác giống như Cầu Lông ấy anh nhỉ.”

Vị Vụ gật đầu bày tỏ sự tán thành —— Trông khờ khờ.

Hình như câu này của Vệ Tân có tác dụng rồi, Vị Vụ đã đồng ý yêu cầu kỳ lạ trên.

Cô nàng nhiếp ảnh gia chụp một tấm hình bóng lưng hai người đứng ngược sáng, là bức ảnh mà Vệ Tân thích nhất.

Vị Vụ thấy rất lạ hỏi: “Tại sao?”

Đôi mắt của Vệ Tân cong cong thành ánh trăng lưỡi liềm, cậu nói: “Bởi vì từ thị giác của người khác, cũng có thể nhìn ra được rằng anh rất yêu em.”

Vị Vụ phóng to tấm hình đó, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Vệ Tân trong chốc lát, rồi nói: “Phải, anh rất yêu em.”

Nhưng trong lòng Vị Vụ lại nghĩ là, nét mặt của em, cũng đang bảo rằng, em rất yêu anh.

FIN.