Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 30-2: Phiên ngoại 1




*/ Về xưng hô

Sau khi bên nhau, Vệ Tân cảm thấy Vị Vụ giống như là máy làm sạch không khí đã được thay màng lọc.

Vị Vụ vừa vẽ, vừa hỏi: “Tại sao lại nói như thế?”

Vệ Tân: “Em cảm thấy trước đây anh rất lãnh khốc.”

Vị Vụ dừng bút, quay đầu ngoắc ngón tay với Vệ Tân, Vệ Tân bèn lại gần. Vị Vụ dựa vào bên tai của cậu, dùng giọng nói trầm thấp bảo: “Lãnh khốc với bạn trai của mình, là loại cầm thú gì? Anh không phải cầm thú, anh là Tần ca ca của em.”

Vệ Tân đột nhiên như bị đạp trúng đuôi, xù lông lên: “Em sẽ không gọi anh là Tần ca ca đâu! Anh hết hi vọng đi nhe!”

Thế là buổi tối hôm đó, Vệ Tân bị Vị Vụ đè trên giường bắt gọi 99 câu “Tần ca ca”.

Người miền nam, không phân âm mũi trước sau, thật sự tuyệt vời!

Vị Vụ vui sướng nghĩ trong lòng

(*) Tần ca ca đọc là Qín gē gē, nếu không phân rõ âm mũi thì sẽ biến thành Qíng gē gē nghe giống Tình ca ca, mà Tình ca ca thì kiểu như gọi anh yêu í. Đó là lý do tại sao Vệ Tân hay tsundere khi bị bắt gọi Tần ca ca. (~ = v =)~

*/ Về nắm tay

Vị Vụ cảm giác Vệ Tân có chút không tự tin, cái cảm giác này đến không phải hoàn toàn không có lý do —— Chí ít Vị Vụ cho là vậy.

Vệ Tân rất thích tay của anh, anh tin chắc thế, có lúc anh thậm chí cảm giác được ánh mắt Vệ Tân sẽ dõi theo đôi tay của anh, ví dụ như khi anh cầm bút vẽ.

Nhưng Vệ Tân chưa từng chủ động nắm tay anh, anh phát hiện mỗi lần anh giả vờ không chú ý, tay của Vệ Tân sẽ luôn “thăm dò” gần tay của anh. Vào những lúc như thế, anh cũng sẽ chủ động đưa tay ra, bắt lấy bàn tay chưa kịp rụt về của Vệ Tân, mà Vệ Tân thì nhất định sẽ nhoẻn miệng cười.

A, đáng yêu ghê.

Vị Vụ nhìn Vệ Tân cao một mét tám đang nâng tạ tay, nghĩ như vậy đấy.

*/ Về thầm mến

Khi Vệ Tân còn chưa tốt nghiệp, có theo giáo viên của mình tham dự một buổi hội thảo, mà Tần Duy, chính là Vị Vụ, cũng có mặt ở đó. Anh rất ít nói, thế nhưng vẫn hấp dẫn được vô số sự chú ý của người khác —— Vì vẻ ngoài đẹp trai, khí chất xuất chúng, cách phát biểu ngắn ngọn nhưng đầy chuyên nghiệp và thuyết phục.

Sau khi hội thảo chấm dứt, Vệ Tân nghe thấy các cô gái đi ngang qua mình đều nhỏ giọng khen ngợi anh.

Cậu không nhịn được, đi hỏi giáo viên của mình, anh là ai?

Sau đó cậu biết được cái tên Tần Duy này, cùng với bản lý lịch xuất sắc tưởng chừng như hư cấu của anh.

Tốt nghiệp rồi, Vệ Tân miệt mài cố gắng xin vào công ty của Tần Duy.

Có lẽ, là chỉ muốn gần nhân vật huyền thoại ấy thêm một chút.

Cậu tự nhủ như vậy.

Ngày đầu tiên vào công ty, Vệ Tân nghe thấy tin tổng giám của cậu thích người cùng giới.

Trong nháy mắt ấy, sự lừa mình dối người của cậu sụp đổ.

Cậu chắc chắn nói với bản thân rằng, mình yêu rồi.

Nhưng Tần Duy cách cậu quá xa, bất kể là về góc độ chuyên ngành, hay là về cự ly trong tâm… Cho dù cùng anh dùng bữa, cũng có thể cảm giác được xa cách.

Vệ Tân muốn gần anh thêm một chút nữa.

Cho nên khi phát hiện ra Tần Duy chơi trò chơi này, cậu đã ghi nhớ thật kỹ ID Vị Vụ ấy, rồi sau đó như vô ý hỏi được server của anh. Cuối cùng, cậu vui vẻ tung tăng nhào vào trò chơi ấy cùng anh, thậm chí dùng tên thật để làm ID.

Nói không chừng, anh ấy sẽ nhận ra được mình, Vệ Tân nghĩ.

*/ Về ID

“Anh có nghi đó là em không?” Một hôm, Vệ Tân đột nhiên hỏi.

Vị Vụ: “Không có.”

Vệ Tân có hơi thất vọng ồ lên.

Vị Vụ: “Nhưng vì tên là Vệ Tân, cho nên mới giữ em lại.”

Vệ Tân lộ ra nét kinh ngạc.

Vị Vụ cười cười bảo: “Dù sao có một cậu trai rất hay cười luôn tình cờ gặp phải anh, cũng tên là Vệ Tân.”

Vệ Tân quay đầu, giả vờ như mình không hề thẹn thùng.

*/ Về tửu lượng

Sau khi xác nhận quan hệ, Vệ Tân mới phát hiện, kỳ thực thỉnh thoảng Vị Vụ sẽ uống một ly rượu, nhưng cũng cực kỳ khắc chế lượng rượu.

Có lẽ anh ấy cũng biết tửu lượng mình không tốt chăng, Vệ Tân nghĩ, dù gì lần đó Vị Vụ cũng chưa uống bao nhiêu mà đã choáng váng rồi, vẫn là cậu mang anh về nhà.

Ngày hôm ấy, trong buổi họp mặt công ty, có người mời rượu Vệ Tân. Nhưng không khéo, Vệ Tân gần đây lại bị cảm cúm, vẫn chưa khỏi hẳn. Vị Vụ chắn rượu giùm cậu cả một buổi tối, nhưng anh vẫn bình tĩnh lịch sự như cũ, mãi đến tận khi về tới nhà mới ngã lăn ra ghế sô pha.

Vệ Tân vuốt cái trán lạnh tanh của Vị Vụ, hỏi: “Anh say rồi à?”

Vị Vụ chăm chú nhìn cậu, cười khẽ: “Mới nãy không say, bây giờ say rồi.”

Vệ Tân không rõ vì sao.

Vị Vụ: “Rượu không say anh, em say anh.” Nói xong câu đó, Vị Vụ đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bởi thế cho đến nay, Vệ Tân cũng chưa đoán ra được tửu lượng của Vị Vụ.

(*) Câu của Vị Vụ còn có thể đảo lại là “Anh không say rượu, anh say em”, không biết là ảnh say thật nên nói ngược, hay là ảnh không say nhưng cố tình nói ngược nữa.  ┐( ̄∀ ̄)┌

*/ Về kem

Mỗi lần đi ngang qua tiệm trà kia, Vệ Tân luôn kéo Vị Vụ đi mua kem, mỗi vị mua một cây, bản thân cầm một cây, chờ Vị Vụ ăn xong một cây, sẽ đưa cây còn lại cho anh, nói: “Em không muốn ăn nữa.”

Vị Vụ thì sẽ một mặt cưng chiều đáp: “Vậy để anh ăn hết giúp em.”

Lặp đi lặp lại.

Hai người cũng không thấy chán.

Vị Vụ biết, Vệ Tân nhận ra được bản thân anh thích ăn kem, nhưng anh thì lại ngại đề nghị đi mua loại đồ ăn vặt này, cho nên cậu vẫn làm bộ là mình thích ăn. Bắt đầu từ lần thứ nhất gặp Cầu Lông ấy.

Đấy là sự ôn nhu của Vệ Tân.

Vị Vụ: “Hai cây chẳng có bao nhiêu, mà một cây em cũng ăn không hết.”

Thế là lần sau, Vệ Tân mua ba cây, nhưng cậu vẫn như cũ không ăn một cây nào, toàn bộ đều vào bụng của Vị Vụ.

Vị Vụ mỹ mãn “trách cứ”: “May mà còn có anh, không thôi em chỉ có thể lãng phí lương thực.”

Vệ Tân: “Đúng đó, vậy sau này anh phải luôn giúp em tiết kiệm lương thực nhé.”

“Được.” Vị Vụ móc nghéo thật chặt cùng ngón tay của Vệ Tân.

Đây là hẹn ước âm thầm không nói ra của hai người.

*/ Về ngủ trưa

Vệ Tân đặc biệt thích ngồi xếp bằng trên tấm thảm len sau lưng ghế sô pha, vừa vặn đối diện với cửa sổ hóng mát.

Mà Vị Vụ thì có thói quen ngủ trưa, nhưng anh cố gắng mãi vẫn không làm cho Vệ Tân có thói quen này được. Sau đó, Vị Vụ tập cho mình thói quen gối đầu lên chân Vệ Tân, nằm ngủ trưa trên thảm len.

Như vậy, cũng không tệ.

Vị Vụ vòng tay ôm lấy quanh eo của Vệ Tân, vùi mặt vào.

*/ Về nuôi chó

Một gia đình mới chuyển đến căn hộ kế bên, nhà họ có nuôi một chú chó Golden rất sang. Vào một chiều tản bộ, Vị Vụ và Vệ Tân lần đầu nhìn thấy chú chó đó khi nó đang được chủ dắt đi dạo, cả người nó như được phản quang, ánh lên kim quang —— Nắng chiều chiếu xuống bộ lông trơn thuận kia, cực kỳ xinh đẹp.

Ba người chào hỏi xong, Vệ Tân và chủ của Golden lịch sự trò chuyện cùng nhau, còn Vị Vụ thì chuyên tâm chơi với nó. Lúc chia tay, Golden cùng Vị Vụ lại có chút cảm giác không nỡ xa nhau.

“Tụi mình cũng nuôi một con?” Vệ Tân hỏi, “Nếu như anh thích”.

Vị Vụ mỉm cười lắc đầu, đưa mu bàn tay sờ qua Golden ra sau lưng, lại gần cậu và nói: “Không cần, anh đã có điều tuyệt vời nhất rồi.”

Vệ Tân nghi hoặc nhìn anh, từ trong đôi mắt chăm chú của anh, nhìn thấy chính mình.

Em cũng vậy.

Vệ Tân nở một nụ cười với Vị Vụ.

So với Golden, em càng lóng lánh ánh kim quang hơn.

Vị Vụ nghĩ thầm.