Hoa Tàng Diễm chạy vù vù đến bên mẫu thân Dương Thị, miệng gấp gáp thúc giục:
- Mẹ ...!Mẹ nói đi, điều cô cô vừa nói không phải là sự thực! Nhất định hai đứa tụi con không phải con Cao Phong!
Sắc mặt Dương Thị u ám, bà nhìn sang ông chồng.
Mắt Hoa Kính Hải vẫn chưa khô lệ, lúc ấy, thấy ướt rân rấn trở lại, ông run run khoé môi, nói:
- Hai đứa đích thực là con đẻ của Cao Phong cùng cô cô các con.
Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm ngơ ngẩn, thất thần.
Phút chốc, Hoa Tàng Diễm bỗng la hét như điên dại:
- Không ...!Không phải thế! Con không phải con của Cao Phong! Cao Phong là hung thủ giết chết gia gia, con phải giết hắn trả thù cho gia gia!
Nó xoay người, tay xách kiếm, định xông vào Cao Phong, nhưng nó đã bị ngay Hoa Hương Lăng vươn tay ra túm chặt lấy.
Cũng đúng lúc đó, có một giọng nói thật rắn rỏi, thật lớn:
- Bất kể là ai, từ giờ phút này trở đi, đều không được đòi giết Cao Phong!
Bị bất ngờ, mọi người đều ngoảnh trông về chỗ thư phòng, thấy từ trong khung cửa, hiện ra hai nhân vật, một người thân hình thật cao lớn, đôi tay dài, mặt đầy râu ria.
thủ đơn đao, đích thị Lôi Vũ, vị "Khoái Đao thần bộ" lừng danh thiên hạ! Người kia bận đồ đen, mặt mày tươi rói, gã đang bước rảo bước thật dài, đến bên Cao Phong.
Cao Phong cũng bị bất ngờ to, gã hỏi Đường Trung Long:
- Chuyện gì rồi?
Đường Trung Long vừa đưa tay đón lọ thuốc dấu từ cô em gái, đem rịt vào vết thương cho Cao Phong, vừa nói:
- Lôi Vũ thực không hổ danh thiên hạ đệ nhất bộ khoái! Ông ta đã điều tra, lôi ra rõ ràng mọi ngọn ngành sự việc!
Cao Phong bảo:
- Là Hoa bá phụ đã tự sát!
Đường Trung Long đáp:
- Không sai!
Quần hào ít ai là không nhận biết Lôi Vũ, họ đều đồng loạt chen lấn đổ dồn về phía lão, dường như để được nghe cho rõ lời giải thích của Lôi Vũ.
Lôi Vũ giương cặp mắt diều hâu đảo một vòng khắp mọi người, lão lớn giọng:
- Xin thỉnh Tuệ Nhàn đại sư, Chu chưởng môn, Vân bang chủ, luôn cả Lăng cô nương, mời mọi người theo ta trở vô thư phòng!
Nói chưa hết câu, lão quay mình, cất bước đi trước, ý muốn hướng dẫn mọi người cùng lão vào thư phòng.
Thiếu lâm Tuệ Nhàn đại sư, Chi Bằng của phái Thái Sơn, bang chủ Vân Phi Tường của Kim Kiếm bang, cộng luôn Hoa Hương Lăng lập tức nối gót lão.
Cao Phong đưa mắt nhìn theo Hoa Hương Lăng đang họp đoàn cùng mấy người kia nối đuôi Lôi Vũ, rồi gã quay sang nhìn nhìn vào Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm đang biểu lộ nét nghi ngờ đầy mặt, rồi gã dòm vào đám đông hào kiệt đang ùn ùn vây quanh với dáng vẻ rất không tin diễn tiến là sự thực, gã cảm giác như đang lạc vào một cơn mộng mị.
Mà đích thực, vết thương nơi bụng gã đang nhoi nhói đau, ánh dương sáng rỡ, những chi tiết ấy toàn là cảnh tượng sống động thực sự!
Hoa Kính Hải cùng bà vợ đang thuật lại câu chuyện xảy trước đây "Mười lăm năm trước, tại thành Dương Châu, cô cô của hai con làm quen Cao Phong, rồi hai người yêu thương nhau, họ hẹn hò gá nghĩa chung thân, nhưng lại bị ông nội phản đối, không cho họ cưới nhau.
Ba tháng sau đó, cô cô hai đứa về nhà, chẳng dè bụng to, gia gia thấy chuyện không phải tầm thường vặt vãnh, ông làm um sùm trời đất lên.
Ban đầu, ông nội hai đứa cương quyết bắt phá thai, nhưng cô cô khăng khăng phản kháng, doạ sẽ tự tử! Ta cũng làm nữ nhân, ta hiểu, đấy là vì cô cô quá yêu thương Cao Phong, nên đem đặt toàn bộ thương yêu đó lên cái thai, Sau đó, lúc chuyển bụng, đâu dè lại sanh đôi, khi ông nội thấy hai đứa chào đời rồi, ông bất ngờ trở nên hoan hỉ dữ lắm."
"Mà hồi đó, ta mới kết duyên cùng Kính Hải chưa bao lâu, ta chưa có con, nên vì muốn vừa giữ thể diện, giữ danh giá cho Hoa gia mình, vừa nuôi nấng hai đứa lớn lên cho đàng hoàng, nên cả nhà đã đồng ý đem hai đứa giao cho vợ chồng ta nuôi."
Hoa Kính Hải thêm một câu:
- Vân Tàng, Tàng Diễm, hai đứa từng đã có hỏi, tại sao tên hai đứa đều có chữ "Tàng" ở trong, bây giờ thì ta chắc cả hai đều hiểu tại sao!
Hoa Tàng Diễm đột nhiên rú lên:
- Con không tin! Cả hai người đều đang lừa dối con!
Nó bỗng nhảy vụt đến cạnh Cao Phong, nghe "bình" một tiếng, đã co giò dáng cho gã một cước thiệt nặng nề, rồi quay ngoắt đi, nó chạy ào ào ra khỏi cổng, miệng la chói lói:
- Tôi không tin ai hết! Cao Phong chẳng thể nào là cha tôi được!
--- Xem tiếp chương 96 ---