Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 94: Nghi Vụ Trùng Trùng 1






- Sư phụ! Người sao rồi?
- Sư phụ!...
- Ôi ...!Sư phụ!
Tăng Nhâm Nội cùng một số môn đồ Võ Đang đồng loạt ùa tới, cùng nâng đỡ Thôi Mẫn Sinh.
Mặt mày Thôi Mẫn Sinh xanh xám, tay trái lão ôm ngực, máu từ chỗ ấy đang tuôn chảy như suối, rõ ràng thương thế không nhẹ.
Thuốc dấu trong tay, Tăng Nhâm Nội nhanh chóng đắp vào cho ân sư.
Nhìn sang, thấy Cao Phong, mặt trắng bệch, tay trái che bụng, giữa kẽ các ngón tay, máu rìn rịn ứa ra, gã cũng đã trúng thương!
Hai cô gái nhà Đường môn lo lắng cho Cao Phong, họ chạy mau đến bên gã, trong tay Đường Đình Đình cầm lọ thuốc, cô bảo gã bỏ tay ra, đang định rịt thuốc vào chỗ vết thương, bỗng gã gạt cô ra.
Đường Sơn Sơn hốt hoảng:
- Huynh làm gì thế?
Cao Phong nhạt giọng bảo:
- Các cô tránh ra.

Đường Đình Đình, Đường Sơn Sơn đều khó hiểu, họ ngơ ngác nhìn Cao Phong.
Rồi hai cô cũng hiểu, Cao Phong thấy tánh mạng gã khó vẹn toàn, gã lúc này không muốn hai cô trợ giúp, sợ vô cớ lôi cuốn hai cô theo vào vòng nguy hiểm.
Quả nhiên, từ đám đông, nhiều kẻ hò hét:
- Giết nó đi ...!Giết Cao Phong đi!
- Đúng thế ...!Phải giết chết nó báo thù cho Hoa lão trang chủ!
- Không giết thằng này, thì còn đâu là đạo trời nữa!
Một giọng thanh thoát kêu:
- Để hai anh em ta đến giết nó!
Chính là Hoa Tàng Diễm!
Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt, đã đón nhận hai thanh kiếm từ đám quần hào, đưa một thanh cho ca ca.
Hoa Vân Tàng dường như bị không khí sôi sục cuả đám đông khích động, nó nhận thanh kiếm, theo em gái tiến về phía Cao Phong.
Mắt nhìn thấy Hoa Tàng Diễm, Hoa Vân Tàng xách kiếm tiến đến, trong lòng vốn đang nguội lạnh, Cao Phong vụt cảm giác một chút êm dịu, "Vậy cũng tốt thôi, được chết trong tay con em họ Hoa, thì coi như đã đáp đền phần nào tình ý mấy năm trường mà Hương Lăng đã dành cho ta!".

Gã nhắm mắt, chờ chết.
Đến gần chỗ Cao Phong, Hoa Vân Tàng bảo:
- Muội muội, hắn đổ máu nhiều quá kia!
Hoa Tàng Diễm nói:
- Gia gia cũng đã đổ nhiều máu không kém!
Nó trợn mắt nhìn Cao Phong, rồi tiếp:
- Ca ca, anh em mình hãy kết kiễu tính mạng hắn đi, báo thù cho gia gia!
Nó hươi kiếm, đang định xông vào, bỗng nghe một giọng nói quen thuộc kêu lớn:
- Vân Tàng, Tàng Diễm! Hai đứa phải mau ngừng tay lại cho ta!
Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm đồng lúc quay ra, thì thấy cô cô Hoa Hương Lăng đang vẹt đám đông, bước nhanh về phía này.

Nguyên Hoa Hương Lăng đang ở trong thư phòng, bên tai nghe tiếng quần hào hò hét đòi giết chết Cao Phong, rồi không thấy hai anh em Vân Tàng đâu hết, nàng lập tức hoảng hồn, chạy ngay ra đây.
Chờ cô cô đến gần bên, Hoa Tàng Diễm kêu lên:
- Cô cô, hắn là hung thủ giết chết gia gia, sao cô cô còn đi che chở cho hắn?
Sắc mặt tái mét, nhưng nét mỹ lệ vẫn làm rúng động lòng người không kém, Hoa Hương Lăng gằn giọng thật thấp, bảo:
- Ta không có đi che chở cho y, ta chỉ bảo cho hai đứa biết, nếu thực tình y đúng là hung thủ giết gia gia đi nữa, tại đây, bữa nay, ai ai cũng đều có thể giết y, duy nhất hai anh em chúng bay là không xuống tay được!
Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm đều lộ vẻ nghi hoặc, Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Tại sao vậy?
Hoa Hương Lăng không đáp, cô hướng ánh mắt dõi trông sang Cao Phong.
Hoa Vân Tàng lại hỏi dồn:
- Cô cô, rút cục, là tại sao?
Sắc mặt Hoa Hương Lăng lộ vẻ bi thảm, rồi dường như cô đã hết sức quyết ý, một lúc khá lâu, mới trả lời:
- Tại vì, ông ta đích thực là cha ruột của hai đứa.
Câu nót thoát ra khỏi miệng, ai nấy nghe được đều kinh hoàng.
Cao Phong hốt nhiên rúng động, gã mường tượng vừa bị ai đó đem nhúng gã vào một chảo dầu sôi, toàn thân gã nóng hừng hực, máu nóng dồn lên đầu, gã buột miệng hỏi:
- Hương Lăng, muội nói sao?
Bọn quần hào bỗng nhộn nhạo lên, tiếng kinh nghi vang rộ từ khắp chốn.

Hoa Vân Tàng, Hoa Tàng Diễm cũng nhất thời không sao tiếp nhận lý do đó làm một sự thật.

Hoa Tàng Diễm hét ầm:
- Cô cô, nhất định là cô cô đã phát khùng rồi!
Hoa Vân Tàng cũng la lớn khôngkém:
- Sao thế được? Cô cô, sao cô lại bảo thế?
Hoa Hương Lăng nghiêm nét mặt, đáp:
- Ta đang rất tỉnh táo đây, mỗi câu, mỗi chữ ta nói đều là sự thật! Nếu hai đứa còn chưa tin, thì cứ đi hỏi lại bố, mẹ hai đứa đi.
Hoa Tàng Diễm lập tức cố hết sức, gào lên:
- Cha ơi, mẹ ơi ...!Hãy đến đây, mau lên!
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, hai vợ chồng Hoa Kính Hải đã từ thư phòng rảo bước đến, sắc mặt cả hai vừa tiều tụy, vừa âm trầm.