Người áo xám có vẻ như chẳng muốn nói chuyện nhiều với Cao Phong, lúc Cao Phong và Tuệ Lâm bỗng nhiên giảng hòa và ngừng đấu, ông ta tỏ ra hơi bất ngờ, khi thấy Cao Phong đi lại, ông ta chỉ căn dặn một câu: “Hãy chăm sóc tốt Vân Tàng và Tàng Diễm.”, nói xong thân hình như một ngọn gió bay đi tan biến hẳn.
Cao Phong hỏi hai người Hoa gia về người áo xám, Hoa Vân Tàng lắc đầu không biết, còn Hoa Tàng Diễm thì thổi phồng lên như mây bay trong sương mù, nào là “Một người bằng hữu rất thân thiết với ông nội.”, nào là “Khinh công đứng hạng nhất thiên hạ, làm việc nghĩa đứng hạng nhì võ lâm.”, nào là “Thái độ anh hùng làm sao, thấy việc bất bình là ra tay tương trợ.” Cô nàng ăn nói liên thuyên một hơi một hồi, rốt cuộc khi hỏi người đó thuộc nhân sĩ phương nào, thuộc môn hộ hay bang phái gì thì cô nàng tắt tịt, Cao Phong nghe vậy chỉ còn biết cười khổ, nhưng lòng hắn lại ngấm ngầm kinh ngạc về người áo xám.
Đến trưa ngày kế tiếp, cuối cùng bọn họ cũng đến Cửu Triều, là thủ phủ của Lạc Dương.
Lạc Dương nằm ngoài vùng Trung nguyên, bốn mặt đều có núi bao quanh, phía đông dựa vào Tung Sơn, phía tây giáp dãy Tần Lĩnh, phía nam đối với Phục Ngưu, phía bắc đối với Thái Hành, cảnh nội thì sông ngòi chằng chịt, có sông Hoàng Hà và Trường Giang uốn khúc, với hình thế đất đứng vào bậc nhất thiên hạ như thế, thử hỏi từ xưa tới nay không có một binh gia nào mà không muốn chiếm cứ?
Trong thiên hạ, có bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã thành danh ở đây? Và có bao nhiêu bậc đế vương đã từng ghé qua vùng đất này?
Lạc Dương lúc này đối với Cao Phong mà nói, không chỉ là một nơi hướng về, mà còn là một vấn vương muốn thôi mà không được, trong vấn vương hướng về còn mang một chút thần bí.
Vậy đằng sau thần bí đó đã che đậy những gì? Cao Phong khó nói thành ra lời, nhưng trong thâm tâm hắn biết, thần bí đó vẫn đang tồn tại.
Thúy Trúc trang nằm ở phía bắc thành, lúc xe ngựa chở Cao Phong và anh em Vân Tàng tới ngoài cổng trang, lão trang chủ Hoa Ngưỡng Hạc, con trai ông ta Hoa Kính Hải và quản gia Hoa Xung cùng đi ra nghinh đón, Hoa Ngưỡng Hạc mặc dầu tuổi đã sáu mươi, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, mặt mày hồng hào, hai mắt ông tràn đầy mừng rỡ khi nhìn thấy hai đứa cháu, khi nhìn thấy Cao Phong tuy ông cũng cười, nhưng xem có vẻ miễn cưỡng nhiều hơn.
Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm cùng lúc gọi: “Ông nội, cha.” Rồi phóng nhanh ra khỏi xe, chạy như bay vào trang.
Cao Phong khi ở trước mặt Hoa Ngưỡng Hạc không xa đã cung kính quỳ bái: “Phong nhi xin ra mắt bá phụ, đã hơn mười năm nay, bá phụ vẫn luôn luôn khỏe mạnh chứ?”
Hoa Ngưỡng Hạc đưa tay đỡ dậy, mỉn cười nói: “Đứng dậy, ta đều khỏe mạnh.”
Cao Phong đứng dậy, đang định hỏi thăm thêm, thì Hoa Tàng Diễn nói chen vào: “Ông nội, tiểu cô cháu đâu?”
Hoa Ngưỡng Hạc nói: “Tiểu cô cháu ở hồ Bích Lục Thủy phía đông viện, bây giờ cháu dẫn chú Cao Phong đi gặp cô đi.”
Lòng Cao Phong kích động, định quỳ xuống cảm tạ, thì Hoa Ngưỡng Hạc đưa tay ngăn cản, nói: “Không cần đa lễ, đã hơn chục năm nay ta làm khó dễ các con, hãy nhanh đi gặp mặt nhau.”
Cao Phong không nói thêm, cũng không đợi cùng đi vào trang với các người Hoa gia, bèn theo Hoa Tàng Diễn đi tắt qua dãy hành lang tiến về phía đông viện.
Phía đông viện rộng rãi, xuyên qua đám rừng trúc, là một tòa giả sơn (hòn non bộ), bao quanh tòa giả sơn là hồ sen, bấy giờ là cuối xuân đầu hạ, lá sen mọc kín hồ, hoa sen đều ngậm nụ, thoang thoảng có mùi thơm dịu, trên hồ có đình nghỉ mát, một nữ nhân đang ngồi trong đình, thân hình thướt tha, dáng điệu uyển chuyển làm rung động lòng người, đang cúi mặt nhìn nước hồ, tựa như muốn thì thầm cùng bầy cá đang tung tăng bơi lội, than vãn cho thanh xuân mình chóng qua mau, đời người lại ngắn ngủi ….
Cá trong nước dường như cũng bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, cứ búng đuôi như muốn trồi khỏi mặt nước, không chịu rời xa.
Khi đến đình nghỉ mát, Hoa Tàng Diễm quay sang Cao Phong khẽ nói: “Tiểu cô cháu đang ở phía trước, một mình thúc thúc lại đi, cháu còn phải đi gặp mẹ.” nói xong cô nàng nheo mắt, nhăn mặt làm ngáo ộp, rồi quay người bỏ đi.