Cao Phong vốn miệng lưỡi không bằng Lưu Hàn Bách, lại càng không ngờ lão hòa thượng trước mắt rốt cuộc lại háo thắng như thế, nói câu trước câu sau đã muốn động thủ, nhất thời hắn không biết phải làm sao cho ổn.
Hoa Tàng Diễm vỗ tay nói: “Mặc dầu không có bạch y kiếm khách, nhưng lại có đại hòa thượng của Thiếu Lâm Tự thay thế, điều này cũng không tệ! Cao thúc thúc, hãy ra tay đi!”
Cao Phong ngấm ngầm than khổ: “Con bé này biết quái gì? không nói tới võ công thâm hậu của lão hòa thượng làm gì, chỉ cần chọc vào đám đệ tử Thiếu Lâm thôi cũng đủ chuốc lấy phiền phức suốt đời rồi, lúc này thật là khó xử, bất luận thắng hay thua đều không có kết quả tốt, nếu như thắng họ, thì địa vị của lão hòa thượng này trong chùa rất cao, Thiếu Lâm Tự lại càng muốn gỡ thể diện, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra? Nếu như bị thua, thì bụng dạ của Lưu Hàn Bách hẹp hòi, há gì y có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta?” chính vào lúc tâm trạng đang phân vân khó xử, thì Hoa Tàng Diễm lại hối thúc: “Cao thúc thúc, chú còn lưỡng lự làm gì? ra tay đi, để anh em cháu còn hiểu biết thêm về Kinh Long kiếm pháp của chú.”
Lưu Hàn Bách thấy Cao Phong vẫn ngập ngừng không chắc, lòng thầm đắc ý, cười lạnh nói: “Thế nào? Kinh Long Kiếm đại hiệp sợ rồi ư? nếu sợ thì quỳ xuống đất, bò một một vòng, rồi thừa nhận chịu thua là được rồi.
Tuệ Lâm sư bá, thầy thấy như vậy có phải không?”
Tuệ Lâm lắc đầu nói: “Sao lại thế? không đánh sao chịu nhận thua? Cho dù có chịu thua, cũng không cần phải quỳ bò dưới đất, làm quần áo lấm lem giặt giũ rất phiền phức.”
Sắc mặt Cao Phong sa sầm lại, biết cảm giác bị người ta chế giễu nhạo báng là thế nào rồi.
Hắn nào có biết vị Thiếu Lâm Tự đại hòa thượng này mấy chục năm nay chưa hề rời khỏi cổng chùa, ông ta kết giao bạn bè với thế giới bên ngoài rất ít, mấy năm trong chùa ngày nào cũng giống như ngày nấy, ngoại trừ việc ăn cơm và nghỉ ngơi ra, còn lại đều dành hết cho nghiên cứu võ nghệ, vì không hiểu rõ thế thái nhân tình, nên trong lời nói đều có chứa thành ý, hắn lập tức nói: “Tuệ Lâm đại sư, Cao Phong dù sao cũng thuộc hàng vãn bối, cho dù có một ít công phu, sao có thể chống chọi với nền võ học đã có trên ngàn năm của Thiếu Lâm Tự, vãn bối về điểm này xin được nhận thua.” Nói xong hắn vòng tay hành lễ, rồi quay lại nói với hai anh em Hoa gia: “Vân Tàng, Tàng Diễm, chúng ta lên xe đi thôi.”
Hoa Vân Tàng gật đầu nói: “Cũng được.”
Hoa Tàng Diễm thở hổn hển đứng tại chỗ, giống như không muốn tiếp nhận lời Cao Phong.
Hoa Vân Tàng thấy em mình như bị bất động, vội hỏi: “Muội muội, em sao vậy? lên xe thôi.”
Hoa Tàng Diễm cố giữ nét mặt căng thẳng: “Em không muốn ngồi chung xe với người nhát gan như thỏ.
Nam tử phải đáng là hán đại trượng phu, ngay cả lão hòa thượng vô danh Thiếu Lâm Tự cũng sợ? lại còn đòi mang danh là Kinh Long kiếm khách nữa, em thấy nên đổi thành Kinh Điểu kiếm khách thì nghe hay hơn.” Lời nói như châm chích, đánh vào lòng người.
Cao Phong bản tính vốn cao ngạo, lúc này không đánh đã nhận thua, chẳng qua là muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp lâu dài cho bản thân mình, Hoa gia và Thiếu Lâm Tự mà thôi, nên tâm tình hắn rất nặng trĩu, chịu oan ức không thể nói ra lời, nhưng hắn nào có biết cô thiên kim tiểu thư của Hoa gia đang đứng trước mặt, thuộc hàng tiểu bối ngang ngược rất xem trọng mặt mũi, lúc ở nhà được mọi người cưng chiều, muốn gì được nấy, lại thường nghe tiểu cô đề cao nhân vật anh hùng đang đứng trước mặt này, nhưng sao người đó lại không có chính khí hào hùng? lúc này lại còn làm cho cả bọn mất mặt nữa, thử hỏi sao cô ta tiếp thu cho được.
Một khi tính tình của cô tiểu thư này phát tác ra, chớ nói là một xe ngựa, cho dù con bò mộng tám đầu, tăng cường thêm con la chín đầu đi nữa cũng chưa chắc kéo cô ta nhúc nhích được.
Cao Phong đứng bên cạnh xe, muốn lên xe cũng không được, muốn xuống xe cũng không xong, thần sắc ngượng ngùng, hắn thầm nghĩ, con bé tính tình bướng bỉnh này nếu đem so với Đinh Hiểu Lan thì cũng có ba phần tương tự, chỉ khác là Hiểu Lan còn biết nghe lời, chứ không ngang bướng, làm rối loạn như cô ta.
Hắn lại nghĩ tới Đinh Hiểu Lan, trong lòng càng thấy sầu khổ, chỉ đành biết thở dài.