Ngày mười tám tháng ba là ngày cưới của Cao Phong và Đinh Hiểu Lan.
Bầu trời quang đãng, ngày song hỉ, Đinh gia trang mở đại tiệc, giờ Tỵ là giờ khai tiệc, các khách giang hồ hảo hán, võ lâm hào kiệt của các lộ gần, xa tấp nập kéo tới không ngớt, các danh thiếp chúc mừng, thăm hỏi gia trang được liên tục chuyển vào trong sảnh như nước chảy.
Đến giờ ngọ, Tung Sơn phái Tử Hà đạo trưởng, Hoa Sơn phái Cát Như Lâu, Hằng Sơn phái Mộng Như sư thái, năm anh em Phi Ngư bang, đều lần lượt kéo đến, và thêm Cao Phong, Đường Trung Long, Thôi Mẫn Sinh, tất cả đều ngồi vừa vặn kín hàng ghế đầu.
Chu Bằng tuy giao hảo với bằng hữu rất nhiều, nhưng rất khó có dịp được tề tụ đông đảo mọi người như hôm nay, tự nhiên trong lòng không khỏi vui mừng.
Sau khi dẫn đám đệ tử thu xếp chỗ ngồi cho khách khứa các lộ tới chúc mừng xong, ông bèn tranh thủ trở lại ghế ngồi tiếp khách.
Phi Ngư bang lão tứ Lâm Tử Thanh có ngoại hiệu là “Diệu Bút Thư Sinh”, văn võ song toàn, bác cổ thông kim, hay thích kể chuyện các bậc kỳ tài trong võ lâm, lúc đó đang thao thao bất tuyệt kể chuyện phong lưu nam nữ.
Tử Hà đạo trưởng bản tính phóng khoáng, sau khi nghe xong hứng thú nói: “Lâm tứ, người xuất gia như chúng tôi ngồi vào bàn rượu là đã mất đi vẻ tôn nghiêm rồi, bây giờ các hạ lại đem chuyện tư tình nam nữ ra nói, không sợ chúng tôi sẽ hoàn tục hết sao?”
Những người còn lại nghe vậy, đều bật cười vui vẻ.
Mọi người đang uống rượu say sưa, bỗng nghe ở bên ngoài cổng trang có nhiều tiếng pháo nổ, âm thanh rất lớn, liên miên không dứt, tiếp theo đó là tiếng đàn sáo hòa nhịp với tiếng pháo.
Mọi khách mời đều ngạc nhiên, ngưng việc cầm đũa uống rượu, ai nấy đều thầm nghĩ, không biết là khách quí phương nào? sao lại có khí phái lớn thế!
Ngay vào lúc này, quản gia Tri Khách hấp tấp chạy vào truyền báo, thì ra là Kim Kiếm bang cho người tới chúc mừng.
Chu Bằng gật đầu rất nhanh: “Kim Kiếm bang và ta giao tình rất thân, sao không mời vào?”
Cao Phong cũng hơi bất ngờ, đứng dậy nói: “Kim Kiếm bang phái người nào tới?”
Quản gia Tri Khách nói: “Là người mập lùn, hình như là họ Tôn.
”
Cao Phong quay sang nói với Chu Bằng: “Chắc là Tôn Đại Hổ.
”
Chu Bằng gật đầu nói: “Theo ta ra ngoài tiếp hắn.
”
Hai người rời bàn rượu, vừa ra khỏi đại sảnh thì đã thấy có mười gã hán tử cường tráng đang khiêng mấy cái hòm quà vào trong sân, người cầm đầu là một gã vừa mập vừa lùn, cái đầu trọc rất to bóng láng, ngay một chân tóc cũng không có, cặp mắt rất sáng, vừa thấy Cao Phong ra nghinh đón, gã đã bật cười hi hi, cất giọng sang sảng nói: “Cao Phong huynh đệ, quả nhiên là đại hỷ của huynh đệ, Vân lão bang chủ công việc đầy người, không thể đích thân tới đây, vì thế tôi đại diện cho bang chủ và toàn bang tới đây, hy vọng tân hôn của huynh đệ sẽ tràn đầy đại hỷ, đại cát và đại lợi!”
Cao Phong mỉn cười chắp tay nói: “Tôn huynh chớ khách sáo, đi đường xa vất vả, xin mời vào trong.
”
Chu Bằng cũng hành lễ, mỉn cười nói: “Tôn lão tam, các hạ quá khách sáo, xin mời vào.
” lòng ông lại thầm nghĩ: “Người này trước nay ăn nói cộc cằn, nay vừa mới gặp mặt đã chào hỏi văn vẻ, làm như đã có chuẩn bị trước, nhưng hôm nay là ngày vui, ông ta đừng có khoa trương mới hay.
”
Tôn Đại Hổ đưa mắt nhìn Chu Bằng, a một tiếng rồi mới nói: “Chu Bằng, thì ra là các hạ, sao các hạ và Cao Phong thân mật thế, ồ, ta hiểu rồi, người hôm nay thành thân với Cao Phong, chính là con gái của các hạ phải không?”
Chu Bằng lập tức ngạc nhiên, không biết phải phản ứng làm sao, cười khổ nói: “Không đúng, không đúng, người thành thân với Cao Phong là tiểu đồ Đinh Hiểu Lan.
” Ông thầm mắng: “Cái thằng cha này, ở đây rõ ràng là Đinh gia trang, lẽ nào trong óc hắn có vấn đề?”
Tôn Đại Hổ thấy đoán không trúng, lòng không khỏi bối rối, lập tức im lặng theo Cao Phong và Chu Bằng vào đại sảnh dự tiệc.
Vào trong sảnh, gã thấy các lộ anh hùng hào kiệt tới chúc mừng rất đông, khoảng mấy trăm người, tâm tình bỗng trở lên vui vẻ, nhìn lên hàng ghế đầu thấy có Tử Hà đạo trưởng, Cát Như Lâu và mấy người có tiếng tăm khác thì lập tức bật cười hô hố, nói: “Cao Phong, huynh đệ thật là có mặt mũi, lại có thể mời được các nhân vật cầm đầu các danh môn đại phái như thế, nhưng ta thấy cũng chẳng có gì nổi bật, quà chúc mừng của họ có dám so sánh với Kim Kiếm bang ta không? quà mừng hôm nay ta mang tới gồm có ba ngàn lượng bạch ngân, ba trăm lượng hoàng kim, ngoài ra còn có một đôi phỉ thúy ngọc bạch thố, Vân lão đại còn nói, đôi ngọc bạch thố này trị giá liên thành, vì Cao Phong là hảo hán tử, rất đáng được kết giao, đáng được tặng trọng lễ, ha ha! Nếu các vị nào ở đây thấy không phục, thì đừng ngần ngại ra lãnh giáo vài chiêu, nếu Tôn Đại Hổ ta khiếp sợ, thì sau này ta thề sẽ không mang họ Tôn nữa.
Hết chương 55