Ngựa khỏe phi như bay, cát bụi bắn tung tóe.
Tiếng vó ngựa dồn dập phá tan bầu không khí tĩnh mịch của trần gian, nhưng không phá được lòng ưu tư phiền muộn của những người hám danh trục lợi.
Danh và lợi, có lúc giống như quần áo của nữ nhân xinh đẹp đang ăn mặc trên người, bị nam nhân bóc trần ra làm thỏa mãn thú vui, họ không hề ngại gian lao vất vả, thân mang tù tội hay mất mạng, tất cả chỉ vì hai chữ danh lợi.
Lúc Cao Phong, Đường Trung Long và Đinh Hiểu Lan chạy tới Hoàng Sơn, thì trời đã tối khuya
Trong bóng đêm lờ mờ, đường lên núi gập ghềnh, càng đi chậm chừng nào càng đỡ nguy hiểm chừng ấy, trong gió núi văng vẳng truyền lại tiếng nước suối chảy róc rách.
Cao Phong biết, Ngũ Hổ sơn trang còn không xa.
Đi thêm chút nữa, thì tới một ngọn núi cao hiểm trở, quả nhiên nhìn thấy có nhiều lớp sân (ruộng) bậc thang, đó chính là Ngũ Hổ sơn trang, điều này đã nằm trong dự liệu bọn họ, ngoài cái đó ra, tất cả các tình huống khác đều ngoài ý muốn.
Sơn trang to lớn như thế lại không thấy có chút ánh sáng, cho tới khi bọn họ tới trước cửa trang, đều không nghe một tiếng chó sủa, một tiếng gà kêu.
Không có gió, dường như tất cả đều bất động.
Loại bình yên vượt trên mức bình thường này trước đây Cao Phong đã từng trải qua, nhưng ở đây lại là loại bình yên chết chóc.
Cửa trang đóng chặt, Cao Phong giơ tay gõ hai tiếng, chỉ nghe tiếng kéo kẹt đáp trả, hình như cửa chỉ khép hờ, hơi hé ra một chút.
Cao Phong và các người khác sinh nghi, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, hai cánh cửa to lớn của trang nặng nề mở ra.
Tình hình trong sân khiến bọn họ kinh ngạc, ánh trăng như nước tạt (chiếu rọi) vào bảy tử thi nằm la liệt trên đất.
Cảnh tượng hãi hùng này là lần đầu tiên Đinh Hiểu Lan chứng kiến, nàng sợ hãi lạnh cả người, bất giác nắm lấy tay Cao Phong.
Cao Phong nói nhỏ: “Đừng sợ, chỉ người chết thôi mà.”
Hắn nói xong tay trái rút kiếm, tay phải lấy trong bụng ra một cây hỏa tập (giống như cây đuốc).
Ánh sáng từ hỏa tập soi rõ từng gương mặt các tử thi, càng soi rõ càng thêm khủng bố, có mặt lưỡi thè dài ra, có mặt bị co rút, có chỗ mắt lọt tròng, lại có chỗ chỉ còn phân nửa cái đầu, óc lẫn máu bắn văng tung tóe ra đất …..
Nhìn cảnh tượng như thế, cho dù Cao Phong, Đường Trung Long là những tay giang hồ lao luyện cũng không khỏi lạnh người, còn Đinh Hiểu Lan cảm thấy tay chân mình như bị tê dại đi.
Đường Trung Long ngồi xuống, dùng tay quyệt chút máu đưa lên mũi ngửi, nói: “Những người này chết cách đây khoảng hai thời thần (Giờ: đơn vị tính thời gian thời xưa).”
Cao Phong hừ một tiếng, tay trái dắt Đinh Hiểu Lan, tay phải cầm hỏa tập đi vào phía trong.
Nhanh chóng đã tới hành lang, hắn đột nhiên dừng lại, mắt chằm chặp vào một tử thi.
Đường Trung Long hỏi: “Có chuyện gì?”
Cao Phong cười lạnh, nói: “Hắn cuối cùng cũng đã chết.”
Đường Trung Long nói: “Ngươi đã nhận ra hắn?”
Cao Phong nói: “Hắn là lão tứ Kim Thiên Hổ.”
Đường Trung Long vội chạy lại xem, dưới ánh sáng hỏa tập chỉ thấy một tử thi đang nằm trên bậc thềm, mặt trắng bệt, hai tròng mắt nồi ra.
Vừa lại gần thêm để nhìn cho rõ, Đường Trung Long không kềm được ồ lên một tiếng.
Cao Phong hỏi: “Chuyện gì?”
Đường Trung Long nói: “Ngươi nhìn cần cổ hắn ta.”
Dưới ánh sáng hỏa tập nhìn rất rõ, trên yết hầu người chết Kim Thiên Hổ có một đường máu nhỏ như sợi tơ, trông giống như vẽ vậy.
Cao Phong không ngăn được tiếng thở dài: “Hảo kiếm pháp!”
Đinh Hiểu Lan càng kinh ngạc vạn phần: “Chỗ vết thương máu không chảy ra, loại kiếm pháp này lợi hại thật!”
Đường Trung Long cũng thở dài, nói: “Điểu vi thực vong, nhân vi tài tử (Chim chết vì tranh miếng ăn, người chết vì tham của cải), xem ra tám trăm vạn lượng vàng này đã gây ra không ít tai họa.”
Phía trên dãy hành lang dài, còn có thêm bảy tám tử thi bị nát bấy.
Qua dãy hành lang dài, tiến vào đại điện, trên điện càng bề bộn hơn, tử thi lẫn võ khí nằm ngổn ngang chất đống, các cánh tay cánh chân bị chặt rời tập trung lẫn lộn với chân bàn chân ghế.
Nhưng đến đây còn kỳ quái hơn, Cao Phong trước tiên đã phát hiện cái chết của lão đại Kim Phi Hổ, lão tam Kim Liên Hổ và lão ngũ Kim Tiếu Hổ đều giống như của lão tứ Kim Thiên Hổ, trên cổ đều có kẻ một đường kiếm.
Đường Trung Long dường như cũng phát hiện điều gì, nói: “Xem ra cao thủ kiếm thuật này còn thích chọn lựa đối thủ.”
Cao Phong đồng ý nói: “Hắn chuyên giết những đối thủ có tên tuổi.”
Đột nhiên, Đinh Hiểu Lan cũng phát hiện điều gì, nàng giơ tay chỉ về góc điện phía bắc, giọng như lạc đi: “Cao Phong, huynh mau nhìn kìa.”
Theo hướng chỉ của nàng, Cao Phong, Đường Trung Long thấy có mấy cỗ xe bảo tiêu và một đống tiêu kỳ.
Ba người tiến lại gần, trên các tiêu xa đều trống rỗng, hàng ngân lượng bảo tiêu cũng không còn, lại nhìn lá cờ tiêu cục, trên có thêu hình con diều hâu đang giơ cánh, đó chính là biểu tượng của Uy Võ tiêu cục.
Hết chương 5