Chu Bằng trầm ngâm giây lát, nói: “Người trong võ lâm hiện nay có khả năng cướp tiêu thì không nhiều, có năng lực cướp tiêu lại càng ít, cứ theo lý mà xét, các cao thủ kiếm thuật có hạng trong tà phái hầu như không có bao nhiêu, thử nhìn vào cục diện võ lâm, tựa hồ chỉ có Kim Kiếm bang và Bạch Long môn là hai bang phái có đầy đủ điều kiện nhất.
”
Cao Phong nói: “Ý nghĩ của con và bá phụ gần như giống nhau.
”
Chu Bằng nói: “Bang chủ Kim Kiếm bang Vân Phi Tường con đã từng đọ kiếm qua, con thấy khả năng gây án của hắn nhiều hay ít?”
Cao Phong lắc đầu nói: “Con thấy khả năng không nhiều, Vân Phi Tường tuy hành vi quái đản, hay làm những chuyện bất ngờ, nhưng ông ta vẫn còn chút nhân nghĩa, cho dù có ham tiền mà ra tay, nhưng không đến nỗi gây ra thảm cảnh trảm tận sát tuyệt như vậy, huống chi nếu ông ta còn sáng suốt thì biết rằng, chẳng dại gì mó vào tiền của quan môn để gây tai họa cho bang phái mình.
”
Chu Bằng hơi gật đầu: “Nếu nói vậy thì khả năng là Bạch Long môn rất lớn.
”
Cao Phong nói: “Bạch Long môn rốt cuộc là loại bang phái gì? gần đây đã nổi lên khắp võ lâm, ở đâu cũng có chuyện liên quan tới nó.
”
Chu Bằng nói: “Ta đối với Bạch Long môn cũng có nhiều điều kinh ngạc, môn chủ thực không biết là thần thánh phương nào? mà đã quy tụ được nhiều võ lâm cao thủ về phụ giúp, thậm chí cho tới nay, cả võ lâm chưa có ai thấy được bộ mặt thật của y.
”
Cao Phong nói: “Chắc y có điều gì cần giữ bí mật, với lý do này, nhất định y đang che dấu một ý đồ gì đó.
”
Đinh lão phu nhân đến bây giờ mới chịu mở miệng: “Phong nhi, hôm qua Bộ khoái Lôi Võ tới đây cũng vì vụ án này phải không?”
Cao Phong: “Vâng, ông ta nghĩ chắc con có một chút manh mối nào đó.
”
Chu Bằng khẽ hừm thành tiếng: “Triều đình phản ứng mau lẹ như vậy, hơn nữa còn phái đệ nhất Bộ khoái phá án, ta nghĩ vụ án này có ảnh hưởng rất lớn tới triều đình.
”
Đinh lão phu nhân nói: “Vị Bộ khoái đó tướng người cao lớn, nặng nề, thật khó lòng tin ông ta lại là đệ nhất Bộ khoái.
”
Chu Bằng nói: “Người đó thật đúng với câu cổ huấn: không thể xét người qua bề ngoài được.
”
Cao Phong nói: “Ước gì ông ta sớm phanh phui được chân tướng của vụ án.
”
********
Sáng sớm ngày mười tám tháng ba.
Trời quang đãng.
Ở hoa viên đằng sau viện.
Đinh Hiểu Lan đã thẫn thờ ngồi ở hoa viên suốt một thời thần, ánh nắng ban mai êm dịu chiếu xuống, trăm hoa muôn hương nghìn sắc đua nhau hé nở, ong bướm bay lượn dập dìu, trông giống như cảnh xuân, khiến cho người xem tâm hồn cũng phải ngây ngất.
Nhưng Đinh Hiểu Lan không say sưa trước cảnh đẹp, nàng dường như muốn phát cuồng, đột nhiên rút kiếm chém loạn xạ vào các bông hoa vô tội, khiến cánh hoa, cành hoa rơi rụng lả tả khắp mặt đất, ngay cả các ong, bướm cũng bị vạ lây, chúng vội vã bay tứ tán.
Khi chém sạch các cây hoa trong vườn thì cũng là lúc Đinh Hiểu Lan mệt mỏi, đuối sức, nàng thở hổn hển, nằm trên đống hoa vừa bị chém rơi rụng, rồi nhìn xuống bộ ngực đang nhấp nhô của mình.
Nàng có quá nhiều việc không rõ.
Nàng không hiểu vì sao bộ ngực mình lại đẫy đà hơn các nữ nhân khác?
Nàng cũng không hiểu vì sao Cao Phong đã hơn mười năm qua, vẫn say mê yêu quí một nữ nhân mà ngay cả mặt mày cũng chưa nhìn thấy?
Nàng càng không hiểu, vì sao mình sinh ra trong một gia đình phú quí mà số mệnh mình lại bị người khác chi phối?
Bộ ngực nhấp nhô của nàng từ từ trở lên lắng dịu, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, nàng bắt đầu nghĩ tới tình cảnh hồi nhỏ mình và các ca ca học võ trên núi Thái Sơn.
Lúc đó mình quá hồn nhiên vô tư, nếu có việc gì không vui thì đã có các ca ca giúp đỡ.
Nàng lại nghĩ tới hai năm trước đây, tình hình lúc lần đầu tiên nàng tình cờ gặp gỡ Cao Phong, ngày đó là ngày quần hùng tụ họp ở Hoàng Hạc Lâu, để xem Cao Phong giao đấu với Vân Phi Tường.
Sau cuộc chiến kinh thiên động địa, Cao Phong với kiếm thuật kinh dị và thân hình tao nhã đã dần dần khắc sâu vào tâm khảm nàng, vĩnh viễn không bao giờ quên!
Không quên thì sao? gác lại trong ký ức chăng?
Để lại trong ký ức thì sau này cũng chỉ chuốc lấy đắng cay, buồn phiền!
Đột nhiên, một ý nghĩ quái gở thoáng hiện trong đầu óc nàng: Chết!
Vậy là nàng đã nghĩ tới cái chết.
Chỉ có chết mới thực sự mang lại giải thoát, giải thoát tất cả.
Nàng nhẹ nhàng xoa, vỗ về thân kiếm, thân kiếm sáng loáng, bén nhọn nhưng lạnh lùng.
Chính đang lúc nàng định dùng mũi kiếm đâm vào cổ họng mình, thì lại chợt nghĩ tới dung nhan: “Nếu mình dùng cách này, nhất định máu sẽ chảy cạn cho tới chết, nhưng chết kiểu này gương mặt mình sẽ khó xem, trông rất sợ hãi.
” Trong lúc nàng đang do dự, thì một cây thực vật dị dạng màu nâu đỏ đập vào mắt nàng, nó trông giống như hoa nhưng không phải hoa, nàng bỗng nhận ra tên của nó: Mỹ Nhân Lệ.
Cách đây hơn một năm, Đường Trung Long đã có lần tình cờ mách cho nàng biết: Mỹ Nhân Lệ, sắc mầu nâu đỏ, vị ngọt ngào, bởi vì rắn thích hút vị ngọt này nên cây có mang độc tính, người nào vô phúc trúng phải độc này, toàn thân sẽ tê dại ra rồi chết.
Nàng không cần mảy may do dự, vội giơ tay ngắt lấy “Mỹ Nhân Lệ” cho vào miệng, ngai ngấu nghiến nuốt đi ….
.